Thâu Hương

Chương 621: Sơ suất của Dạ Tinh Trầm

Chương 621: Sơ suất của Dạ Tinh Trầm


Đêm tối như mực, nhưng hai mắt của Đơn Phi lại sáng như sao.
Điêu Thiền cầm áo giáp tơ tằm phòng thân trên tay, lẩm bẩm: - Vì sao không dám dũng cảm sống tiếp, làm ra thay đổi? Nàng vốn đã mệt mỏi, không ai hiểu nỗi lòng chua xót của nàng, khi nghe chỉ chết mới cứu được Lã Bố, nàng không hề hoảng sợ, ngược lại có sự thoải mái khi buông tay. Nếu Đơn Phi khuyên giải “hiểu rõ đại nghĩa” hay dùng cách gượng ép, e là nàng đã phản cảm rồi.
Người năm đó đi giết Đổng Trác chỉ có Lã Bố và nàng thôi.
Có ai nguyện ra tay giúp họ?
Không có!
Mọi người chỉ soi mói thờ ơ lạnh nhạt! Yếu đuối sợ hãi cường quyền, "dũng cảm" chỉ trỏ, nếu vậy thì vì sao nàng lại phải suy nghĩ cho người khác?
Nhưng lời của Đơn Phi lần nữa đốt cháy hy vọng của Điêu Thiền, Lã Bố vì cái chết của nàng thống khổ, máu của nàng có thể thay đổi Lã Bố, không phải chỉ có con đường chết. Nếu chỉ có một cơ hội, nàng sẽ nhường cho Lã Bố, nhưng nếu có cơ hội giúp hai người tỉnh táo, gặp lại nhau…
Trong lòng dâng lên sức nóng, Điêu Thiền chấn hưng dũng khí, cảm khái nói: - Đơn Phi, ngươi luôn kiên cường như vậy sao? Nàng cảm tạ thiếu niên trước mắt này. Nàng đã cảm nhận sự lạnh nhạt của thế đời quá lâu, không ngờ trên đời này lại gặp được một thiếu niên lạc quan như vậy.
Đơn Phi lắc đầu: - Cũng không hẳn, ta cũng có lúc mất mát suy sụp tinh thần, nhưng có người từng nói với ta, đau khổ chỉ khiến ta không còn nhu nhược nữa, để ta hiểu rõ cái mình cần rốt cuộc là gì!
Khóe miệng cười, Đơn Phi hồi ức lại lời nhắc nhở của Thần Vũ, dịu dàng nói: - Ta vẫn luôn nhớ một câu nói. Điêu Thiền, Lã Bố chết đi sống lại, cô rất rõ cái hắn thật sự muốn là gì, cũng chỉ có cô cho được. Nay chỉ còn kém một bước thôi, cô tuyệt đối không được dễ dàng bỏ cuộc!
Điêu Thiền nhìn thiếu niên thành khẩn trước mắt, hạ giọng nói: - Ta sẽ nhớ lời của ngươi, ngươi sẽ có được kết quả mà ngươi mong đợi.
Đơn Phi tinh thần phấn chấn, hắn biết, câu trả lời của Điêu Thiền vừa là lời chúc phúc, cũng là lời đảm bảo không chết cho xong chuyện nữa, nàng đang nỗ lực thay đổi.
Như thế là đủ.
- Đa tạ.
Đơn Phi mỉm cười hiểu ý, ánh sáng lấp lánh, Điêu Thiền đã biến mất rồi. Đơn Phi quay sang thời không khác, mình đã dùng sức xoay chuyển, biến hóa tiếp theo khó mà dự liệu, nhưng hắn kiên định thay đổi này là đúng đắn.
Cố gắng giúp một người đốt cháy lại niềm hy vọng của mình không bao giờ là sai cả!
Có mùi thơm âm thầm truyền đến.
Đơn Phi bỗng xoay người lại, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đứng sau hắn không xa. Sau khi cực lực khuyên giải Điêu Thiền, Đơn Phi liền lo lắng cho hiểm nguy của Tôn Thượng Hương, không biết nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bỗng chốc thấy nàng quay lại, lòng Đơn Phi không kìm được kích động, hắn không dò hỏi Tôn Thượng Hương đã đi đâu, chỉ tiến lên ôm chặt lấy người kia, thấp giọng nói: - Muội không sao thì tốt rồi.
Khóe mắt Đơn Phi cay cay.
Sau khi rời xa Thần Vũ, hắn vô cùng mất mát suy sụp, nhưng Thần Vũ kiên cường hơn hắn, cổ vũ khích lệ hắn, mong hắn phấn chấn.
Hắn không hề phụ lòng Thần Vũ.
Kiên cường đối mặt tất cả, đợi có ngày mỉm cười đến bên Thần Vũ nói với nàng, hắn Đơn Phi và Thần Vũ sẽ luôn cùng nhau đối mặt tất cả.
Lời nhắc nhở của Thi Ngôn để hắn biết một mấu chốt cần phá giải và hắn sẽ thành công phá giải nó!
Hắn không thích hứa hẹn, nhưng chuyện hắn đã quyết thì hắn không bao giờ chùn bước. Hắn nghĩ Thần Vũ sẽ quên hắn, nhưng sự thật xảy ra hắn không hề tự oán than, ngược lại hắn cảm kích, vì Thần Vũ không hề đi xa, dù Tôn Thượng Hương bây giờ không còn nhớ gì nữa, nhưng hắn vẫn không oán giận, cũng không ép Tôn Thượng Hương nhớ lại chuyện xưa.
Chỉ cần người kia bình an.
Ý niệm đó mãnh liệt bức thiết, khi hắn nhìn thấy Tôn Thượng Hương vẫn bình an, khoảnh khắc đó hắn không hề che giấu được cảm tình của mình.
Hắn sợ Tôn Thượng Hương phản cảm nhưng vẫn cầu mong một khoảnh khắc thân mật này.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc, chưa bao giờ ý thức được phản ứng mãnh liệt của Đơn Phi khi gặp nàng, cả ngươi cứng ngắc không biết phản ứng thế nào, nhưng nghe giọng nói nghẹn ngào của Đơn Phi, hai mắt người kia ướt át, chậm rãi đưa hai tay ôm lấy Đơn Phi.
Thời gian ngắn ngủi.
Nỗi nhớ về xa.
Khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi luôn rạng rỡ khi ngày sau nhớ lại.
Ôm chặt lấy Đơn Phi, trong đầu Tôn Thượng Hương hiện lên một màn, Tôn Thượng Hương, ngươi thua rồi. Thần sắc lạnh lùng tự phụ của Bạch Liên Hoa khiến nàng bất an.
Có tiếng kêu thê thảm từ xa truyền đến, Đơn Phi nhíu mày, thấp giọng nói: - Là nơi của quân Kinh Châu, chuyện gì đã xảy ra?
Tôn Thượng Hương chậm rãi buông hai tay ra, hơi lui một bước nói: - Chúng ta có cần đến đó xem thử không? Ban nãy…có…
Đơn Phi hiểu nàng muốn hỏi gì, thấp giọng nói: - Huynh đã tiến hành thay đổi, nhưng thay đổi ấy sẽ ra sao huynh cũng không biết nữa.
Không đợi hắn nói hết lời thì phía xa tiếp tục truyền đến âm thanh kêu thảm thiết, hai người nhìn nhau một cái, phi thân lao về hướng quân lính Kinh Châu.
Trên mặt đất đều là thi thể, máu tươi đầm đìa.
Lã Bố vừa thấy Đơn Phi tiến đến, nhanh chân vọt tới, hỏi gấp: - Điêu Thiền đâu?
Đơn Phi thấp giọng giải thích nói: - Ta chỉ là thay đổi, cụ thể như thế nào ta không rõ.
Hắn có trải nghiệm với sự phức tạp của Vô Gian, nhưng cụ thể biến hóa của sự tình thì hắn vẫn còn mờ mịt.
Hắn nhớ Thi Ngôn sau khi trả Thần Vũ lại, Thần Vũ lại bị Tôn Chung dắt đi trong đêm trăng non, sau đó nàng liền mất tích. Sự thay đổi của mười mấy năm trước bỗng chốc hiện lên, sự thay đổi của di ngôn của Tào Quan cũng ảnh hưởng đến phản ứng trong không gian của hắn.
Nhưng...
Sắc mặt thay đổi, Đơn Phi bỗng dưng thấy có điều không ổn, những thay đổi này đều phải có căn nguyên mang tính mấu chốt mới ảnh hưởng đến nơi này trong chớp mắt, nhưng sự mất kỳ ức trên diện rộng ở Nghiệp Thành lại chứng minh rằng, đôi khi Vô Gian thay đổi rất chậm.
Vì sao Vô Gian lại lúc nhanh lúc chậm, Đơn Phi tự hỏi.
Lã Bố nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đơn Phi, lãnh đạm nói: - Ngươi đừng hòng gạt ta! Y khách khí với Đơn Phi là vì Điêu Thiền, nếu Điêu Thiền không thể quay lại, y sẽ không do dự ra tay với Đơn Phi.
Đơn Phi bình tĩnh nói: - Ngươi phải tin Điêu Thiền, cũng phải tin ta, ban nãy ta đích thật gặp qua Điêu Thiền. Lúc này nàng vẫn chưa quên là ngươi cứu nàng ra khỏi đại lao, lặng lẽ đắp chăn cho nàng.
Lã Bố khẽ run, Đơn Phi thật sự gặp qua Điêu Thiền, kích động nói: - Nàng còn nói gì?
Đơn Phi nhìn ra sự hoài nghi của Lã Bố, dùng chuyện xưa xác nhận mình từng gặp Điêu Thiền thật. Thấy cảm xúc Lã Bố bình tĩnh, Đơn Phi bình tĩnh nói: - Nàng nói phải dũng cảm sống tiếp để thay đổi, nhưng cần thời gian, ngươi không thể cho nàng thời gian sao? Chẳng lẽ ngươi đợi không được?
- Không!
Thân hình Lã Bố run rẩy nói: - Ta sẽ đợi…
- Đây là chuyện gì? Nhìn xác chết trên đường, Đơn Phi phát hiện họ đều mặc trang phục của binh Kinh Châu, không biết lý do vì sao họ lại bị giết hết.
Quách Gia cư nhiên không hề rời khỏi, thấy thế thấp giọng nói: - Những người này đột nhiên trở nên điên cuồng, thấy người liền giết. Tuy nhiên... không phải do Lã Bố ra lệnh, cũng không là Lã Bố cắn họ. Là Hoàng Tổ, Lưu Biểu cho người chém chết họ.
Đơn Phi cầm lấy cây đuốc đến gần một cái xác, dùng nhánh cây trở xác, cau mày nói: - Trúng độc.
Hắn y thuật cao minh, vừa nhìn qua đã biết họ chết dưới dao của binh lính, nhưng thi thể có khói xanh bốc ra, hiển nhiên là đã trúng độc.
Quách Gia thấp giọng bảo: - Lại là “chuyện tốt” của Triệu Tư Ích!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, biết Quách Gia nói không sai, ban nãy Sở Uy ra lệnh Triệu Tư Ích tấn công, lúc đó trùng độc vọt tới, đích thực cắn trúng không ít binh Kinh Châu.
Triệu Tư Ích tâm địa độc ác, độc trùng gã nuôi không những có thể giết người, còn có thể khiến người ta hóa điên? Bỗng tiếng kêu thảm lại vang lên, bọn người hô hào quái đản vọt đến hai người Lưu Biểu, Hoàng Tổ, chưa đến gần thì đã có binh vệ thiết giáp dùng dao chém thẳng xuống, chết ngay tại chỗ!
Hàng mày của Quách Gia cau chặt: - Ban nãy cũng là thế… Lời y chưa dứt thì tiếng kêu thét lần nữa vang dội, hàn phong thổi qua, mùi tanh bốc lên cả khu rừng, những con trùng độc mai phục không biết từ khi nào lại xông ra.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thầm nghĩ, Sở Uy cư nhiên không thể bắt được Triệu Tư Ích sao? Nếu không sao đàn sói và trùng độc cùng nhau tiến công?
Gió lạnh gào thét, tiếng sói tru xa.
Quỷ Phong đứng trên đỉnh cây, khẽ thở dài: - Tông chủ, nếu Đơn Phi không giết Lã Bố thì hắn đã ra sức đến cứu Điêu Thiền rồi. Điêu Thiền có thể ảnh hưởng Lã Bố, nếu Lã Bố không tham dự vào chuyện này thì kế hoạch của Tông chủ sẽ thất bại.
- Ngươi sai rồi.
Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói: - Ta không tính sai đâu!
Quỷ Phong hỏi ngược lại: - Ta thật sự không biết Tông chủ có dự tính như thế nào! Với sự thông minh của Đơn Phi, nếu muốn đi cứu Điêu Thiền thì hẳn đã nghĩ ra cách tuyệt diệu rồi.
- Dù Đơn Phi thuyết phục được Điêu Thiền thì sao? Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt cười: - Dù hắn là người của Đơn gia, nhưng vẫn còn nông cạn không hiểu nhiều về Vô Gian, chỉ cần Điêu Thiền không làm ra thay đổi mang tính thực tế thì không ảnh hưởng đến kế hoạch. Như sợ Quỷ Phong không hiểu, Dạ Tinh Trầm nói từng chữ một: - Đây chính là sự khác biệt giữa việc ngươi muốn làm và thật sự động tay làm, đó không phải là sự khác biệt nhỏ. Muốn thì không thay đổi được gì, chỉ có làm mới có thể thay đổi!
Quỷ Phong ánh mắt chớp sáng, - Đúng thế, Đơn Phi sẽ không ép Điêu Thiền, mà Điêu Thiền lại là nữ nhân, nàng sẽ lặp lại suy tư tự hỏi làm thế nào…nhưng tình hình trước mắt, hình như Đơn Phi và Lã Bố không thể đợi đến khi Điêu Thiền thật sự hành động nữa! Tông chủ quả nhiên thấu đáo!
Dạ Tinh Trầm nhịn không được cười, nhưng đột nhiên nụ cười đó ngưng đọng, vì lão nghe người bảo: - Đáng tiếc, Dạ Tinh Trầm ngươi sơ suất một việc rồi.
Giọng nói khinh nhạt, Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong nghe như sét đánh ngang tai. Dù họ đứng trên đỉnh cây, nhưng thính giác nhạy bén, tình hình trong mười trượng đều trong tầm tay của họ. Cư nhiên lại có ngươi xuất hiện ngay bên cạnh mà họ vẫn không hề phát hiện, mãi đến khi người đó lên tiếng họ mới phát giác.
Hai người lóe người lên, nhanh chóng bao vây người đó ở giữa.
Khi nhìn thấy người đó, Lôi Đình sau lưng Quỷ Phong vang lên ông ông, xiêm y của Dạ Tinh Trầm bay cao, hiển nhiên là do sát khí vận động xung quanh.
Nhưng người đó vẫn bình thản, chỉ là cái hộp trong tay lấp lánh bảy màu, trong đêm tối lóe lên hào quang không tầm thường.
Mã Vị Lai!
Người đến lại là Mã Vị Lai!
Nhìn địch ý trong mắt Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong, Mã Vị Lai khẽ thở dài: - Dạ Tinh Trầm, không thể không nói kế sách của ngươi đúng là tuyệt đỉnh, vài chiêu thêm dầu vào lửa liền khiến tất cả mọi người ở Vân Mộng Trạch sống không bằng chết, thiên hạ đại loạn, nhưng e là ngươi tính sót một việc rồi.
- Ta tính sót việc gì? Thần sắc của Dạ Tinh Trầm nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào tay của Mã Vị Lai.
Cái rương hơi sáng lên, trong đêm tối, phát ra ánh sáng của sự hy vọng chờ mong.
- Ngươi tính sót Lưu Niên. Mã Vị Lai mỉm cười nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất