Chương 619: Chăn gấm giữa không trung.
hương 619: Chăn gấm giữa không trung
Quách Gia chậm rãi nói, Lã Bố nghe xong thần sắc kích động, Trương Liêu, Cam Ninh như cảm giác điều gì, chỉ có Lưu Biểu và Hoàng Đường vẫn cau chặt hai mày, trong lòng không biết đang tính toán cái gì?
Tên Smart này nếu đặt vào đương đại hẳn sẽ trở thành đại sư môn triết học tâm linh nha.
Trong lòng Đơn Phi thì thầm và hơi phấn chấn. Hắn vốn ghét chuyện lục đục nội bộ, đây hẳn là chuyện không có tính xây dựng lại tiêu hao nặng nề, lãng phí thời gian sinh mệnh, vì thế, gặp phải chuyện như thế hắn đều né tránh, không muốn cuốn vào tính kế của Dạ Tinh Trầm.
Nhận được sự ủng hộ của Quách Gia, lại có người kia bên cạnh, Đơn Phi tinh thần phấn chấn, hắn không còn cô đơn nữa.
Tôn Thượng Hương kéo Đơn Phi lên trước, binh sĩ thấy thế liền nhường đường, tôn kính nhìn thiếu niên trước mắt. Họ có lẽ không rõ tình tiết bên trong, nhưng họ biết Đơn Phi đang mạo hiểm đi cứu người. Chuyện Lã Bố phải nhờ vả Đơn Phi hẳn không đơn giản.
Dẫn Đơn Phi đi được nửa dặm xa, Tôn Thượng Hương dừng chân: - Chính là nơi này.
Đơn Phi không biết làm cách nào Tôn Thượng Hương xác định được vị trí, nhưng hắn tin trực giác của nàng, - Vậy huynh… Thấy tay Tôn Thượng Hương vẫn chưa buông ra, Đơn Phi mỉm cười nói:
- Những ngày này cực khổ cho muội rồi.
Tôn Thượng Hương thấy cay mắt, miễn cưỡng cười nói: - Người cực khổ là huynh, muội không làm gì cả. Ngược lại…là Tôn gia liên lụy huynh rồi.
Đơn Phi cảm giác bàn tay người kia có chút lạnh, hơi khó hiểu.
Tôn Thượng Hương hơi chần chờ nói: - Ban nãy đông người không tiện, Thi Ngôn còn nghe Điêu Thiền nói chuyện với một người. Giọng nói của người đó rất quen thuộc. Dừng một lúc, Tôn Thượng Hương cố lấy dũng khí nói: - Đó là gia gia của muội, Tôn Chung.
- Là chuyện gần đây sao? Đơn Phi dò hỏi.
Thấy người kia gật đầu, Đơn Phi hơi kinh ngạc. Hắn biết Tôn Chung thần bí, người này đoạt Ngọc tỷ, cố động Thi Ngôn cướp Thần Vũ, thậm chí dùng cháu gái của mình trao đổi với Thần Vũ…không ngờ Tôn Chung vẫn còn sống, hơn nữa còn cấu kết với Điêu Thiền, từ mọi dấu tích cho thấy, Tôn Chung không những thần bí mà còn quỷ dị, như đang âm thầm kế hoạch điều gì, nhìn ánh mắt quan tâm của người kia, Đơn Phi an ủi: - Chuyện của Tôn Chung vốn không liên quan đến muội.
Tôn Thượng Hương lo lắng, chuyện này càng khiến mối lo âu của nàng tăng cao, nàng sợ Tôn Chung gây bất lợi cho Đơn Phi, càng sợ vì Tôn Chung mà giữa nàng và Đơn Phi sinh ra ngăn cách.
Khẽ cắn môi đỏ mọng, Tôn Thượng Hương thấp giọng nói: - Muội không nhớ dung mạo của cha, cũng không biết chuyện của gia gia, nhưng không biết liệu phía đại ca có biết không?
Lúc này Đơn Phi mới nhớ một chuyện: - Đại ca muội dẫn quân Thanh Cân cách đây không xa, huynh đi tìm Trương Liêu dẫn muội đến gặp đại ca muội.
Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng lắc đầu: - Đợi huynh quay về hãy nói.
Trong lòng Đơn Phi ấm áp, lấy Thông Linh Kính ra, nhẹ nhàng buông bàn tay thon của Tôn Thượng Hương xuống.
Trong mắt Tôn Thượng Hương sáng lấp lánh, Đơn Phi đã biến mất.
Đêm dài.
Tôn Thượng Hương đứng lặng yên, nhíu mày lại, trong lòng lo âu chỉ biết hy vọng Đơn Phi vẫn bình an, người như huynh ấy, ai lại nhẫn tâm hại? Xong chuyện ở đây, huynh ấy sẽ đi Lâu Lan, còn ta thì sao…làm thế nào mở miệng đi theo đây?
Lúc Đơn Phi vận động Thông Linh Kính, cảnh tượng phía trước vẫn chưa thay đổi, người kia lại mù mịt. Kinh nghiệm nhiều lần đã quen, lúc xoay chuyển ý niệm, đột nhiên hắn nhớ đến khoảnh khắc đánh bay Hoàng Đường.
Khi đó mọi người đều không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng lúc đó hắn không hề dùng Thông Linh Kính, vì sao lại có cảm giác đi vào thời không khác, khi ấy Hoàng Đường vẫn ở đó, hắn lại không giống đi lạc vào thời không khác, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chỉ nghi hoặc một giây, sau đó Đơn Phi liền chuyên tâm, chuyện chính quan trọng hơn. Dù hắn không nhìn thấy Điêu Thiền, nhưng hắn tin tưởng linh cảm của Thi Ngôn. Khép hai mắt lại, Đơn Phi ngưng thần cảm nhận động tĩnh chung quanh.
Con người ỷ lại vào năm giác quan khám phá thế giới, nhưng lại không biết phát huy giác quan thứ sáu của mình, thứ giác quan mãnh liệt vô cùng.
Một khắc nhanh chóng trôi qua, đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh tiếng áo xé rách giữa không, có người đang hướng về phía hắn. Người đó bước chân nhẹ như mèo, linh hoạt nhanh nhẹn, dù dẫm lên lá khô vẫn không gây tiếng động.
Chợt người đó dừng lại, hiển nhiên đã trông thấy Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn qua đó chỉ thấy bóng đêm rừng xanh, nếu không phải có người tiếp cận, hắn khó mà phát hiện phía trước có người ẩn nấp.
Hơi hít khí, Đơn Phi nhẹ giọng bảo: - Điêu Thiền, ta biết cô đến rồi. Ta đến đây vì Lã Bố. Ta là Đơn Phi, chúng ta từng gặp mặt trong mê cung dưới núi Cầm Cỗ.
Phía trước không còn âm thanh.
Đơn Phi lại không vội ép Điêu Thiền, hắn không muốn sự biểu đạt gấp gáp áp lực dẫn đến hiểu lầm: - Ta biết cô ở đó, ta biết cô vô cùng thương yêu Lã Bố.
Trên miệng là ý cười, Đơn Phi nói rõ ràng: - Lã Bố là thân thể kim cương bất hoại, nhưng trên người y vẫn có chăn gấm, hiển nhiên là có người lặng lẽ đắp lên, trên đời này, ngoại trừ cô ra thì không còn kẻ nào quan tâm y như vậy nữa.
Để ý động tĩnh phía trước, Đơn Phi nói tiếp: - Ắt hẳn cô đang tự hỏi vì sao ta lại biết? Vì ta từng thấy qua nơi đó, lần đầu cách đây không lâu, ta gặp Quỷ Phong ở đó, Quỷ Phong không những không ngăn cản ta, mà còn lôi kéo ta giết Lã Bố.
Bóng hình phía trước đi ra, đột nhiên đến trước mặt Đơn Phi.
- Ngươi đã làm gì Lã Bố?
Người đó che mặt, nhưng hai mắt lại không hề giấu diếm sự kinh ngạc phẫn nộ.
Là Điêu Thiền.
Trên đường về nàng bắt gặp Đơn Phi đứng giữa rừng, ẩn mình trong bóng tối âm thầm quan sát. Không ngờ Đơn Phi lại phát hiện nàng, nhưng nàng chỉ nghĩ Đơn Phi lừa gạt. Nàng tự cho rằng hành động bí mật, không tin Đơn Phi biết thân phận nàng với khoảng cách xa như thế, đợi khi Đơn Phi nhắc đến chuyện của Lã Bố, nàng không kìm được đi ra, nàng biết Đơn Phi tuyệt đối gặp qua Lã Bố sau khi y bị thương nặng, nếu không sao biết tình hình gần đây của Lã Bố và Quỷ Phong?
- Ta không làm gì cả. Đơn Phi bình tĩnh nói: - Cho đến nay, người ra tay là các ngươi, không phải sao?
Điêu Thiền hơi ngơ ngẩn.
Nhìn thoáng qua Thông Linh Kính trong tay, phát giác thời gian bất chợt trôi đi, Đơn Phi vẫn chưa tiến thẳng vào chủ đề chính. Hắn sớm suy diễn qua quá trình này nhiều lần, biết nói ra đáp án trước chỉ gây phiền toái mà thôi.
Hoài nghi, khó hiểu, kinh hoảng khiến con người dễ đi vào lối đường cùng.
- Đây là lần thứ hai ta dùng đến Vô Gian trong hôm nay đấy, lần đầu là gặp Quỷ Phong, lần thứ hai là đến gặp cô.
Đơn Phi vốn tưởng cần thêm lời giải thích, không ngờ Điêu Thiền chợt hỏi: - Ngươi đến từ mấy ngày sau sao? Chỉ người của Đơn gia mới biết sử dụng Vô Gian.
- Là ba ngày sau. Đơn Phi xác định.
Con ngươi của Điêu Thiền lóe sáng, khẩn trương hỏi: - Lã Bố thế nào?
- Y biết thành Hoàng đế cương thi, là cương thi bất tử đệ nhất thiên hạ. Đơn Phi không hề giấu diếm, rất nhiều người luôn thích quanh co lòng vòng, gây nên phiền toái không cần thiết, hắn biết rõ sức mạnh của sự thật khi nói ra vào lúc này.
Hắn nhìn thấy sự kinh ngạc chứ không phải kinh sợ trong mắt Điêu Thiền, hơn nữa còn là sự hiển nhiên.
Quả nhiên, Điêu Thiền sớm biết chuyện này?
Đơn Phi hoang mang, lại nghe Điêu Thiền hỏi: - Vậy còn ta? Ba ngày sau ta thế nào?
Im lặng một lát, Đơn Phi cuối cùng nói: - Ba ngày sau cô bị bắn chết bên cạnh Lã Bố, hình như cái chết của cô là nguyên do Lã Bố hóa cương thi đấy.
Điêu Thiền chấn động, đứng thẳng người hồi lâu mới bảo: - Thì ra là thế, ta hiểu rồi. Nàng không hề tỏ ra sợ hãi khi nghe tin mình sẽ chết.
- Ta không hiểu.
Đơn Phi không hiểu vì sao Điêu Thiền lại bình tĩnh như thế, thở dài nói: - Điêu Thiền, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở mê cung, nhưng chuyện giao tranh là bất đắc dĩ, ta không muốn làm kẻ địch với cô…
- Ngươi nói sai rồi. Điêu Thiền dựa lưng ngồi xuống góc cây to, thấp giọng nói: - Lần đầu tiên ta gặp ngươi là ở Hứa Đô, ta đâm ngươi một kiếm.
Đơn Phi giật mình: - Nhà vệ sinh của tửu lầu Hạ Hầu gia.
Điêu Thiền nhẹ nhàng gật đầu. Thấy Đơn Phi cười khổ, Điêu Thiền nhịn không được hỏi: - Ngươi không hận sao?
Đơn Phi chân thành nói: - Lúc đó đương nhiên oán hận rồi, nhưng đã qua rồi…nhưng vẫn bất mãn đấy. Nhìn thẳng vào Điêu Thiền, Đơn Phi hỏi ngược lại: - Cô phụng lệnh của Như Tiên đến dò thám ta sao?
- Đúng thế. Điêu Thiền thẳng thắn nói: - Quỷ Phong hiếu kỳ, Như Tiên biết ngươi có bùa ngọc của Thần Nữ, muốn biết lai lịch của ngươi. Nhưng lúc đó không ai nghĩ ngươi sẽ đạt cảnh giới như hôm nay. Ngươi đến đây không chỉ đến nói với ta chuyện của ba hôm sau chứ?
Đơn Phi gật đầu nói: - Lã Bố vì cô chết, vì cô mà điên cuồng, y bắt đầu chuẩn bị giết chết tất cả mọi người.
Khẽ thấy lông mày Điêu Thiền nhíu chặt, Đơn Phi giải thích nói: - Ta và y đạt thành trao đổi, ta đến cứu cô, y sẽ bỏ dự tính biến tất cả mọi người thành cương thi.
- Lúc đó ta đâm ngươi một kiếm, gần như dồn ngươi vào chỗ chết ở mê cung, Lã Bố nhiều lần ra tay với ngươi, vì sao ngươi lại lựa chọn đến cứu ta mà không phải đi giết Lã Bố? Trong mắt Điêu Thiền là sự ép người.
Đơn Phi ngạc nhiên, không ngờ nữ tử này không hề quan tâm sống chết của mình, ngược lại còn hỏi vấn đề này.
- Ta không sợ chết. Không đợi Đơn Phi hỏi nàng đã nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.
Điêu Thiền thì thào lại nói: - Mười mấy năm trước vốn ta đã chết rồi, đây là thế giới không còn bất kỳ hy vọng nào, tất cả mọi người dần hóa thành cầm thú, giết người, ăn thịt người, chuyện thường thấy đấy chứ, mọi người cứ như dã thú, không ngừng đánh nhau, chém giết, không ai tự hỏi lý do. Ta vô cùng thất vọng, giết một Đổng Trác không ai giết được đối với ta mà nói cũng chỉ là chuyện đi chịu chết mà thôi.
Đơn Phi yên lặng lắng nghe, mặc dù hắn lo lắng, nhưng hắn nhớ rõ lời dặn lúc trước của Quách Gia, đừng nghĩ có thể phủ định quyết định của bất kỳ ai. Dù hắn có nhiều đạo lý, nhưng đối với một người căn bản không sợ chết thì dù có bao nhiêu đạo lý cũng không giúp ích.
- Nhưng ta gặp được Lã Bố. Điêu Thiền cúi đầu nói: - Sau khi ta ám sát thất bại, Lã Bố cứu ta khỏi đại lao, trước khi rời khỏi, Lã Bố đắp chăn cho ta.
Đơn Phi rung động, hắn không ngờ tấm chăn gấm có ý nghĩa như thế này.
- Lúc đó ta rất lạnh, dù là mùa hè những vẫn lạnh thấu xương. Điêu Thiền thấp giọng nói: - Nhưng nằm trên tấm giường cùng chăn gấm, ta đã cảm nhận được sự ấm áp cuối cùng còn lại trên cõi đời. Vì đó là ấm áp khó tìm, ta không ngừng hướng về nó, ta biết y sợ hãi, chỉ có ta biết rõ nguyên do y không thể thoát khỏi nỗi khủng hoảng đó, vì Đổng Trác, vì Dị Hình Hương. Tất cả mọi người oán hận y, không một ai ở đó giúp y cả. Ta liều mạng đi tìm cách giúp y thoát khỏi khủng hoảng và ta đã tìm thấy.
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Điêu Thiền rơi nước mắt, nức nở nói: - Bây giờ ta mới hiểu, để y thoát khỏi khủng hoảng thì ta phải chết, y đã thoát khỏi sự sợ hãi tột cùng đúng không?
Đơn Phi sửng sốt.
- Ta không sợ chết, ta thật sự không sợ chết đấy. Chỉ cần cứu được Lã Bố, ta chết thì có sao. Nước mắt của Điêu Thiền cuồn cuộn rơi xuống, bi thương nói: - Ta biết ngươi muốn cứu ta, ngươi là người tốt, lấy đức báo oán ta vô cùng cảm kích, nhưng cứu ta là hại Lã Bố, sao ta lại để ngươi cứu được ta chứ?