Thâu Hương

Chương 628: Khúc ngộ Chu lang

Chương 628: Khúc ngộ Chu lang


-Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Khi Triệu Tư Ích nhìn thấy Cát phu nhân mang theo hai đứa con gái đi qua, thì giống như nhìn thấy quỷ vậy. Lần này gã không đe dọa suông, mà là thực sự đã bắt đám người Cát phu nhân.
Tuy gã làm bạn với cầm thú, nhưng làm sao giả dối với con người thì rất hiểu. Đơn Phi nói không sai, đối với kế hoạch này, gã sớm mưu tính đã lâu. Gã là người cẩn thận, nếu đã biết hậu quả phản bội Vân Mộng, làm sao lại không chừa lại con đường lui cho mình chứ?
Cơ Quy yêu thương nhất là Huyền Thanh, cũng tức là Thi Ngôn, nhưng đối với Huyền Khúc và Huyền Ca, mọi người ở Vân Mộng cũng cực kỳ yêu thương.
Chuyện Cát phu nhân dẫn theo hai con gái sống trên Vân Mộng Trạch, Triệu Tư Ích sớm đã biết rõ ràng rành mạch, nhìn thấy trong mắt, tính toán trong lòng. Sau khi bắt đám người Cát phu nhân, Tuân Du, Triệu Tư Ích nhốt đám người này ở một chỗ rất ổn, làm sao ngờ được Cát phu nhân cùng Huyền Khúc, Huyền Ca lại chạy trốn được chứ?
Cảm thấy rung động, Triệu Tư Ích trong tiếng hét điên cuồng thân hình run rẩy, nhưng một lát sau, chợt thả người bay lên, hung ác như kên kên ập về phía Cát phu nhân!
Gã biết hậu quả khi sự tình bại lộ cực kỳ nguy hiểm, bất luận là Sở Uy, Sở Thiên Lý đều sẽ không tha cho gã, bây giờ hi vọng sống sót duy nhất chính là đám người Cát phu nhân.
Bắt lấy Cát phu nhân!
Ý nghĩ kia không chút do dự lóe lên trong đầu, khiến gã lập tức mạnh mẽ thực thi kế hoạch khi đang giả vờ kinh hãi.
Đơn Phi gần như đồng thời muốn lao ra. Hắn biết rất nhiều người thua một quân cờ không phải là vì không có năng lực, mà là không đủ tàn nhẫn, không tính được giới hạn khi có kẻ phát điên. Mắt thấy Cát phu nhân xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của hắn là Triệu Tư Ích tuyệt đối sẽ giống như cá chết lưới rách mà gây bất lợi với Cát phu nhân.
Nhưng khi hắn còn chưa nhảy ra, đột nhiên bị Tôn Sách kéo tay áo lại.
Tôn Sách lắc đầu.
Đơn Phi cảm thấy hoang mang, lại biết trước mắt Tôn Sách nhìn như ôn hòa, nhưng thủ đoạn mười năm thống nhất Giang Đông tuyệt đối sẽ không quên. Nếu Tôn Sách đã có thể im hơi lặng tiếng sai người cứu Cát Phu nhân, vậy là Tôn Sách còn hậu chiêu?
Triệu Tư Ích đã luồn đến trước mặt Cát phu nhân, chuyện này đối với gã mà nói là chuyện sống còn, sao lại không toàn lực ứng phó? Nhưng gần như luồn đến đồng thời với gã còn có một người, cùng gã trước sau đến trước mặt Cát phu nhân.
Là Hoàng Đường!
Hoàng Đường trong lòng thực kinh hoảng, không biết chuyện mình và Dạ Tinh Trầm sao lại bị Đơn Phi biết, càng không hiểu tại sao kế hoạch còn chưa phát động thì đã gần như thất bại, nhưng ông ta trúng độc của Dạ Tinh Trầm chưa giải, thì không thể bỏ qua. Ông ta và Triệu Tư Ích nghĩ giống nhau, biết Cát phu nhân này vốn là mấu chốt xoay chuyển cục diện.
Bắt lấy Cát phu nhân, ông ta và Triệu Tư Ích nếu đồng tâm hiệp lực thì còn có thể xoay chuyển bại cục.
Vật hợp theo loài, hai người này đều là người tâm cơ, bằng không cũng sẽ không được Dạ Tinh Trầm chọn làm con cờ. Triệu Tư Ích bắt Cát phu nhân, Hoàng Đường đi bắt Huyền Khúc.
Hoàng Đường không bắt Huyền Ca, cũng không phải là thương cô bé còn nhỏ, mà là cảm thấy cô bé còn quá nhỏ, có thể không có phân lượng gì trong Vân Mộng Trạch.
Hai người này ra tay nhanh như chớp, nếu không đụng phải những nhân vật như Dạ Tinh Trầm, Sở Uy, khắp thiên hạ người có thể ngăn bọn họ ra tay thực sự không nhiều, càng đừng nói là Cát phu nhân và Huyền Khúc.
Cát phu nhân chỉ tới kịp ôm lấy Huyền Ca lui ra phía sau một bước.
Có người lắc mình đến trước Cát phu nhân, Huyền Khúc!
Mọi người cùng giật mình.
Người nọ mặc trang phục binh Kinh Châu, nhưng bất luận là ai cũng đều có thể nhìn ra, người đó tuyệt đối không phải binh Kinh Châu!
Không có bất cứ binh Kinh Châu nào có thân pháp dũng khí, tùy ý thoải mái như người kia. Đối diện với Hoàng Đường, Triệu Tư Ích cùng nhau ra tay, người kia không chỉ cản trước người Cát phu nhân và Huyền Khúc, còn có thể xuất đao.
Đao gảy nhẹ, vang lên tiếng leng keng; đao vung lên, nhẹ nhàng như ca; đợi một đao như hét như ca kia đến trước mặt Hoàng Đường thì đã hiện rõ bản sắc anh hùng tư thế hào hùng, tiếu ngạo thiên hạ.
Hoàng Đường kinh hãi!
Ông ta thân là hậu nhân Hỏa thần, võ công thực sự cao minh, trước khi ra tay đã sớm đoán được tình huống của mọi người ở đây. Ngoài trừ mấy người Sở Uy, Tôn Sách, Sở Thiên Lý ra, người có thể cản ông ta sẽ không còn ai nữa!
Nhưng ông ta lại không ngờ nơi này lại còn che giấu một cao thủ như thế, vừa xuất đao thì đã khiến ông ta ảm đạm thất sắc.
Người nọ đi con đường hiểm hóc, nhưng lại xuất ra một đao đường đường chính chính thật sự!
Hoàng Đường hú lên một cách quái dị, trong lúc vội vàng không kịp toàn lực tiếp chiêu, cũng cảm thấy ngực lạnh lẽo. Khi đó ông ta cũng bất chấp tất cả, người lộn nhào ra ngoài, sau khi tuôn ra một hàng máu tươi thì chuồn ra thật xa.
Triệu Tư Ích tay phải hóa thành móc câu, khi sắp bắt được đầu vai Cát phu nhân, chợt nhìn thấy người xuất đao đối phó với Hoàng Đường kia tay trái chém ngang, đột nhiên chém sang cổ họng của gã.
Không ngờ rằng người kia khi đối chiến với Hoàng Đường mà còn có thể ra tay với gã, Triệu Tư Ích lại có cảm thấy chưởng phong đâm tới, biết đâm trúng cổ họng thì sẽ mất mạng, Triệu Tư Ích trong tiếng rống giận, thu cánh tay trở tay, cùng người kia đối chưởng.
Một tiếng bịch vang lên.
Thân hình hai người cùng run rẩy, Triệu Tư Ích đột nhiên rút hạc thứ tùy thân ra, không đợi đâm tới thì đã thấy người kia lại mượn lực chấn động khi đối chưởng, một đao quanh co chém về phía gã.
Tự đạn sanh khúc ca trần tán, hồng tụ mộng vũ dĩ thập niên.
Tiếng đao như hát, thế đao như múa, không có sảng khoái của giang hồ đẫm máu, ngược lại có sự trống vắng khi tiệc tàn người tan.
Tôn Thượng Hương sau khi nhìn thấy người kia xuất đao, lập tức nhỏ giọng nói: -Đại ca, là huynh ấy!
Tôn Sách khiến người ta không nhìn thấy thần sắc, nhưng thanh âm cảm khái nói: -Là đệ ấy! Y tự nhiên nhận ra người kia, y chinh chiến Giang Đông mười năm, người kia ở cạnh y mười năm.
Hai người đối đáp chẳng qua chỉ mấy chữ, người xuất đao kia và Triệu Tư Ích lại trao đổi được ba chiêu rồi.
Hạc thứ của Triệu Tư Ích đâm như chớp, lại thủy chung không đánh xuyên qua đao mỏng như tụ vũ sênh ca của người kia, trên không trung tiếng vang lạnh thấu xương, xen lẫn với tiếng đao leng keng, lại dễ nghe êm tai như tiếng đàn.
Cát phu nhân gặp nguy hiểm, bất giác ôm nữ nhi Huyền Ca lùi mấy bước. Huyền Khúc lại thủy chung đứng yên ở đó bất động, nhìn người ra đao kia, thần sắc Huyền Khúc hơi động, hoàn toàn không coi nguy hiểm trước mắt ra gì.
Qua ba chiêu.
Khi Triệu Tư Ích nhìn thấy khóe miệng người nọ lơ đãng mỉm cười, trong lòng chìm xuống, bỗng quát một tiếng, khom lưng tỏ vẻ muốn xông lên, lại chuẩn bị bắt đầu chạy trốn.
Gã biết trong mười mấy chiêu mình tuyệt đối không bức lui được người trước mắt, nhưng gã tuyệt đối không còn nhiều thời gian nữa, tiếng hét của gã vừa đuối thì đã theo tiếng bỏ chạy.
Không ngờ người nọ không chỉ đao pháp cao minh, nhãn lực lại cực tốt, nhìn thấu dụng ý của Triệu Tư Ích. Người kia quát khẽ một tiếng, đao như quyển tụ mạn vũ, chớp mắt bao trùm Triệu Tư Ích trong đó.
Trong tiếng thét gào, không trung vang lên tiếng leng keng, hạc thứ của Triệu Tư Ích toàn lực bay ngược, cố gắng ngăn hơn mười đao người kia bổ đến, nhưng trong mắt gã hoàn toàn không có ý mừng, ngược lại có vẻ kinh hãi muốn chết.
Lốc xoáy đến.
Có nắm tay như búa khai sơn đánh lên người Triệu Tư Ích.
Sở Thiên Lý ra tay!
Y chậm hơn Triệu Tư Ích một khắc, võ công y cao cường, nhưng nếu luận về tính kế thì còn thua xa Triệu Tư Ích. Khi Triệu Tư Ích nhảy đến chỗ Cát phu nhân, y mới hiểu người này lại còn to gan lớn mật như thế.
Vân Mộng lúc trước nội bộ hòa thuận, đối ngoại thì cao cao tại thượng, làm gì có ai dám không tuân theo mệnh lệnh của Tông chủ, Trưởng lão chấp pháp chứ? Nhưng Triệu Tư Ích bây giờ lại còn muốn liều chết phản kích?!
Võ công không có nghĩa là đầu óc.
Sở Thiên Lý ít trải chuyện tính kế, khó hiểu biến hóa này, lúc này mới chậm một bước, nhưng cuối cùng y vẫn xông lên. Y không biết phụ thân vì sao không ra tay, nhưng y lại lửa giận bừng bừng, nhắm chính xác Triệu Tư Ích toàn lực ngăn cản rồi thì lộ ra sơ hở, một chưởng đánh lên ngực Triệu Tư Ích.
Tiếng ngực gãy răng rắc răng rắc chói tai truyền đến.
Triệu Tư Ích phun ra một ngụm máu tươi, khi ngã xuống đất thì phun ra hai ngụm máu tươi. Dù gã võ công cao cường, nhưng một chưởng của Sở Thiên Lý thật sự sắc bén, gần như đánh gãy toàn bộ xương ngực của gã, cho dù là ai cũng không sống được bao lâu, càng đừng nói là ra tay.
Người xuất đao biết rõ điểm đó, thấy thế không truy kích nữa, sau khi thu đao hồi thần thì sải bước đến trước người Tôn Sách, vươn tay nắm lấy.
Tôn Sách hơi do dự, nhưng vẫn vươn tay ra. Hai tay y đeo bao tay dệt từ vải đen, khiến xương cốt trên tay thoạt nhìn không chói mắt đến thế.
Người nọ cũng không do dự một phen bắt lấy tay Tôn Sách, kích động nói: -Đại ca!
Tôn Sách nhìn người kia tuấn lãng hăng hái, hồi lâu mới nói: -Công Cẩn, đã lâu không gặp.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn đã biết người đến là người nào.
Chu Du Chu Công Cẩn!
Hóa ra đây chính là Chu lang trong “Khúc hữu ngộ, Chu lang cố”. Hóa ra đây chính là Chu Du một tay chống trời, trong trận Xích Bích quyết phát động phản công Tào Tháo.
Chỉ có Chu Du mới gọi Tôn Sách là đại ca, bởi vì Chu Du, Tôn Sách vốn là huynh đệ kết bái, bên nhau từ hồi để chỏm. Chỉ có Chu Du mới có thân thủ khiến người ta kinh ngạc, đao pháp như hát như thế. Sử chép Chu Du khí độ rộng rãi lại tinh thông âm luật, nói y cho dù là say rồi, người khác đánh đàn có sai thì y vẫn có thể không nhịn được quay lại liếc nhìn. Xem ra người này không chỉ tinh thông âm luật, vẫn có thể vận dụng âm luật vào trong đao pháp.
Đơn Phi biết “Ba lần chọc giận Chu Du” trong Diễn nghĩa chỉ là bịa đặt, mà cảm giác Diễn nghĩa cho người ta là Gia Cát Lượng thành thục, Chu Du còn phải nhỏ hơn Gia Cát Lượng nhiều lắm. Trên thực tế là Gia Cát Lượng khi còn vừa cày ruộng vừa tự kể chí lớn, thì Chu Du đã cùng Tôn Sách chinh chiến Giang Đông mười năm. Tôn Sách có thể lấy Giang Đông, Chu Du thực sự chiếm một nửa công lao.
Mười năm như một cái chớp mắt.
Chu lang khí phách không giảm.
Cảm giác Đơn Phi nhìn sang, người nọ buông hai tay Tôn Sách ra, sau đó cầm lấy tay Đơn Phi, nhìn thẳng vào mắt Đơn Phi, người nọ cười ấm áp nói: -Chu Du sớm nghe đại danh của Đơn công tử, biết ân tình của Đơn công tử đối với Giang Đông, bây giờ được thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Mọi người cùng kinh sợ.
Khi nghe người nọ gọi Tôn Sách là đại ca, ở đây lại có không ít người đoán được người đến là ai, nhưng khi nghe Chu Du tôn sùng Đơn Phi như thế, thì vẫn khiến không ít người cảm thấy khác lạ trong lòng.
Đơn Phi cũng không đoán được Chu Du lại nhiệt tình như thế, mỉm cười nói: -Ta sớm nghe nói đến đại danh của Chu Tướng Quân, bây giờ được thấy, cũng rất bất ngờ.
Trong khi hắn nói thì bất giác nhìn sang Triệu Tư Ích.
Phụ tử Sở Uy đã đứng trước người Triệu Tư Ích.
Đơn Phi tuy rất muốn biết Chu Du làm sao cứu được đám người Cát phu nhân, nhưng càng biết quan hệ ân oán trong nội bộ Vân Mộng càng quan trọng hơn. Nếu Triệu Tư Ích chết, Sở Thiên Lý lập tức phải chết theo gã, vậy Sở Uy sẽ có phản ứng thế nào, không ai có thể đoán được.
Triệu Tư Ích không ngừng nôn máu, nhìn phụ tử Sở thị đứng trước mặt, vẫn có thể cất tiếng cười nói: -Sở Uy, vì sao không động thủ? Có phải sợ giết ta rồi, thì nhi tử ngươi cũng khó chạy thoát không? Ngươi nhìn thì công bằng, nhưng ý niệm tính toán trong lòng, sao ta lại không hiểu? Ngươi luôn không ra tay, là nghĩ chỉ cần ta không chết, nhi tử ngươi tạm thời cũng không cần chết, nhưng nhi tử ngươi lại không biết tâm ý của ngươi, một chưởng này lại chặt đứt đường sống của y.
Sở Thiên Lý nổi giận.
Gió lạnh thấu xương, thổi lá khô trên mặt đất xoay chuyển gần lão giả như sắt kia, tiêu điều rơi xuống, giống như lão giả đau khổ đứng đó bất lực, yếu ớt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất