Chương 622: Đột biến
Lưu Niên chớp sáng, mang ánh sáng của niềm hy vọng; sói tru âm trầm, đầy là lời kêu gọi của tử vong.
- Lửa! Đốt lửa! Quách Gia hô quát.
Y không hỏi Đơn Phi đã làm ra thay đổi gì vì y tin tưởng thủ đoạn của Đơn Phi. Ảnh hưởng thế nào y không quan tâm, y chỉ biết bây giờ cần kiên trì.
Kiên trì đến lúc hy vọng tới lần nữa!
Đơn Phi không thể rút lui, Quách Gia y sẽ giúp đỡ, nhưng ở Vân Mộng Trạch quỷ dị khó lường này, đàn sói hung tàn và độc trùng vô tận, lợi hại hơn cả quân Thanh Cân và binh Xạ Dũng.
Lửa!
Mọi người đại loạn, Quách Gia chỉ huy bình tĩnh, dù y thuộc quân Tào, nhưng ngôn ngữ tự tin, gây dựng được lòng tin cho mọi người.
Hoàng Tổ, Lưu Biểu nghe vậy cũng thấy được hy vọng, bất chấp xung đột nội bộ, quát to: - Đốt lửa!
Đại hỏa dấy lên, lan tràn mở rộng, đánh lui sự tấn công của trùng độc, sói sợ lửa, mắt thấy ngọn lửa tăng vọt, tiếng gào thét cũng yếu ớt hẳn.
Binh Kinh Châu không cần dặn dò, trong lúc sinh tử đều chủ động tập trung lại, bành trướng vòng lửa, chặt bụi cây, thu nhặt cỏ khô chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lã Bố mặc kệ tất cả, sự gấp gáp của mọi người trong mắt y chẳng là gì cả, y chỉ quan tâm sống chết của Điêu Thiền thôi.
- Đơn Phi, cuối cùng là khi nào Điêu Thiền quay lại? Y muốn đợi Điêu Thiền, nhưng y vô cùng chờ mong câu trả lời chính xác từ phía Đơn Phi.
Đơn Phi chưa kịp đáp lời thì Hoàng Đường lạnh lùng nói: - Lã Bố, ngươi chinh chiến sa trường nhiều năm sao vẫn ngây thơ vậy, người chết sao có sống lại?
Ông ta biết, Đơn Phi thay đổi một bước thì Hoàng Đường ông ta càng chết sớm một phút, vì thế không nhịn được mà khiêu khích, ông ta chỉ mong Lã Bố nóng nảy giết chết Đơn Phi. Nhưng ông ta vừa dứt lời thì thần sắc kinh hãi, nhịn đau lăn ra ngoài.
Phịch!
Lã Bố một quyền đánh vào ngực Hoàng Đường, chộp lấy cổ họng ông ta ở giữa không, đè ông ta lên cành cây!
Mọi người kinh hãi.
Bọn họ biết võ công của Hoàng Đường, trong lòng thật sự kinh dị, không ngờ Hoàng Đường vốn thương tích đầy mình cũng đấu không lại một chiêu của Lã Bố.
Thân hình Lã Bố như ảo, trong mắt là lửa giận đỏ xích: - Ngươi nói thêm một tiếng thì ta sẽ giết ngươi! Trong lòng y phẫn nộ điên cuồng khi nghe “người chết sao có thể sống lại”.
Điêu Thiền còn có thể sống lại!
Y có thể chết đi sống lại nên y tin Điêu Thiền cũng thế. Lúc này mà Hoàng Đường còn tạt gáo nước lạnh sao y không cuồng giận? May thay, y còn nhớ lời lão già dặn nhờ Đơn Phi giúp đỡ, phải kiềm chế ý giết người, nếu không bây giờ y đã giết chết Hoàng Đường rồi.
Hoàng Đường nhìn đôi mắt phóng hỏa của Lã Bố, vốn câm nín, nhưng khi thấy cánh tay đang bị dây đen quấn chặt, đột nhiên lớn tiếng nói: - Lã Bố, từ xưa lời thật khó nghe, ta chỉ nói sự thật thôi. Ngươi có thể giết ta, nhưng khi chân tướng phơi bày thì ngươi sẽ biết, ta không hề gạt ngươi.
Năm ngón tay của Lã Bố siết chặt.
Mắt thấy mặt của Hoàng Đường tái tím, Đơn Phi đột nhiên bảo: - Lã Bố, thả ông ta ra.
Mọi người đều ngơ ngẩn.
Bất cứ lúc nào, bất kỳ ai cũng mong Lã Bố giết Hoàng Đường đi, miễn cho ông ta làm chuyện châm ngòi ly gián khiến mọi người phẫn nộ, mọi người không ngờ Đơn Phi lại mở miệng bảo thế.
Dù là mệnh lệnh của ai thì Lã Bố cũng có thể mặc kệ, nhưng nếu là Đơn Phi nói vậy, y chậm rãi buông lỏng ngón tay, quay sang nhìn Đơn Phi, đôi mắt đỏ xích nổi ý nghi ngờ.
- Lã Bố.
Con ngươi của Đơn Phi sáng lóe, hạ giọng nói: - Ngươi luôn hỏi ta khi nào Điêu Thiền mới quay lại, bây giờ ta sẽ cho ngươi đáp án chính xác.
Mọi người ngơ ngẩn.
Quách Gia, Tôn Thượng Hương dù không biết về Vô Gian, nhưng thật sự không hiểu tự tin đâu mà Đơn Phi nói thế.
Lã Bố bỏ Hoàng Đường ra, phi thân đến trước Đơn Phi dò hỏi: - Khi nào?
- Hứa với ta một chuyện. Đơn Phi nhìn Lã Bố nói.
Trong lòng Lã Bố nghi ngờ, nhưng nóng lòng muốn biết tin tức của Điêu Thiền, rốt cục nói: - Ta nói được sẽ làm được! Lần này, y kiên quyết vô cùng.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Ngươi phải giống như Điêu Thiền, dũng cảm sống tiếp, sống một cách thật tốt.
Lã Bố ngây người, sau một lúc lâu mới nói: - Đây là điều kiện mà ngươi nói sao?
Ánh mắt Đơn Phi ấm áp nói: - Đúng vậy.
Tôn Thượng Hương nhìn thiếu niên thành khẩn thật thà ấy, nước mắt đọng lại; Quách Gia nghe Đơn Phi nói thế, nhẹ nhàng thở dài, chắp hai tay sau lưng nhìn về phía bóng đêm thâm trầm.
Lã Bố kinh ngạc khôn kể, chưa từng có ai bảo y hứa như thế, vì sao thiếu niên này lại giống với lão già đó, họ rốt cuộc muốn gì?
Trong lòng hoang mang khó hiểu, Lã Bố vẫn thấp giọng nói:
- Ta hứa với ngươi. Điêu Thiền…
- Cho ta thời gian một khắc. Đơn Phi tự tin nói: - Chỉ cần một khắc ngươi sẽ có đáp án mình muốn!
Vừa nói xong, mọi người trầm mặc, mà lại kính nể nhìn Đơn Phi, không biết hắn sẽ làm cách nào trong một khắc hoàn thành thay đổi nghịch thiên này?
Đơn Phi đứng ở đó, trong mắt lại mang theo sự sáng chói vui sướng, bởi vì trước khi hắn trả lời Lã Bố thì nghe âm thanh của một lão giả truyền đến tai hắn.
Đơn Phi, chờ ta một khắc, ngươi sẽ thấy đáp án!
Là Mã Vị Lai tới rồi!
Lão đầu tử này cư nhiên đến Vân Mộng Trạch rồi sao?
Đơn Phi không biết Mã Vị Lai ở nơi nào, nhưng vừa nghe hắn liền nhận ra tiếng nói của lão, Đơn Phi mừng không kể siết. Hắn biết lão đầu này có thể có chút không ra sao, nhưng công phu lợi hại thật sự, dù hắn không biết Mã Vị Lai làm sao đưa đáp án cho hắn, nhưng Mã Vị Lai chưa từng gạt hắn!
Đôi mắt Dạ Tinh Trầm tràn đầy ý lạnh, chậm rãi nói: - Lưu Niên sao? Ta tính sót Lưu Niên sao? Dù ông ta từng nghe về Lưu Niên, cũng biết bây giờ cái rương trên tay Mã Vị Lai cầm chính là Lưu Niên, nhưng ông ta thật sự không biết Lưu Niên có tác dụng gì.
Lưu Niên có thể thay đổi cục diện hôm nay sao?
Quỷ Phong thấy Dạ Tinh Trầm nhìn sang, đôi mắt sau mặt nạ tràn đầy trầm tư, chậm rãi nói: - Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy vừa xuất người bị thương, ta nghe nói truyền nhân Thần Nữ có ba tuyệt học Thiên Nhai, Lưu Niên và Thệ Thủy, không ai địch lại…
Y cũng như Dạ Tinh Trầm, hiểu biết hạn hẹp về truyền nhân Thiên Nữ. Lúc trước, ở miếu Thành Hoàng thành Hứa Đô, y từng nói lời tương tự dò thám Mã Vị Lai, nhưng Mã Vị Lai không hề hồi đáp.
- Quỷ Phong, ngươi sai rồi. Mã Vị Lai hạ giọng nói.
Quỷ Phong không giận ngược lại vui mừng, lập tức nói: - Ta sai ở đâu? Dù y lạnh nhạt với người đời, nhưng đối với nhân vật như Mã Vị Lai, y vô cùng coi trọng, không hề có ý phản bác lão.
Mã Vị Lai trả lời: - Thiên Nhai, Lưu Niên, Thệ Thủy không phải tuyệt học không ai cản nổi, mà chẳng qua là ba loại thủ đoạn của Cửu Thiên Huyền Nữ mà thôi.
Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong nhìn nhau một mặt, đồng thanh hỏi: - Ba loại thủ đoạn?
- Đúng thế.
Mã Vị Lai không nhanh không chậm giải thích nói: - “Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy vừa xuất người bị thương”, câu nói này bắt nguồn từ Cửu Thiên Huyền Nữ, ý chỉ phương pháp giải quyết vấn đề giữa người với người có rất nhiều, điều đáng tiếc là, nhiều người chỉ dùng cách đơn giản nhất nhưng lại không mang lại bất cứ thay đổi nào cả. Đao nhanh tuy có thể chặt đứt dây rối, nhưng đao nhanh lại không thể chặt đứt tình cảm giữa người với người. Giết chóc không giải quyết được vấn đề, chết chóc cũng không.
Dạ Tinh Trầm cười lạnh nói: - Nếu muốn thông qua giáo điều để thuyết phục ta thì đó là sai lầm cực lớn.
Mã Vị Lai vẫn bình tĩnh nói: - Khi Cửu Thiên Huyền Nữ để lại câu nói đó, vốn mong người đời hãy suy nghĩ phương pháp, đột phá cục hạn giải quyết vấn đề, đừng đợi khi thương đã ra, vì đợi khi Thệ Thủy thương xuất ra, có lẽ đã quá trễ, có lẽ nhiều người sớm đã thương tích đầy mình…Vì thế sau khi Cửu Thiên Huyền Nữ tạo ra Thệ Thủy thương, còn truyền lại Lưu Niên.
Ánh mắt trong suốt, Mã Vị Lai hạ giọng nói: - Thệ thủy vô nại, lưu niên đa tình, Lưu Niên chính là cơ hội dành cho những người thay đổi vì tình yêu.
Sắc mặt Dạ Tinh Trầm thay đổi, Mã Vị Lai lại nói tiếp: - Dạ Tinh Trầm, dù ngươi tính kế tỉ mỉ, cũng nghĩ đến Đơn Phi không chống lại được thay đổi song song của ngọn nguồn ba ngày trước, nhưng chỉ e ngươi cũng không ngờ, Lưu Niên còn có thể rút ngắn thời gian.
Ánh mắt Quỷ Phong sắc bén:
- Ý của ngươi là nói thay đổi sẽ nhanh chóng xảy ra? Thấy Mã Vị Lai gật đầu, Dạ Tinh Trầm ngưng thanh hỏi: - Sẽ có thay đổi nhanh như thế nào?
- Một khắc!
Thanh âm của Mã Vị Lai chưa dứt, người lão đã xông thẳng lên trời cao, dừng lại trên đỉnh cây, vì Dạ Tinh Trầm đã ra tay!
Trong lòng của Dạ Tinh Trầm thật sự rất sợ hãi, nếu là người khác nói những lời này, ông ta chỉ xem đó là rắm thối, nhưng đó là Mã Vị Lai, nếu lão đã nói thế cũng có nghĩa là lão quyết tâm làm ra thay đổi này rồi!
Ông ta chỉ còn một cách duy nhất ngăn cản lão, chính là giết chết lão!
Ý niệm trong đầu vừa bùng dậy thì ông ta hiển nhiên ra tay, không ngờ Mã Vị Lai đồng thời tránh được một kích chí mạng của ông ta. Dù biết lão thần thông quảng đại, nhưng khi nhìn thấy lão không hề tốn sức, vai không co, chân không cong mà phi thẳng người lên, trong lòng Dạ Tinh Trầm càng thêm nghiêm nghị.
- Quỷ Phong, ra tay!
Dạ Tinh Trầm hô hào, cùng một lúc, thân người như bóng phi thẳng đến đỉnh cây của Mã Vị Lai, ông ta tuyệt đối không cho phép lão phá hoại kế hoạch của ông ta.
Lão đầu này khinh công lợi hại, xem ra chỉ có liên thủ với Quỷ Phong mới giết được lão!
Dù Dạ Tinh Trầm to gan lớn mật dám tuyên chiến bí địa Vân Mộng, nhưng ông ta không xem nhẹ kẻ thù của mình. Liếc thấy Quỷ Phong gần như không hề kém cạnh, phi thẳng lên đỉnh cây như ông ta, Dạ Tinh Trầm càng thêm trầm ngâm.
Cái ông ta kinh hãi không phải võ công lợi hại của Quỷ Phong, cũng không phải sự bằng mặt không bằng lòng với ông ta, mà là ông ta đã đánh giá thấp Mã Vị Lai.
Khi lão vừa đáp đỉnh cây liền không ngơi nghỉ mà vung tay, thân người càng nhanh, cứ như muốn nhảy vào bóng đêm thâm trầm vậy.
Dạ Tinh Trầm tự phụ thân thủ của mình, nhưng không ngờ trong thiên hạ lại có người có khinh công đẹp ngang chim bay.
Mã Vị Lai muốn đi đâu?
Dạ Tinh Trầm ông ta không thể theo kịp!
Trong lòng chìm lạnh, bỗng ông ta dừng lại, ông ta không đánh trận chiến không nắm chắc. Quỷ Phong cũng dừng bước, hô: - Nhìn lên bầu trời!
Không cần Quỷ Phong nhiều lời, Dạ Tinh Trầm đã nhìn ra hành động của Mã Vị Lai, chỉ thấy Mã Vị Lai trên không vỗ lên cái rương, sắc mặt Dạ Tinh Trầm liền thay đổi.
Lưu Niên sáng lên!
Lúc xông thẳng lên trời cao, Mã Vị Lai liền dùng đến Lưu Niên, có quầng sáng bảy màu bỗng dưng khuếch tán ra từ cái rương.
Không trung chợt sáng.
Một khắc ấy, bầu trời như có mặt trời bảy sắc chói chang, ánh sáng bao phủ cả Vân Mộng Trạch, khoảnh khắc ấy đánh tan tất cả hắc ám lạnh lùng của thế gian.
Tiếng sói tru không còn, chim bất tử tiêu tan, dưới quầng sáng bảy sắc, ánh lửa vốn xông thiên ở phía xa cũng không còn!
Vân Mộng Trạch thoạt nhìn vẫn là Vân Mộng Trạch quỷ dị khó dò, nhưng Vân Mộng Trạch trong khoảnh khắc đã thay đổi long trời lở đất dưới sự tác động của Lưu Ni