Thâu Hương

Chương 633: Gặp lại Bạch Liên Hoa

Chương 633: Gặp lại Bạch Liên Hoa


Đơn Phi đứng đó hồi lâu, đã biết vấn đề số mệnh truyền nhân Nữ Tu nhất định phải giải quyết. Ban đầu hắn chỉ cho là chỉ có mỗi Tào Quan nhúng tay thúc đẩy mọi thứ, nhưng cứ từng bước một, hắn mới ý thức được vận mệnh đẩy hắn đến đây. Nếu hắn không muốn khuất phục trước vận mệnh, thì nhất định phải giải quyết triệt để tất cả.
Hắn không thể xem nhẹ Nữ Tu nữa.
Có lẽ đây là số mệnh.
Nếu Tôn Thượng Hương đã là truyền nhân của Nữ Tu, dù vô ý hay cố ý thì đều bị Nữ Tu thúc đẩy; nếu hắn đã là truyền nhân Đơn gia, làm sao có thể trốn tránh sứ mệnh mà Đơn gia truyền xuống chứ?
Bất luận hắn tính toán thế nào, nhưng trước khi mở hàng bánh bao ở trong rừng hoa đào, hắn nhất định phải phá tan vòng luân chuyển này!
Không có bi ai, Đơn Phi giờ phút này chỉ có điềm tĩnh, mỉm cười nói: -Ta đoán. Đi qua cầm lấy tay Tôn Sách, Đơn Phi hạ giọng nói: -Tôn huynh, ta và huynh đều rất quan tâm Thượng Hương, điểm này không thể nghi ngờ.
Tôn Sách cũng có chút thụ sủng nhược kinh, thầm nghĩ nếu ngươi đã nói thế, hẳn nên gọi là một tiếng anh vợ mới đúng, gọi Tôn huynh thì đúng là quá khách sáo rồi. Ra sức gật đầu, Tôn Sách hỏi: -Đệ muốn nói gì?
-Thượng Hương đi Lâu Lan làm gì? Đơn Phi dò hỏi.
Tôn Sách khổ sở nói: -Ta không biết, ta thật sự không biết, ta không gạt đệ. Y suýt chút là bắt đầu thề với trời rồi.
Đơn Phi nhìn Tôn Sách chằm chằm nói: -Nhưng huynh chắc sẽ đoán được chút gì đó chứ?
Tôn Sách gật đầu nói: -Ta đoán muội ấy đi Lâu Lan hình như là vì đệ, bởi vì muội ấy bảo ta chuyển lời cho đệ, đệ đừng tìm muội ấy, nhưng sau khi muội ấy đi Lâu Lan, nhất định sẽ về tìm đệ. Muội ấy xin đệ đợi muội ấy, đệ nhất định sẽ…đợi muội ấy…đúng không?
Đơn Phi chỉ cười khổ.
Hắn vừa nghe Cát phu nhân đề cập tới vụ đánh cuộc với Bạch Liên Hoa thì đã hiểu, vụ cược này đối với Tôn Thượng Hương mà nói giống như một cái gai vậy, với tính cách mạnh mẽ của người kia, bất luận Tôn Thượng Hương có phải Thần Vũ hay không, nhất định phải chính tay giải quyết vấn đề này.
Trong lòng run lên, Đơn Phi đột nhiên mặt mày đỏ bừng.
Tôn Sách thấy thế gấp giọng nói: -Làm sao vậy? Thượng Hương gặp nguy hiểm?
Giờ phút này Đơn Phi lại nghĩ đến từng cảnh đã xảy ra không lâu trước. Lưu Niên khiến trời đất đổi thay, Tôn Thượng Hương sau khi biến mất không thấy đâu thì quay lại bên cạnh nói nàng đã trở lại.
Lúc đó hắn chỉ cho là Tôn Thượng Hương đã khôi phục trí nhớ của Thần Vũ, nhưng sau đó Tôn Thượng Hương chuyển hướng vấn đề, hắn chỉ cho là hắn đoán nhầm, nhưng Tôn Thượng Hương rất nhanh đã nói huynh yên tâm, người yêu nhau dù có cách xa hơn nữa, cũng nhất định có thể gặp lại.
Tôn Thượng Hương lại biết lời mà hắn từng nói với Thần Vũ!
Mà trước khi hắn vừa bước vào bí địa Vân Mộng, Tôn Thượng Hương lại nói với hắn, Đơn Phi, nếu chúng ta đã hứa hẹn, thì sẽ không thay đổi.
Người kia không phải nói đến lời hứa của nàng và Tôn Sách với Hoàng Tổ, mà là lời hứa giữa Thần Vũ và Đơn Phi?!
Trong đầu Đơn Phi liên tục lóe lên chuyện cũ, suýt chút đập vỡ sọ mình, những câu lơ đãng này đều là Tôn Thượng Hương đang ám chỉ với hắn rằng nàng đã nhớ lại chuyện cũ!
Người kia không nói rõ, có lẽ là do Nữ Tu ảnh hưởng, cũng có lẽ là lòng tự tôn từ trong xương cốt, người kia không muốn liên lụy hắn nữa, nên mới muốn một mình giải quyết?
Thấy Tôn Sách nắm tay hắn có chút cứng ngắc, Đơn Phi cau mày nói: -Nguy hiểm thì sẽ có. Cảm thấy Tôn Sách lo lắng, Đơn Phi an ủi nói: -Nhưng ta cũng sẽ lập tức đi Lâu Lan. Tôn huynh, huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc Thượng Hương. Hắn nói xong xoay người muốn đi, Tôn Sách đột nhiên nói:
-Đơn huynh đệ… Thấy Đơn Phi không hiểu nhìn sang, Tôn Sách chần chừ nói: -Vừa rồi Thượng Hương hỏi ta có phải biết chuyện của gia tổ không, nhưng ta biết rất ít về gia tổ, không biết tại sao muội ấy lại hỏi những chuyện này?
Đơn Phi sớm đã cảm thấy Tôn Chung làm cái gì đó phía sau lưng, cũng biết Tôn Thượng Hương hoài nghi Tôn Chung, nên mới muốn tra rõ chuyện này. Sau khi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Đơn Phi sải bước rời đi.
Tôn Sách nhìn bóng dáng Đơn Phi hồi lâu, quay đầu nhìn sang Chu Du.
Chu Du vẫn luôn im lặng, thấy thế nói: -Đại ca, kế tiếp huynh định làm thế nào?
Tôn Sách chậm rãi nắm lấy hai bàn tay Chu Du, cảm khái nói: -Công Cẩn, huynh biết nếu đệ biết huynh đến Vân Mộng Trạch, nhất định sẽ đến hội ngộ với huynh, cũng may đệ kịp thời cứu những người này, chúng ta cuối cùng coi như đã giúp được Đơn huynh đệ.
Chu Du mỉm cười nói: -Đại ca khách khí làm gì, chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi. Sau khi đệ vào Vân Mộng Trạch cũng không biết xuống tay từ chỗ nào, nhìn thấy đám người Diêm Hành lén la lén lút nên không nhịn được mà đi theo, lại phát hiện bọn họ canh giữ đám người Cát phu nhân, Tuân Du. Diêm Hành là mãnh tướng tây bắc, không biết tại sao lại như chim sợ cành cong, bị đệ dễ dàng hù chạy. Chuyện sau đó, không cần đệ nói nhiều nữa.
Tôn Sách hạ giọng nói:
-Huynh biết đệ đến rồi thì nhất định sẽ hỏi kế hoạch sau này của huynh, thậm chí trước khi đến, đệ cũng đã có kế hoạch.
Chu Du nhướng hàng mày anh khí bừng bừng: -Đại ca lại biết rõ lòng đệ. Đệ nghe thấy chuyện đại ca chết đi sống lại thực sự vui mừng, nhớ năm đó huynh và đệ khí phách bừng bừng, liên thủ tung hoành Giang Đông mười năm, sảng khoái thế nào? Từ sau khi huynh đi, đệ thủy chung ghi nhớ lời dặn của huynh, nhìn thế cục thiên hạ mà hành động, tranh thủ giữ vững căn cơ Tôn gia ở Giang Đông, nếu huynh về nhậm chức…
Nhìn sang Tôn Sách, ánh mắt Chu Du bừng cháy: -Năm đó khi huynh đi gặp Viên Thuật, đệ từng nói sau khi huynh thành tài, đệ sẽ giúp huynh hoàn thành chí lớn; nếu huynh chết đi, đệ sẽ báo thù cho huynh. Lời hứa này cả đời không đổi, đại ca muốn làm gì, tiểu đệ tự nhiên nghe theo.
Tôn Sách im lặng một lát mới nói: -Ta chinh chiến Giang Đông trong mười năm, một lòng chỉ muốn bình định thiên hạ, hoàn thành chí lớn mà gia phụ không thể hoàn thành, nhưng hôm nay… Y không nói tiếp, thực sự là không đành lòng cô phụ khí phách của huynh đệ.
-Đại ca cũng muốn đi Lâu Lan? Chu Du nhướng mày nói.
Tôn Sách chậm rãi cuối đầu xuống, thấp giọng nói: -Công Cẩn, mấy năm nay huynh thật sự đã phụ người thân nhiều rồi, Thượng Hương vì kẻ làm đại ca như huynh mà vào sinh ra tử, hiện tại Đơn Phi biết muội ấy sẽ gặp nguy hiểm nên vội vàng giúp đỡ, người làm đại ca như huynh sao lại vờ như không thấy chứ?
Chu Du thần sắc cảm thán, cũng cười ha ha nói: -Đại ca vì người thân mà đến Lâu Lan, sao đệ lại ngăn cản? Đại ca không khỏi cho rằng huynh đệ quá không biết điều rồi, chỉ là… Y có chút chần chừ nói: -Đệ ở Giang Đông lại khó lòng…
-Đệ không thể rời Giang Đông. Tôn Sách đè lại đầu vai Chu Du: -Giang Đông còn phải làm phiền đệ. Y thấy Chu Du gật đầu, cũng biết huynh đệ như vậy thì không cần nhiều lời, than thở nói: -Vốn muốn cùng đệ uống thoải mái một phen, nhưng tất cả phải đợi huynh từ Lâu Lan về rồi nói!
Chu Du cũng không cản lại, chợt nhớ ra chuyện gì nói: -Đại ca, chuyện của huynh có đề cập với đại tẩu không?
Thân hình Tôn Sách hơi cứng lại, cúi đầu nói: -Chuyện này huynh tự xử lý.
Chu Du hơi lấy làm lạ, nghe Tôn Sách nói vậy, y lại không tiện hỏi quá nhiều, nhắc nhở nói: -Đại ca, đệ không hiểu rõ lắm những gút mắc giữa Vân Mộng Trạch, có điều Lâu Lan là một trong ba mươi sáu nước Tây Vực, tây bắc Hàn Toại và Tây Vực vốn có gút mắc, Diêm Hành lại âm thầm nhốt đám người Cát phu nhân…
-Dạ Tinh Trầm xem ra rất quen thuộc với Diêm Hành, ở tây bắc nhất định sẽ lợi dụng lực lượng của Hàn Toại. Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn cô độc, thật ra lại cực kỳ am hiểu nhược điểm dục vọng của con người. Thiên hạ xôn xao, đa phần là vì danh lợi, muốn kích động xung đột của đám người dã man tây bắc này càng đơn giản hơn. Tôn Sách cẩn thận nói: -Huynh sẽ không chậm trễ việc này.
Chu Du yên tâm nói: -Đại ca nói vậy, đệ không cần lo lắng gì nữa. Tất cả huynh phải cẩn thận, huynh đệ chờ huynh trở về!
Hai người khẽ đập tay, mọi chuyện đều không cần nói nữa.
Tôn Sách không nói thêm gì nữa, xoay người đi theo hướng Đơn Phi rời đi. Chu Du nhìn đến khi không thấy bóng dáng Tôn Sách nữa, mới vươn tay khẽ bắt lấy mảnh lá khô bị gió lạnh thổi qua, nhẹ giọng nói:
-Gió đông thổi run lá Giang Nam, chim yến quay về xuân sắp đến. Không ngờ trong lúc lơ đãng nhiều năm đã trôi qua, đại ca, khi huynh trở về lần nữa, chỉ e lại lâu hơn.
Y biết Lâu Lan đường xa, chuyến đi chuyến về đều tốn rất nhiều thời gian, càng huống chi Tôn Sách phải đối diện với nguy hiểm cực lớn, trong lòng lo lắng, nhưng y biết Tôn Sách nếu đã quyết định, thì người làm huynh đệ chỉ cần cổ vũ là được rồi, còn chuyện thành bại thì khó mà suy xét nhiều, nhưng nghĩ đến không biết khi nào thì gặp lại Tôn Sách, trong lòng Chu Du không khỏi phiền muộn.
Không biết đâu đó truyền đến tiếng đàn tình tang, mang đến mấy phần mong đợi khi mùa xuân chim yến trở về cho Vân Mộng Trạch thưa thớt tĩnh mịch.
Chu Du hơi nhướn mày, lẩm bẩm nói:
-Huyền điểu? Nơi này lại có người có thể tấu lại khúc nhạc thượng cổ này, lại không biết là nhân vật nào?

Sau khi Đơn Phi rời khỏi Tôn Sách, Chu Du, lập tức đi về phía tây bắc. Hắn biết thế gian thương hải tang điền đều thay đổi cả, địa lý bây giờ và thời đại của hắn có khác biệt rất lớn, muốn đi Lâu Lan rất không tiện lợi.
Nhưng hắn biết Lâu Lan ở phía tây bắc, Tôn Thượng Hương muốn đi Lâu Lan, cũng sẽ đi hướng tây bắc. Đi lại trong rừng, Đơn Phi vẫn không quên lưu ý động tĩnh xung quanh, nhưng hồi lâu không thu hoạch được gì, hắn rốt cục thở dài, biết Tôn Thượng Hương nếu đã quyết định một mình đối mặt với chuyện này, thì làm sao để lại đầu mối gì cho hắn chứ?
Chậm rãi bước đi, Đơn Phi thầm nghĩ sau khi ra khỏi Vân Mộng Trạch thì mua một con khoái mã đi qua Võ Quan, Đồng Quan đều có thể đến Quan Trung, lại từ Quan Trung đi theo lộ tuyến từ Cam Túc đến Tân Cương, sớm muộn gì cũng có thể đến Lâu Lan.
Thời đại kia của hắn, con đường này xa xôi ngàn dặm, thời đại này thực sự coi như là hành trình lê thê. Đơn Phi hơi hít sâu, tuy rất mệt mỏi, nhưng khi nội tức lưu chuyển thì tinh thần đã phấn chấn, nhưng khi tinh thần tỉnh táo lại hắn đột nhiên xoay người.
Phía sau có người!
Hắn chỉ lưu ý động tĩnh phía trước, khi hơi ngưng thần lại phát hiện có người đi theo phía sau hắn. Vừa định vạch trần, Đơn Phi chợt im bặt, bởi vì người kia chậm rãi từ sau cây đi ra.
Trời u ám, khi người nọ lóe ra, trong Vân Mộng Trạch đều có vẻ xinh đẹp rạng rỡ.
Người nọ chính là Bạch Liên Hoa!
Đơn Phi ngẩn người.
Khi Bạch Liên Hoa nhìn Đơn Phi, vẻ mặt hơi do dự, nhưng nàng vẫn chậm rãi đi đến trước mặt Đơn Phi, thấy Đơn Phi không nói gì, vốn định vươn tay nắm lấy tay Đơn Phi, Bạch Liên Hoa lại trở tay lấy ra một thứ giống như ống trúc.
Vật kia đen nhánh như sắt nhưng không phải sắt, phía trên thỉnh thoảng có mấy tia sáng rực rỡ lưu chuyển, thoạt nhìn chất liệu có chút tương tự như Lưu Niên.
-Đơn đại ca, huynh đoán xem đây là gì? Bạch Liên Hoa khẽ mỉm cười, quét sạch thần sắc do dự.
Đơn Phi nhìn vật kia hồi lâu, cũng cảm nhận được linh phù Thần Nữ có cảm ứng, nhưng cuối cùng hắn cũng không vươn tay ra, chỉ hỏi ngược lại: -Phá Thiên Cổ?
Bạch Liên Hoa cười duyên dáng nói: -Không sai, đây là Phá Thiên Cổ. Muội nghe nói chỉ cần huynh phá giải sự huyền bí trong đó, thì có thể càng hiểu thêm về Minh Sổ. Đơn đại ca, muội biết huynh nhất định muốn đoạt lại Minh Sổ từ trong tay Dạ Tinh Trầm, do vậy giúp huynh lấy món đồ này ra trước.
Thấy Đơn Phi không đưa tay ra, Bạch Liên Hoa thấp thỏm nói: -Huynh cảm thấy muội đang lừa huynh?
-Ta biết cô sẽ không gạt ta. Đơn Phi một lúc sau mới nói.
Bạch Liên Hoa phút chốc nét mặt rạng rỡ. nhưng thấy Đơn Phi giống như suy nghĩ gì đó, cuối cùng cẩn thận nói: -Vậy huynh…hình như không vui? Đơn đại ca…muội… Nàng vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đơn Phi, biết hắn đã biết rất nhiều chuyện, ngược lại sợ nói thêm cái gì khác.
-Liên Hoa. Trong đầu Đơn Phi lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Hắn biết trong kế hoạch của Quỷ Phong, Dạ Tinh Trầm, Bạch Liên Hoa là một mắt xích quan trọng, nhưng hắn cuối cùng cũng không nói toạc ra, chỉ nói: -Ta có thể nhờ cô làm một chuyện không?
-Là chuyện của Đơn đại ca, huynh không cần nói gì, muội nhất định sẽ làm cho huynh. Bạch Liên Hoa nói như đinh đóng cột.
-Nếu quan hệ đến người khác thì sao? Đơn Phi chậm rãi nói.
Bạch Liên Hoa không nhìn thẳng vào mắt Đơn Phi, chậm rãi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: -Muội không biết…muội sợ…sợ…
Ngẩng phắt đầu lên, trong mắt Bạch Liên Hoa có nước mắt, vẫn kiên quyết nói: -Muội sợ làm không được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất