Thâu Hương

Chương 620: Sự thay đổi kỳ diệu

Chương 620: Sự thay đổi kỳ diệu


Thời gian trôi qua, Thông Linh Kính không còn nhiều thời gian nữa, Đơn Phi cảm nhận sự bi thương của Điêu Thiền, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: - Điêu Thiền, cô nói sai rồi.
Nhìn sự khó hiểu trong mắt Điêu Thiền, Đơn Phi trầm giọng nói: - Ta đến đây không hẳn là để cứu cô.
Điêu Thiền ngây người.
Đơn Phi cảm khái nói: - Quyết định nằm trong tay cô, muốn sống muốn chết không ai ngăn cản được, cũng không có quyền ngăn cản cô. Năm đó Đổng Trác tàn sát bừa bãi, dám đứng ra hành động chỉ có cô và Lã Bố, chỉ điểm này thì cô xứng đáng để ta mạo hiểm đến đây. Ta không thân quen với cô…cũng không hiểu chuyện giữa cô và Lã Bố, không có quyền can thiệp chuyện của các ngươi. Nhưng ta vẫn nghĩ, năm đó Lã Bố cứu cô cũng là đang cứu bản thân y, vì để chứng mình lương tâm của y vẫn còn.
Trong mắt Điêu Thiền còn đau thương, nhưng có thêm ánh sáng yếu ớt.
- Sau khi cô chết y liền điên cuồng, dù là mãnh tướng, nhưng y không phải nam tử dám gánh vác, nhưng y biết ta có khả năng sẽ giết y, vậy mà vẫn đến cầu xin ta, vì cứu cô, y cho rằng mình chết không tiếc. Đơn Phi ngưng thanh nói.
Trong mắt Điêu Thiền lại tràn đầy nước mắt, rung giọng hỏi: - Y nói vậy thật sao?
- Đúng vậy.
Đơn Phi ngưng thanh nói: - Ta biết cô mệt mỏi, vì Lã Bố, cô đã làm rất nhiều.
Sống mũi Điêu Thiền chua chua, nàng không ngờ thiếu niên trước mặt mình lại tâm tư kín đáo đến thế.
- Cô đã thay đổi Lã Bố, trọng lượng của cô trong lòng y không ai thay thế được. Đơn Phi kích động hỏi: - Nhưng bây giờ cô lại muốn bỏ cuộc sao? Chết cho xong chuyện?
- Ta còn cách nào khác sao? Điêu Thiền đau buồn bảo.
- Có! Cô sẽ có cách!
Đơn Phi kiên quyết nói: - Nhưng…cô hãy đợi ta, lát sau ta sẽ quay về!
Lúc Điêu Thiền hoang mang, chỉ thấy trước mắt sáng lấp lánh, Đơn Phi đã biến mất rồi.
Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, Đơn Phi biết thời gian đã hết, vốn nghĩ sau khi quay về liền lập tức khởi động Thông Linh Kính quay lại gặp Điêu Thiền, vì hắn thấy hy vọng lần nữa bùng cháy trong mắt Điêu Thiền.
Chưa khởi động lại kính, Đơn Phi cảm giác con tim run rẩy.
Trong rừng u tĩnh, Điêu Thiền không thấy đâu, Tôn Thượng Hương cũng không hề xuất hiện!
Trán của Đơn Phi đổ đầy mồ hôi, nếu Tôn Thượng Hương nói đợi hắn thì sẽ không rời khỏi, người kia đã đi đâu?
Đi vòng quanh rừng một vòng, Đơn Phi không ngừng hô nhỏ: - Quận Chúa? Quận Chúa? Liên tục kêu hô mười tiếng nhưng không ai đáp lại, trong lòng Đơn Phi hoảng hốt.
Quay lại vị trí ban đầu, gió lạnh thổi qua, Đơn Phi cảm giác toàn thân lạnh thấu. Phía xa truyền đến âm thanh hỗn tạp, đó là hướng của Lã Bố và Kinh Châu, xảy ra sự cố rồi! Tôn Thượng Hương biến mất, liệu người kia có gặp nguy hiểm gì không? Điêu Thiền có thể đợi hắn bao lâu nữa?
Một khắc này, mọi chuyện gấp gáp đổ dồn vào một lúc, bàn tay của Đơn Phi phát run, trong lúc xoay chuyển tâm tư, hắn lựa chọn khởi động Thông Linh Kính quay về ba ngày trước.
Trước hết phải đến gặp Điêu Thiền!
Không phải hắn vô tâm với sự an nguy của Tôn Thượng Hương, mà hắn biết vẫn còn thời gian quay về tìm kiếm, còn cơ hội tìm Điêu Thiền chỉ có một, liên quan đến cục diện trước mắt.
Nếu Lã Bố nổi điên, Sở Uy có bắt được Triệu Tư Ích hay không vẫn là biến số, tình cảnh thù trong giặc ngoài, cục diện ngàn cân treo sợi tóc, nếu Đơn Phi không thể thay đổi suy nghĩ của Điêu Thiền thì vạn người ở Vân Mộng Trạch khó có thể sống sót.
Quay đầu nhìn sang gốc cây bên cạnh, Điêu Thiền không còn ở đó, lúc Đơn Phi đang lo lắng thì nghe phía sau có người hỏi: - Bên ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Đơn Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Điêu Thiền đứng cách hắn không xa, khẽ thở phào, Đơn Phi giải thích: - Có vẻ là một bằng hữu của ta đã xảy ra chuyện.
- Người ngươi yêu sao? Điêu Thiền hỏi.
Đơn Phi thật sự không biết vì sao lúc này rồi mà người nữ tử này vẫn quan tâm vấn đề này, nhưng hắn vẫn đáp: - Đúng vậy, nàng là người ta yêu nhất, nàng nói sẽ đợi ta ở đó, nhưng ban nãy quay về nàng không còn đứng đó nữa.
Hắn cho rằng, vào thời điểm bây giờ nên nói cho rõ mọi sự việc, che lấp ngược lại sẽ khiến Điêu Thiền nghi ngờ.
Điêu Thiền im lặng.
Đơn Phi không quên chủ đề ban nãy, nói tiếp: - Điêu Thiền, ta và cô dù không thân quen, nhưng ta vẫn mong cô tin ta…
- Ta tin ngươi rồi.
Điêu Thiền hạ giọng nói.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra.
Điêu Thiền nhìn Đơn Phi, khẽ thở dài: - Một người có thể vì đứa bé không hề liên quan, đối kháng với Thế Tử đáng được ta tin tưởng. Huống hồ, người ngươi yêu thương đang gặp nguy hiểm, mà ngươi vẫn cố gắng kiên nhẫn thuyết phục ta, sao ta không tin ngươi?
Nội tâm vốn sốt ruột của Đơn Phi bỗng chốc bình yên, bình tĩnh bảo: - Được. Nếu vậy ta sẽ nói với cô một chuyện, vì sao cô cho rằng chỉ khi cô chết mới cứu được Lã Bố.
Điêu Thiền nhìn hàng mày nhíu chặt của thiếu niên, hiển nhiên là y đang lo lắng cho người mình yêu, không khỏi cảm động. Nàng không phải người vô tình, nếu không cũng không vì Lã Bố bôn ba khắp nơi, nhưng những năm gần đây nàng đã nhìn quen sự vô tình của thế gian, tính cách ngày lạnh lùng, ngoài trừ Lã Bố, nàng không còn quan tâm những chuyện khác nữa.
Mãi đến khi gặp lại Đơn Phi, thấy hắn thật lòng giúp đỡ nàng, Điêu Thiền lần nữa thắp sáng hy vọng trong dĩ vãng, giải thích: - Lúc đó ta biết Đổng Trác sử dụng Dị Hình Hương, cũng biết được bí địa Bạch Lang chính là nơi cội nguồn của Dị Hình Hương, vì thế tiến tới Lâu Lan Tây Vực cầu mong phá giải Dị Hình Hương.
Đơn Phi nghe được hai chữ “Lâu Lan”, tâm tình khẽ động, nhưng không cắt lời nàng, để Điêu Thiền nói tiếp.
- Bí địa Bạch Lang và Vân Mộng không phải chốn thường dân có thể vào, ta vẫn chưa tìm được cách đi vào đó, nhưng lại gặp phải một quái nhân trên đại mạc. Người đó mặc áo bào đen che kín bản thân, ta không nhìn thấy dung mạo của y. Y rất thần kỳ, cư nhiên đoán được toàn bộ ý nghĩ của ta, cho ta một loại dược vật, bảo thần dược ấy có thể khắc chế Dị Hình Hương, khiến người sử dụng Dị Hình Hương mất hết bản tính, biến thành cương thi.
Đơn Phi thầm nghĩ Dị Hình Hương đặc biệt, kẻ biết về nó không nhiều, có thể hiểu rõ công dụng và đặc tính của Dị Hình Hương sao, rốt cuộc là ai?
- Ta hỏi y, Đổng Trác hóa thành cương thi rồi có càng khó giải quyết không? Y bảo, không cần lo lắng, vì khi Đổng Trác biến thành cương thi, ắt sẽ có người ra mặt giải quyết lão.
Điêu Thiền thấy Đơn Phi nhíu mày khó hiểu, Điêu Thiền liền nói: - Ta cũng khó hiểu, nhưng lúc đó không còn đường lui, chỉ có thể đến Trường An vạch kế để Đổng Trác dùng thuốc. Quả thật như người đó nói, trong thời gian cố định, Đổng Trác trở nên u u mê mê, Lã Bố thừa cơ giết lão. Mà cơ thể Đổng Trác quả nhiên trở nên kỳ dị, phải hỏa thiêu rất lâu mới hóa thành tro tàn.
Dừng một lúc, Điêu Thiền nói: - Lúc đó Lã Bố giết Đổng Trác cũng dùng Dị Hình Hương, nhưng ngươi cũng biết đấy, người sử dụng Dị Hình Hương sẽ khuếch đại suy nghĩ đến vô biên. Thấy Đơn Phi gật đầu, Điêu Thiền khổ sở nói: - Đổng Trác tàn bạo, trong lòng Lã Bố luôn khủng hoảng, sau khi giết Đổng Trác mà căn bệnh trong lòng vẫn còn, suốt ngày nghi thần nghi quỷ. Vả lại, năm đó Đổng Trác từng nói…lão sẽ quay lại, câu nói này vẫn canh cánh trong lòng Lã Bố.
Điêu Thiền run rẩy, không kìm được nhìn xung quanh, như đang sợ Đổng Trác sẽ xuất hiện.
Đơn Phi biết chuyện của Tôn Sách, không ngạc nhiên với biến hóa của Lã Bố: - Vấn đề này đích thật nan giải. Tình trạng của bệnh trầm cảm cũng giống bệnh tâm thần, hơn nữa tình trạng của Lã Bố còn là giai đoạn cuối, sự hình thành của bệnh có liên quan đến cấu tạo của não bộ, mà não lại là cơ quan phức tạp thần bí nhất của con người, bác sĩ của thời hắn cũng bất lực với căn bệnh này. Dù Điêu Thiền có tình yêu bao la cũng khó giúp Lã Bố chữa trị.
- Vì thế cô lần nữa đến Tây Vực tìm người thần bí đó?
Điêu Thiền gật đầu nói:
- Đúng vậy. Ta biết người đó sẽ có cách giúp Lã Bố, nhưng ta không tìm được người đó nữa, mà lại gặp được Tôn Chung.
Đơn Phi thần sắc khẽ biến: - Ông ta đã nói gì?
Điêu Thiền thấy Đơn Phi không hề ngạc nhiên, ngược lại hoảng hốt, nàng nói thẳng: - Ông ta nói có thể giúp ta cứu Lã Bố, nhưng ta cần hy sinh. Trong mắt có phần dị dạng, Điêu Thiền chậm rãi nói: - Ta vẫn cho rằng ông ta có mưu đồ, nhưng ông ta rõ ràng đã râu tóc bạc phơi, già nua rồi.
Đơn Phi nghe giọng nói khác thường của Điêu Thiền, khẽ đoán được, lúc mới gặp Điêu Thiền cho rằng Tôn Chung có là đang mưu sắc, quả thật lúc đó Điêu Thiền không cho rằng mình còn giá trị nào khác nữa.
- Nhưng ta không ngờ ông ta cư nhiên muốn biến Lã Bố thành cương thi. Điêu Thiền nhíu mày nói: - Bây giờ ta đã hiểu rồi, Tôn Chung có loại thuốc mà năm đó ta dụ Đổng Trác uống vào, muốn dùng ta đã kích dậy nỗi đau của Lã Bố. Giọng nói của nàng réo rắt thảm thiết: - Chỉ có vậy Lã Bố mới thoát khỏi cơn ác mộng đó. Hẳn Tôn Chung lo sợ ta là kẻ tham sống sợ chết nên mới che giấu.
- Không phải. Tuyệt đối không phải!
Đơn Phi lắc đầu nói:
- Cô nghĩ sai rồi, không phải Tôn Chung muốn cứu giúp cô, mà ông ta cũng không phải giúp Lã Bố thoát khỏi khủng hoảng, ta chưa từng gặp người thật sự muốn giúp lại khuyên cô đi chết để cứu được Lã Bố. Hắn kiến thức uyên bác, vừa nghe xong, ngẫm nghĩ lại quá trình Điêu Thiền bị bắn chết, liền cảm thấy đây chính là tà giáo chứ không phải chính đạo.
Điêu Thiền kinh ngạc, nhưng mơ hồ cảm giác Đơn Phi nói không sai.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Tôn Chung có mục đích khác, ông ta cho cô thứ thuốc mà lúc trước cô dụ Đổng Trác dùng sao? Nhưng làm sao ông ta khiến Lã Bố cũng dùng? Lúc đó Lã Bố hoàn toàn hôn mê, không có ý thức có phải không?
Điêu Thiền cũng lộ ra sự kinh ngạc:
- Ngươi vừa nói ta cũng thấy lạ, quả thật lúc đó Lã Bố như đã chết rồi, không thể ăn bất cứ thứ gì.
Đơn Phi mơ hồ nghĩ đến một điểm mấu chốt, suy tư nói: - Cô còn thứ thuốc đó không?
Điêu Thiền lắc đầu: - Lúc đó ta chỉ sợ Đổng Trác không chết, vì thế cho hết thuốc vào. Dụ được Đổng Trác, bản thân ta cũng đã uống nửa bình rượu, ta chỉ sợ lượng thuốc không đủ không thể giết Đổng Trác, sao còn giữ lại thuốc chứ?
Đơn Phi nhớ lại tình hình lúc Điêu Thiền tử vong, trong đầu chợt lóe sáng, thất thanh nói: - Ta biết rồi, là do máu của cô.
Lấy oán làm sức, lấy máu để uống!
Trong đầu của Đơn Phi lóe lên tám chữ ấy, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, cương thi hút máu không phải là để khủng bố, mà là vì trong máu có cung cấp năng lượng đặc biệt nào đó cho cương thi sao? Máu của Điêu Thiền đối với Lã Bố chính là nhân tố chuyển hóa quan trọng nhất của Lã Bố.
- Cái gì? Điêu Thiền vẫn hoang mang.
Đơn Phi có chút kích động nói: - Lúc đó khi cô chết, máu của cô nhuốm đỏ cả người Lã Bố, thậm chí còn nhỏ giọt trong miệng y.
Điêu Thiền không hề ngu ngơ, ánh mắt lóe sáng nói: - Ý ngươi là trong máu ta vẫn chứa dược vật khi đó ta cho Đổng Trác uống, trước khi chết, máu ta hay chất dược vật đó được Lã Bố hấp thu, khiến Lã Bố hóa cương thi sao?
- Đúng vậy, ta đang nghĩ vậy.
Khi nói xong Đơn Phi liền nhanh chóng cởi áo khoác ra, từ trên người cởi bỏ tơ y màu đen đưa cho Điêu Thiền: - Đây là giáp tơ tằm phòng thân của ô tằm Tây Vực, chống mũi tên lợi kiếm đấy.
Nhìn chằm chằm Điêu Thiền, Đơn Phi trầm giọng nói: - Ta biết cô muốn cứu Lã Bố, nhưng chết không thể giải quyết vấn đề, đó chẳng qua là trốn tránh! Cô không thể chết, Lã Bố cũng không muốn cô chết, nếu cô thật sự muốn cứu y thì đừng để y đi từ cực đoan này sang cực đoan khác.
Nhìn Điêu Thiền thoáng chút suy nghĩ, Đơn Phi nhét giáp tơ phòng thân vào tay nàng, nàng là nữ tử thông minh, hẳn đã đoán được bước kế tiếp nên làm thế nào!
Thần sắc chân thành tha thiết, Đơn Phi thành khẩn nói: - Điêu Thiền, cô dũng cảm cả đời, nay vì sao không dám dũng cảm sống tiếp, làm ra thay đổi thật sự? Ta tin tưởng ở cô, cô sẽ cho chính cô, cho Lã Bố, cũng cho mọi người ở Vân Mộng Trạch một cơ hội thay đổi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất