Thâu Hương

Chương 626: Chân tướng của Sở Thiên Tứ

Chương 626: Chân tướng của Sở Thiên Tứ


Sau khi Đơn Phi vạch trần kế hoạch của Triệu Tư Ích, cũng không hề đắc ý, hắn chỉ thấy bất đắc dĩ. Mấy ngàn năm qua, chuyện lục đục tranh đấu nhau chưa từng ngừng lại, Dạ Tinh Trầm không cần ra tay, chỉ dựa vào việc kích động mặt đáng ghê tởm kia của con người thì có thể tạo mây tạo mưa, mà ví dụ này trong lịch sử cũng không hề ít ỏi.
Hắn không cuốn vào, nhưng không có nghĩa là không hiểu rõ. Hắn không cuốn vào, ngược lại là vì hiểu quá rõ.
Nhìn thấy Triệu Tư Ích trước kinh sợ sau mang theo vẻ đắc ý, Đơn Phi hiểu rõ một điểm Triệu Tư Ích còn có lợi thế phản kích. Rất ít người khi khai ra đồng đảng lại đắc ý như thế…
Đơn Phi theo ánh mắt Triệu Tư Ích nhìn sang, trong lòng lạnh giá.
Triệu Tư Ích nhìn Sở Thiên Lý!
Sở Thiên Lý vẫn đứng đó giống như trường thương dựng thẳng vậy, nhưng lúc này lại cứng nhắc giống như hòn đá.
Sở Uy theo ánh mắt Triệu Tư Ích nhìn qua, gương mặt vốn giống như tấm sắt có chút rung động.
Hồi lâu sau, Sở Uy không nói, Sở Thiên Lý cũng trầm mặc, Triệu Tư Ích lại cười càn rỡ: -Sở Uy, ông không phải rất công bằng sao, tại sao không hỏi xem đồng đảng của ta là ai? Đơn Phi, không phải ngươi rất thông minh sao, bây giờ có biết đồng đảng của ta ở đâu không?
Trong tiếng rống giận, Sở Uy nhào đến trước người Triệu Tư Ích, giơ tay muốn đánh chết Triệu Tư Ích…
Thần sắc Triệu Tư Ích kinh hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: -Ông muốn giết người diệt khẩu? Đây chính là công bằng của Sở Uy ông? Thanh âm y bén nhọn, lại giống như một cái đinh đâm vào ngực Sở Uy.
Bàn tay Sở Uy dừng giữa không trung, thần sắc ác nghiệt đáng sợ, cũng đau khổ đáng sợ. Giờ phút này ông ta thoạt nhìn không phải là người chấp pháp thiết huyết vô tình của Vân Mộng nữa, mà càng giống như một lão giả suy nhược. Ông ta chỉ có hai nhi tử, trước mắt một đứa đã chết. Theo lời Triệu Tư Ích, ông ta chớp mắt hiểu ra gì đó, lúc này ông ta đích thực nổi lên sát tâm, chỉ muốn giết chết Triệu Tư Ích. Ông ta hận mình khi nãy sao không trực tiếp giết Triệu Tư Ích…Ông ta động thủ vốn là để bảo vệ một người…
Nhưng ông ta cuối cùng không động thủ.
Ông ta có lẽ là người ác nghiệt vô tình, nhưng dù sao ông ta cũng là người tuân thủ nghiêm ngặt thế giới công bằng của mình. Ông ta không thể phá hoại công bằng của thế giới mình, ngoài sáng trong tối đều không thể! Nếu là thế, ông ta không khác gì là tự sát.
Đối với quy tắc, có người căn bản đáng thương không coi ra gì, có người lại tỉnh táo một cách đau khổ.
Ánh mắt Đơn Phi cũng lạnh đi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
-Đồng đảng của ngươi rốt cuộc là ai?
Mọi người đều ngẩn ra.
Có lẽ rất nhiều người không biết nội tình, nhưng bất kể là ai cũng nhìn ra, đồng đảng mà Triệu Tư Ích nói chính là Sở Thiên Lý, hơn nữa thần sắc Sở Thiên Lý thay đổi đã chứng minh điểm đó.
Mọi người không nói, ngay cả Hoàng Đường cũng không nói, sợ lửa giận của Sở Uy sẽ trút lên người mình.
Ai cũng không ngờ là Đơn Phi lại hỏi.
Đơn Phi lại biết mình nhất định phải hỏi. Hắn không thể trốn tránh vấn đề này. Trốn tránh rồi, thì tất cả cố gắng lúc trước đều sẽ không có ý nghĩa gì.
Triệu Tư Ích cũng sững sờ, nhưng sau đó cười dắc ý: -Ngươi là người thông minh như thế, sao lại nhìn không ra? Tuy ta là người giám sát kẻ thù bên ngoài của Vân Mộng Trạch, nhưng Sở Thiên Lý mấy năm nay đã bắt đầu ra ngoài Vân Mộng Trạch rồi, y chính là trợ thủ của ta, Sở Uy sao lại không biết?
Sở Uy khóe miệng co giật, cũng không phản bác.
Đơn Phi bừng tỉnh đại ngộ, hắn rốt cuộc hiểu được Vân Mộng vì sao phải phái Triệu Tư Ích và Sở Thiên Lý theo hắn ra ngoài.
Vẫn luôn là hai người Triệu Tư Ích và Sở Thiên Lý giám thị tất cả mọi thứ trong Vân Mộng Trạch, cũng chỉ có hai người này có thể thả Sở Thiên Tứ chạy. Cơ Quy, Sở Uy tuy già, nhưng không hồ đồ, tin rằng sớm đã tính toán nhiều phen, biết rõ điểm ấy. Cơ Quy và Sở Uy bảo hắn tra ra nội ứng, mà nội ứng không nghi ngờ gì là một trong hai người này.
Nhưng không ai ngờ được là cả hai!
-Là Triệu Tư Ích ngươi thấy Thiên Lý không hiểu chuyện, lừa gạt Sở Thiên Lý giúp Sở Thiên Tứ bỏ trốn, có đúng không? Sở Uy lớn tiếng quát, trong lòng ông ta vẫn còn tia hy vọng cuối cùng.
Triệu Tư Ích lại cười ha ha: -Sở Uy, hóa ra ông công bằng như vậy, vì để nhi tử thoát tội cũng không tiếc bẻ cong sự thật? Sở Thiên Lý!
Y quát lên: -Ngươi nói một câu đúng lương tâm, có phải ngươi đau khổ cầu xin ra thả Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu không?
Sở Thiên Lý không nói gì.
Y có lẽ có chút nóng nảy, nhưng y đích thực sẽ không nói dối, cũng không lừa gạt, người cao ngạo thật sự sao lại dùng lời nói dối che giấu chân tướng chứ?
Bịch!
Sau một tiếng vang, Sở Thiên Lý đã bị Sở Uy một chưởng đánh bay, đụng mạnh lên cây. Khi Sở Thiên Lý phun ra máu tươi, Sở Uy đã vọt đến trước người nhi tử, giơ chưởng muốn đánh xuống, nhưng bất giác lại do dự.
-Dừng tay!
Đơn Phi ngay lúc đó lắc mình chắn trước Sở Uy, lớn tiếng quát.
Tôn Thượng Hương khẩn trương, gần như đồng thời đi theo bên cạnh của Đơn Phi, cầm chặt đao Tân Nguyệt. Đơn Phi tuyệt đối không phải đối thủ của Sở Uy, thêm vào Tôn Thượng Hương nàng cũng không thể sánh bằng, nhưng nàng không chút do dự muốn sánh vai tác chiến với Đơn Phi.
-Đơn Phi, ngươi cút ngay!
Sở Uy mắt có tia máu, giận dữ chỉ Đơn Phi nói: -Ngươi đừng tưởng làm chút chuyện cho Vân Mộng thì đã có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, là có thể quyết định chuyện của Vân Mộng!
Đơn Phi đối diện với Sở Uy sát khí ngập tràn, ngang nhiên nói: -Sở Uy, ông sai rồi, ta chưa từng muốn quyết định cái gì, ta cũng không ngờ ông chẳng qua là một kẻ nhu nhược mà thôi!
Một lời rơi xuống, mọi người tĩnh lặng.
Vân Mộng Trạch giống như đã chết.
Hoàng Đường thần sắc vui sướng, đám người Quách Gia, Tôn Sách, Cam Ninh lại rít vào một hơi. Khẽ lắc mình, Quách Gia, Tôn Sách đã không hẹn mà cùng đứng bên Đơn Phi.
Quách Gia, Tôn Sách là nhân vật cỡ nào, sớm đã nhìn ra Sở Uy là người dễ nổi giận, cũng là cao thủ thế gian không có. Nếu Sở Uy ra tay, Đơn Phi tuyệt đối không thể ngăn cản.
Lần này còn hiểm ác gấp trăm lần do với khi Đơn Phi là gia nô mà lại quát Thế Tử.
Thêm vào Quách Gia, Tôn Sách, chỉ sợ cũng khó ngăn Sở Uy như cũ, nhưng hai người này lại không tự chủ được mà đứng cạnh Đơn Phi, bởi vì bọn họ tin lựa chọn của Đơn Phi, bọn họ cũng ủng hộ lựa chọn của Đơn Phi.
Sở Uy có chút sững sờ, mấy năm nay, ông ta luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ ngờ rằng sẽ bị người ta nói là người nhu nhược.
-Ngươi gan!
Sở Uy lạnh nhạt nói từng chữ: -Ngươi gan thì lặp lại lần nữa!
Đơn Phi chưa mở miệng, Tôn Thượng Hương đã giành nói: -Đúng vậy, ông chính là kẻ nhu nhược. Lẽ nào ông thà là giết người thân của mình để duy trì sự tự tôn và công bằng đáng thương của mình, nhưng lại không có dũng khí thăm dò rõ ràng chân tướng trong đó?
Mọi người lại ngơ ngẩn.
Tôn Sách không kìm nổi lại gần muội muội một chút.
Đơn Phi nhìn Tôn Thượng Hương phản kháng vì hắn, kéo nàng ra sau một chút, trầm giọng nói:
-Lời Thượng Hương chính là lời ta muốn nói. Sở Uy…
Thần sắc khẩn thiết, Đơn Phi chân thành nói: -Các ngươi từng nói, chỉ cần ta tra ra nội ứng, các ngươi sẽ đồng ý một điều kiện với ta, chuyện này…ta không nói sai chứ?
Không ít người đều mặt đỏ tim đập, bọn họ lúc này đều nghĩ đến ưu đãi trong đó.
Sở Uy lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Đơn Phi
Mọi người thấy vẻ mặt đầy sát khí của Sở Uy, giống như bị tạt gáo nước lạnh vậy, lại cảm thấy có chỗ tốt chưa chắc có mạng hưởng.
Đơn Phi hồi lâu sau cuối cùng nói:
-Để Sở Thiên Lý nói vài lời.
-Cái gì? Sở Uy có chút khó hiểu.
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ta muốn để Sở Thiên Lý nói vài lời, đó là điều kiện của ta.
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ Đơn Phi lại dễ dàng dùng điều kiện của mình như thế. Trong mắt Tôn Thượng Hương lại hiện lên hào quang kích động.
Nàng vừa rồi chỉ sợ Sở Uy ra tay với Đơn Phi trước, không khỏi giành nói trước, hy vọng dù cho Sở Uy ra tay thì nàng cũng có thể giúp ngăn cản, nàng chưa từng tin nhầm thiếu niên này.
Sắc mặt Sở Uy cuối cùng có vẻ biến đổi, hồi lâu mới lãnh đạm nói: -Ngươi muốn nó nói cái gì?
Đơn Phi xoay người nhìn Sở Thiên Lý, nhẹ giọng nói: -Sở Thiên Lý, bây giờ là lúc ngươi biện giải cho mình.
-Ta không còn lời nào để nói. Sở Thiên Lý khàn giọng nói: -Người là ta thả, cha, cha giết con là được rồi.
Sở Uy gầm gừ chưởng qua, nhưng thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương chắn trước người Sở Uy, cuối cùng không đánh xuống.
Đơn Phi hơi nhíu mày, vẫn hạ giọng nói:
-Sở Thiên Lý, ta đã gặp Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu. Ta chưa bao giờ cho rằng giúp họ là sai. Ta không cho rằng ngươi làm sai gì cả, nhưng ngươi có can đảm chịu chết, vì sao không có can đảm nói ra chân tướng?
Sở Thiên Lý ngẩn người, y chưa từng ngờ thiếu niên bị y coi thường lại suy nghĩ cho y.
-Ngươi không cho rằng ta đã làm sai cái gì? Sở Thiên Lý khàn giọng nói.
-Đơn Phi hắn không thể đại diện cho Vân Mộng. Sở Uy lạnh lùng nói: -Sở Thiên Lý, ta sớm nói ngươi không nên thân, nhưng ta không ngờ ngươi lại không nên thân đến mức này…ngươi…
Chưa đợi ông ta nói xong, Sở Thiên Lý gào lên: -Phải, con không nên thân! Cha, con không nên thân, cha giết con là được rồi!
Sở Uy ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói: -Ngươi cho rằng ta không dám?
-Cha dám, có gì mà cha không dám?!
Hán tử lặng lẽ kia cũng không kiềm nén được kích động trong lòng nữa, khàn giọng nói: -Đại ca nên thân, huynh ấy vẫn luôn nghe lời cha, nhưng huynh ấy đã biến thành thế nào?
Sở Uy thần sắc nổi giận:
-Nó cũng không phải là nhi tử nên thân!
-Phải, huynh ấy không nên thân, nhưng huynh ấy cống hiến tất cả cho Vân Mộng, huynh ấy không nợ Vân Mộng cái gì cả.
Hán tử vốn ít nói lệ nóng tuôn trào, khàn khàn nói: -Tổ tiên Vân Mộng vĩ đại, lập chí thực hiện luân hồi mà Hoàng Đế cũng không thể phá giải. Vĩ đại đến mức vì khống chế những hành vi đáng khinh này mà không tiếc canh giữ nơi này ngàn năm như một ngày, chịu đựng sự cô tịch.
Hoàng Đường cười lạnh không nói.
Sở Thiên Lý lại khàn giọng nói: -Nhưng đại ca không vĩ đại sao? Huynh ấy vì cha, vì Vân Mộng, dốc hết sức cố gắng. Huynh ấy vốn là thiên tài, nhưng huynh ấy cuối cùng bị Trường Sinh Hương hủy diệt, ngược lại biến thành đáng thương như thế, huynh ấy đã nói gì với cha? Huynh ấy không nói gì cả! Bởi vì huynh ấy cho dù là như thế, nhưng cũng vẫn áy náy với cha, áy náy vì không thực hiện được kỳ vọng của cha, huynh ấy đau lòng vì cha thất vọng!
Sở Uy nổi giận vốn chuẩn bị ra tay, nhưng khi thấy nhi tử chưa từng khóc lại rơi lệ, thân hình Sở Uy không kiềm nổi run rẩy.
Sở Thiên Lý không giấu diếm nữa, rơi lệ nói: -Tất cả mọi người của bí địa Vân Mộng đều đeo gông xiềng nặng nề. Đại ca đeo nhiều nhất, huynh ấy vì hi vọng “nên thân” của cha, hủy hoại cả đời mình, lại chưa từng dám có hi vọng của bản thân. Vĩ đại có gì sai? Người vĩ đại vì sao phải chịu sự đau khổ mà người khác không có? Người vĩ đại lẽ nào không thể có hi vọng của mình sao?! Cha, cha biết đại ca có hy vọng gì sao?
Nhìn Sở Uy run rẩy, Sở Thiên Lý cười thảm nói: -Cha, con biết là cha không biết. Cha chỉ biết thực hiện kỳ vọng của mình, nhưng chúng ta cũng là người, dù sao cũng có kỳ vọng khác. Hôm đó đại ca quỳ trước người con, rơi lệ nói với con “Đệ đệ, đại ca vô năng không thể thực hiện hi vọng của cha, nhưng thật sự không muốn Chiêu nhi giống như huynh vậy. Đại ca không dám cầu xin cha”. Đại ca không nói gì nữa, huynh ấy biết Vân Mộng quy tắc như sắt. Sống là người của Vân Mộng, chết là ma của Vân Mộng, nhưng con cho dù là người không nên thân, làm sao lại không biết đại ca đang cầu xin cái gì? Cha bảo con làm sao đây? Con cũng không dám cầu xin cha, bởi vì con biết cầu xin cũng sẽ không có kết quả! Cha là người chấp pháp của Vân Mộng, sao lại chịu được người thân phạm sai chứ?
Mặc cho nước mắt tuôn rơi, Sở Thiên Lý cuối cùng bình tĩnh nói: -Thả đại ca và Sở Chiêu đi, con đã nghĩ đến chuyện này sẽ có ngày bại lộ. Đúng cũng được, sai cũng được, con không muốn biện giải nữa, cũng không thể biện giải. Cha, chuyện là do con làm, cha muốn giết con, con không còn gì để nói, động thủ đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất