Chương 637: Hoang mạc đẫm máu
Đơn Phi biết Ban Siêu, có điều Ban Siêu đã là nhân vật trăm năm trước, cho dù là nhi tử ông ta Ban Dũng tung hoành Tây Vực cũng đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước rồi.
Trung Nguyên hiện nay Ban thị không nổi tiếng lắm, nhưng cha con Ban Siêu, Ban Dũng uy chấn Tây Vực mấy chục năm, ở Tây Vực gần như có thể nói là thần thoại, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cũng khó trách Ban gia hiện tại có thể có thương đội quy mô như vậy rong ruổi trên con đường tơ lụa.
Đơn Phi thấy mặt Ban lão cha sáng bừng lên, nghĩ Ban Siêu đích thực là nhân vật phong lưu, nhịn không được nói: -Ta thật sự kiến thức nông cạn, lại không biết lão trượng lại là hậu nhân của Ban Siêu, nghĩ đến Ban Định Viễn tung hoành Tây Vực không gì sánh được, cũng khó trách lão trượng dẫn dắt thương đội rất có phong phạm hành quân.
-Coi như ngươi có chút kiến thức. Trụ Tử lẩm bẩm nói.
Ban lão cha cũng vui mừng trong lòng.
Hóa ra Ban Siêu tự Trọng Thăng, làm quan đến Tây Vực Đô Hộ, được phong Định Viễn Hầu. Khi đó người đời đều xưng là Ban Định Viễn, có điều Ban Siêu đã qua đời hơn trăm năm, trước mắt ít ai xưng hô như vậy. Nghe thấy Đơn Phi nhắc lại hiệu cũ của Ban Siêu, biểu hiện sự cung kính không lơ là đối với Ban Siêu, Ban lão cha sao có thể không vui mừng trong lòng?
Trừng mắt nhìn Trụ Tử, Ban lão cha than thở nói:
-Đơn huynh đệ thực sự là nhân vật kiến thức rộng rãi, người như Trụ Tử ngươi lại chỉ nhờ ơn của tổ tiên mà thôi.
Trụ Tử không dám phản bác, thực sự là mặt đỏ tai hồng.
Ban lão cha lát sau thở dài nói: -Thật ra không chỉ Trụ Tử, cho dù là lão phu, cũng là dựa vào uy danh tổ tiên mà phiêu bạt nơi Tây Vực, nếu muốn chấn hưng uy phong của tổ tiên, thì lực bất tòng tâm mà.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Hắn biết có một số người đích thực là sống không mục đích, nhưng Ban lão cha nói thế, rõ ràng là tuổi già chí chưa già, chí lớn ngàn dặm, lại nghĩ đến Ban lão cha nói đến Lâu Lan sớm, vốn là muốn mượn dịp nhìn xem có cơ hội “khác” hay không, Đơn Phi đã biết Ban lão cha sợ là muốn làm vụ lớn.
Vụ mua bán này không chỉ giới hạn trong kinh doanh.
Đơn Phi dù đoán được đến đây, nhưng hắn trước nay không hỏi chuyện người khác, chỉ im lặng ăn thịt.
Ban lão cha đột nhiên đánh mắt ra hiệu cho một hán tử bên cạnh, những hán tử kia liền đứng dậy, tản ra phạm vi ngoài mấy trượng. Ban lão cha hớp mấy ngụm rượu, dần nóng người lên, đột nhiên nói: -Đơn huynh đệ thoạt nhìn chẳng những là dị nhân, hơn nữa thật sự là kiến thức uyên bác, nhưng không biết có hiểu dụng ý thật sự khi tổ tiên Định Viễn Hầu kinh doanh Tây Vực hay không.
Tầm nhìn của Trụ Tử dù không rộng, nhưng lượng muối mà Ban lão cha đã ăn lại có thể dựng thành mấy cây cầu, theo sự âm thầm quan sát lúc mới gặp của Đơn Phi, cho đến cuộc trò chuyện tưởng như lơ đãng hôm nay, Ban lão cha sao không biết Đơn Phi thoạt nhìn thì nghèo túng, thực sự là có bản lĩnh hơn xa người bình thường?
Đơn Phi nghe ra ý thử dò hỏi của Ban lão cha, ít nhiều cũng có hứng thú với hậu nhân Ban thị, mỉm cười nói: -Có biết một chút, có điều đề cập đến dụng ý của Định Viễn Hầu trước mặt Ban lão cha, khó tránh có vẻ múa rìu qua mắt thợ.
Ban lão cha đầu tiên là ngẩn ra, hiển nhiên là chưa từng nghe qua thành ngữ này, lập tức cười nói: -Đơn huynh đệ xuất khẩu thành thơ, nếu bàn về kiến thức, chỉ e hơn xa lão phu, lão phu thật ra rất muốn nghe cao kiến của Đơn huynh đệ.
Đơn Phi thấy Ban lão cha tràn đầy mong chờ, hơi trầm ngâm, cuối cùng nói: -Đại Hán từ khi lập quốc đến nay, chinh chiến không ngừng với Hung Nô, mà các nước Tây Vực vốn là lực lượng quan trọng nhất ngoài Đại Hán, Hung Nô. Thời Võ Đế tuy có Trương Khiên chống lại Tây Vực, Hoắc Phiêu Kỵ khiến trăm nước Tây Vực triều bái, nhưng sau Quang Võ Đế lo lắng loạn Trung Nguyên, không còn tâm tư quan tâm Tây Vực nữa, ngược lại khiến Tây Vực rơi vào khống chế của Hung Nô. Sau khi Hung Nô khống chế Tây Vực, chặt đứt con đường kinh thương quan trọng giữa Đại Hán và Tây Vực, càng hình thành uy hiếp cực lớn ở phía tây bắc Đại Hán. Hán thất về sau cuối cùng cũng ý thức được không ổn thỏa, vì triệt để đánh lùi tiến công của Hung Nô, nên mới dùng sách lược “lấy di chế di”, mà Định Viễn Hầu nhân duyên đang lên, nên mới vỗ cánh ngàn dặm, không chỉ thu các nước Tây Vực về Hán, ngoài khơi thông thương đạo, trong trấn an biên dân, còn chặt đứt thành công cánh tay phải của Hung Nô, bảo vệ bình an cho dân chúng thiên hạ, thực sự là chuyện mà anh hùng nên làm.
Ban lão cha càng nghe càng kinh ngạc, tuy ông ta sớm đoán được Đơn Phi nói chuyện không tầm thường, nhưng không ngờ Đơn Phi lại nói tường tận đến vậy, không biết là do rượu, hay là vì lửa nóng hừng hực, mặt Ban lão cha đỏ bừng lên nói: -Đơn huynh đệ thực sự cao kiến, lão phu hôm nay có thể nghe lời ấy của Đơn huynh đệ, đã không uổng chuyến này.
Lời Đơn Phi nói là lời tổng kết của hậu nhân thêm vào phán đoán phân tích của mình, thấy Ban lão cha kích động như vậy, Đơn Phi lại thầm kêu hổ thẹn, thầm nghĩ ngươi kêu ta tổng kết đại khái còn được, nhưng bảo tổng kết tường tận hơn thì e là cũng không thể.
Ban lão cha hơi sáp lại gần, hạ giọng nói: -Đơn huynh đệ có kiến thức như vậy, vốn nên là người lòng ôm chí lớn. Ông ta chỉ là đoán theo lẽ thường, ngoài trừ có Triệu Quát lý luận suông ra, người đời mà có thể quan tâm lịch sử như vậy, lại lý luận rõ ràng mạch lạc đều là người lòng ôm chí lớn.
Thấy Đơn phi im lặng không nói, Ban lão cha tuy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: -Đơn huynh đệ, lão phu xem ngươi như huynh đệ, thì cũng không ngại nói với ngươi, lão phu vốn có kế hoạch chấn hưng hùng phong của tổ tiên, lần này đi Lâu Lan là chuẩn bị thực hiện kế hoạch này.
Trụ Tử cả kinh thất sắc, vội thấp giọng nói: -Lão cha! Gã chỉ cho là Ban lão cha uống nhiều rượu, nên mới dễ dàng nói đại kế với người ngoài, càng qua loa tắc trách nói: -Ngài uống nhiều rồi.
Ban lão cha lại xua tay ngăn Trụ Tử lại, trầm giọng nói: -Lão phu tỉnh táo vô cùng!
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Gió lạnh, trong lòng Ban lão cha lại nhiệt huyết sục sôi.
Dù sao ông ta cũng là hậu nhân Ban Siêu, từng nghe sự tích của tổ tiên, cũng khó trách lây nhiễm tác phong của tổ tiên Ban Siêu.
Phải biết là năm đó Ban Siêu đi sứ Tây Vực, trạm đầu tiên là Lâu Lan. Lâu Lan Vương lúc đó vốn rất hữu lễ khi Ban Siêu đến, nhưng không lâu sau thì thay đổi thái độ trở nên xa cách hẳn. Ban Siêu là nhân vật thế nào, vừa nhìn là đoán chắc Hung Nô phái sứ giả tới uy hiếp rồi, nên mới khiến Lâu Lan Vương thay đổi thái độ. Ban Siêu biết đạo lý làm việc quả đoán, nhanh chóng tìm ba mươi sáu thủ hạ diệt trừ nhân mã Hung Nô phái tới, có thủ hạ do dự nói Ban đại nhân và Quách Tuân Tòng Sự phụng mệnh cùng đến đây, có phải nên thương lượng với Quách Tuân một tiếng không? Ban Siêu nổi giận nói Quách Tuân chỉ là một quan văn, làm việc tuy cẩn thận, nhưng chuyện này thương lượng với một người thì càng nguy hiểm một phần, đến lúc đó chu đáo có lẽ là chu đáo, nhưng nếu người ta vì thế mà phòng bị, thì chu đáo làm cái gì? Chúng ta bây giờ ở cục diện một chọi trăm, sau khi bị người ta đề phòng, chúng ta đừng nói là diệt trừ đối thủ kiến công lập nghiệp, sợ là lát sau sẽ bị người Hung Nô chém đầu táng thân nơi đại mạc rồi. Ban Siêu triệu tập ba mươi sáu người lại nói làm là làm, nhân đêm tập kích doanh trướng người Hung Nô, tiêu diệt thủ lĩnh mà Hung Nô phái đến, không chỉ hù cho Lâu Lan Vương tè ra quần, cả nước Lâu Lan cũng chấn kinh, nên mới khiến Lâu Lan Vương hạ quyết tâm đầu nhập Hán thất.
Ban lão cha cũng có tác phong của tổ tiên Ban Siêu, nếu đã biết năng lực của Đơn Phi, lại thấy người này thân nghèo tâm không nghèo, nói chuyện lộ lòng dạ, sớm biết nhân vật như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu, dốc sức lôi kéo. Nhưng nếu ngươi đã coi người ta là huynh đệ, lại che che giấu giấu thì không thể nghi ngờ là gieo mầm tai họa của việc liên thủ sau này, Ban lão cha tuy lão luyện, nhưng cũng nhiệt huyết, cũng ra quyết định nhanh chóng như tổ tiên Ban Siêu lúc trước.
Thấy Đơn Phi hơi kinh ngạc, nhưng không có thần sắc khiếp sợ gì, Ban lão cha càng khẳng định người này năng lực phi phàm, phải biết là người thường khi nghe hắn nói như vậy, không phải là bị hù đến run rẩy thì chính là cho rằng đang nói đùa.
Ban lão cha đã quyết ý, trầm giọng nói: -Đơn huynh đệ nếu có ý…
Ông ta còn chưa dứt lời, thì có tiếng tiêu cảnh giác bén nhọn đột nhiên phá không truyền đến.
Trụ Tử đứng bật dậy, gấp giọng nói: -Lão cha, có mã tặc đến!
Túi rượu trong tay Ban lão cha cũng không bắn ra, lạnh nhạt nói: -Sợ cái gì?
Đơn Phi nhìn thấy Ban lão cha trấn tĩnh như vậy, trong lòng lại có chút khâm phục. Ban lão cha thấy Đơn Phi cũng thần sắc bất động, cũng thầm nói người này có can đảm.
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Ban lão cha biết mã tặc thế đến nếu nhanh mạnh như thế, thì giết người cướp hàng chính là chuyện không thể nghi ngờ. Nếu đại chiến khó tránh, Ban lão cha không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng nhiệt huyết bừng bừng, quát lên: -Bọn chúng dám đến, chúng ta dám giết! Động thủ!
Đơn Phi vừa nghe tiếng vó ngựa đã biết kẻ địch ít nhất có trăm người, cuối cùng cũng ngước mắt lên, chỉ thấy bụi mờ ngưng tụ trong bóng đêm, lộ ra màu của chết chóc.
Trong thương đội có hơi rối loạn, có thương đội phụ thuộc nghe thấy mã tặc đến, đã hoảng loạn chạy vào trong trướng.
-Trốn theo gò đất. Trong thương đội có người lạnh lùng quát: -Người không nghe theo, sống chết đừng oán.
Rất nhiều người giống như là ruồi bọ không đầu vậy, nghe thấy tiếng quát bình tĩnh kia, bất giác đều xông về phía gò đất nhỏ chất ở giữa thương đội, chớp mắt đến bên gò đất ngồi xổm hay tay ôm đầu.
Đây vốn là quy củ đã đặt ra từ trước, mâu thuẫn giữa mã tặc và thương đội, vốn là đọ sức sống chết giữa kẻ tặc và hộ binh của thương đội, có điều nếu không phải đụng trúng kẻ cùng hung cực ác, chỉ cần thương nhân không chống cự, mã tặc cũng sẽ không giết sạch người hành thương.
Tiếng vó ngựa đến gần, lát sau xông đến hướng đông của thương đội.
Đơn Phi thầm nhíu mày, thầm nghĩ trên đường đi về tây chưa từng thấy mã tặc xuất hiện, đoán theo lẽ thường, đối thủ đột kích hẳn là từ phía tây đến, nhưng kẻ địch lại giết đến từ phía đông, rõ ràng là đánh một vòng lớn mà.
Mã tặc rất có tâm cơ.
Cát bụi lên cao.
Ánh lửa run rẩy chợt tắt!
Trong mỗi góc tối mà ánh lửa không chiếu tới đều có mấy hán tử Ban gia xông ra, trong tay là túi cát giơ cao, gần như đồng thời dập tắt đống lửa.
Chiêu này cực kỳ đột nhiên, cũng cực kỳ có tác dụng.
Mã tặc hùng hổ vọt tới, vốn là nhìn theo hướng đống lửa, bọn họ biết nơi có đống lửa là nơi có người, chỉ cần trước khi đến, nội bộ thương đội hoảng loạn, vậy đó chính là lúc mã tặc bọn họ mặc sức cướp bóc.
Không ngờ Ban thị tuy không có sự dũng mãnh của tổ tiên Ban Siêu, nhưng đi lại trong đại mạc đạo tặc hoành hành, kinh nghiệm đối phó kẻ địch cũng cực kỳ phong phú.
Ánh lửa vừa tắt, mã tặc chợt mất phương hướng, đã cảm thấy trong thương đội sát khí tiềm ẩn, bất giác hơi do dự. Đúng lúc này, trời đất càng tối, có rất nhiều cát chợt bay khỏi mặt đất, đánh vào trước bọn mã tặc xông đến.
Người kêu ngựa hí, mã tặc trong lúc vội vàng bị làm mờ mắt, có một nửa số người ghìm cương ngựa có ý rút lui, chính vào lúc này, lại có mấy chục hán tử cầm thuẫn vọt ra từ trong cát, cương đao sáng chói trong tay đã chém vào chân mã tặc.
Đêm lạnh như đao, đao lạnh thấu xương, có máu tươi vô tận bắn ra trong tiếng kêu thảm thiết, nhuộm đỏ cả màn đêm như mực.
Đơn Phi khẽ nhướng mày, thở dài nói: -Ban thị Tây Vực quả nhiên danh bất hư truyền.
Ban lão cha lại không hề tự đắc.
Có cược chưa chắc thua, kẻ tặc thắng khi bất ngờ.
Hơi siết chặt túi rượu trong tay, Ban lão cha khẽ hít một hơi, trong đôi mắt già nua cuối cùng đọng lại ý lạnh. Tiếp chiến như vậy, nếu là mã tặc bình thường sớm đã rút lui, nhưng khi máu tươi bắn ra, ông ta đã nhìn thấy, mã tặc trên lưng ngựa lại có mấy chục người đồng thanh quát to bay vụt qua đầu dũng sĩ Ban thị ngăn cản, xông đến giữa thương đội