Chương 638: Ngăn cơn sóng dữ
Đơn Phi ngoài mặt bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy chém giết tàn khốc như vậy, trong lòng cũng khó tránh chấn kinh vì quy tắc sinh tồn ở đại mạc. Nơi này có lẽ thiếu chút thuật quyền mưu biến hóa của Trung Nguyên, nhưng lại có thêm sự lãnh huyết cạnh tranh sinh tồn.
Bất luận là mã tặc hay là Ban thị bảo vệ thương nhân ở vào cục diện này, căn bản không tồn tại bất cứ khả năng trao đổi nào, có thể sống sót mới có cơ hội nói nhiều hơn.
Mã tặc rất có tâm cơ, Ban thị càng có phòng bị. Dưới sự đánh trả mãnh liệt như vậy của Ban thị, lại có mấy chục mã tặc đột nhiên bỏ ngựa xông vào thương đội, thực sự khiến Đơn Phi có chút bất ngờ. Mã tặc vốn sống nhờ vào ngựa, những người này không thể một tiếng trống hăng hái đánh bại thương đội, ngược lại bỏ ngựa giết vào thương đội, quyết đoán như thế cũng hiện rõ khí phách không thành không về.
Ánh mắt Ban lão cha lạnh hơn, ngay lúc này lại còn có thể ngồi yên bất động!
Mấy chục mã tặc kia vừa vượt qua cản trở của dũng sĩ Ban thị, trong tiếng huýt sáo bỗng nhiên chạy về phía thương nhân đang tụ tập ở chỗ cồn cát.
Ban thị kinh nghiệm dạn dày, bằng không cũng sẽ không mai phục trong cát ngoài thương đội, biết mã tặc có sự giảo hoạt của đàn sói sa mạc, cho dù bọn họ không tính chính xác mã tặc sẽ đến khi nào ở đâu, nhưng bọn họ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nghênh địch, cũng đều đề phòng bốn phía.
Có điều Ban thị phân bố như vậy, binh lực vây quanh đã chiếm hơn phân nửa nhân thủ.
Mã tặc bình thường vốn là đánh bất ngờ, nhưng vừa nãy những con cháu Ban thị dập lửa chớp mắt đã rút ra cương đao trong lúc ánh lửa vừa tắt, nghênh đón mã tặc xông đến.
Thương nhân giao tiền nhập đội, Ban thị bọn họ có chức trách bảo vệ an toàn, tuyệt đối sẽ không để mã tặc xông đến tổn hại thương cổ. Nếu có người vì thế mà bị tổn thương, Ban thị sau này làm sao còn mặt mũi đứng ở Tây Vực nữa?
Trong tiếng tiêu liên tục vang lên, mã tặc xông vào đột nhiên chia thành ba đội. Một đội mục tiêu vẫn là thương nhân ở cồn cát, đội khác có chừng bảy người, đột nhiên xông đến Ban lão cha, đồng thời còn có mấy chục người áo đen lắp tên vào cung, đầu mũi tên có ánh lửa lập lòe, đồng loạt bắn vào một trướng bồng dựng ngoài mấy trượng bên cạnh trướng bồng của Ban lão cha.
Trướng bồng lập tức cháy!
Trong lòng Đơn Phi hơi giật nảy, hắn vừa thấy mã tặc làm như vậy, đã cảm thấy mục tiêu thật sự của mã tặc chưa chắc là hàng hóa lần này, mà là trướng bồng phía sau Ban lão cha không xa.
Ban lão cha bình tĩnh như thế, cũng không hoàn toàn là vì ổn định lòng tin cho con cháu Ban thị, cũng có khả năng là để bảo vệ cho trướng bồng kia!
Hỏa tiễn bắn ra, Ban lão cha đột nhiên đứng lên, thần sắc càng lạnh hơn.
Trụ Tử và hai hán tử thấy có bảy người tung cao lăn thấp đánh tới, gần như không chút do dự tung người nghênh đón.
Không trung đỏ như máu.
Bảy người vọt tới có một người mất mạng, nhưng ba người Trụ Tử đã có hai người nhuốm máu.
Ban lão cha hơi hít sâu, trong lòng nghiêm nghị.
Ông ta biết Trụ Tử nhìn như thô lỗ, nhưng đã coi như là người giỏi trong lớp con cháu Ban thị như hai hán tử còn lại rồi. Ba người liên thủ đối phó mấy chục mã tặc cũng không thành vấn đề, nhưng đối diện với bảy người giết tới kia, bên mình tuy đã giết được một người, lại có hai người cũng nhuốm máu?
Đám mã tặc này sao lại dũng mãnh như thế?
Ban lão cha tuy kinh hãi, nhưng ông ta vốn là nhân vật gặp mạnh càng mạnh, đột nhiên ném túi rượu đi, vạch chiếc áo khoác đang mặc trên người ra. Chiếc áo khoác mà ông ta mặc hơi cũ kỹ, nhưng bên trong hai bên trái phải lại có hàn quang lấp lóe, rõ ràng là cắm hai hàng phi đao sáng chói.
Sáu người tung cao lăn thấp thấy thế, có một người vọt về phía Đơn Phi, năm người còn lại trở chưởng lộ ra hai miếng hộ tâm nho nhỏ.
Quấn lấy Ban lão cha!
Đám người này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, biết chắc Ban lão cha thực sự là trụ cột của Ban thị, nếu bọn họ có thể giết chết Ban lão cha, thì có thể nói là thành công một nửa, chỉ cần mười mấy đồng bọn bắn tên kia lại bắt được người trong trướng bồng đang cháy kia, bọn họ có thể nói là công đức viên mãn.
Mười mấy người áo đen bắn tiễn kia gần như khi mũi tên bắn ra, thì đã xông đến gần trướng bồng đang bốc cháy.
Sáu người còn lại biết bọn họ chỉ cần chống đỡ một lát thôi.
Một lát là đủ.
Bọn họ cũng kinh sợ uy danh của Ban lão cha, biết phi đao của lão sắc bén, biết rõ lão giả này tuy già, nhưng thực sự có sự dũng mãnh cứng rắn bất khuất của người Ban gia.
Cho dù không giết được Ban lão cha, chỉ cần có thể quấn lấy Ban lão cha, nhân thủ còn lại bắt được người trong trướng bồng, tuy bọn họ tổn hao không ít nhân mã, nhưng vẫn hoàn toàn đáng giá.
Bọn họ biết Ban thị phản kích cứng rắn, tính chính xác được những sự hi sinh này, chỉ là không ngờ bên cạnh Ban lão cha còn có một người trẻ tuổi xa lạ.
Người trẻ tuổi kia không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Chia một người ra đối phó với người trẻ tuổi kia, đối với bọn họ mà nói đã là hành động coi trọng, bởi vì người chia ra kia cho dù đối diện với con cháu tinh nhuệ nhất của Ban thị chỉ e cũng không hề kém cỏi.
Bóng đêm u ám.
Trướng bồng bùng cháy.
Ban lão cha ra tay!
Có sáu hàn quang chẳng phân biệt trước sau bắn về phía sáu người tung cao lăn thấp kia, cũng bao gồm cả người xông về phía Đơn Phi kia. Trong sáu này có một người cổ họng phụt máu, y tuy dùng thuẫn nhỏ bảo vệ chỗ yếu hại ngay ngực, nhưng lại không ngờ Ban lão cha lại nhắm vào cổ họng của y.
Một đao phong hầu!
Còn có ba phi đao thất bại, một đao cắt trúng đùi một người, một đao ghim ngay đầu vai một người khác.
Khi Ban lão cha bắn phi đao ra thì thân hình nhanh chóng lăn đi, bởi vì khi đó cũng có vô số ám khí đồng thời vung ra như mưa đá từ trong tay những người kia, rơi ngay trên cơ thể ông ta.
-Đơn huynh đệ, trốn! Ban lão cha trơ mắt nhìn mã tặc bị lão cắt trúng đùi kia đến trước người Đơn Phi, Đơn Phi lại đứng yên bất động, Ban lão cha không khỏi hoảng sợ.
Trời đất chợt sáng!
Có tiếng rống giận truyền ra từ trong trướng bồng bị cháy.
Khi mã tặc chia ra bảy người đối phó Ban lão cha, mười mấy người áo đen bắn tên kia đã có người tiếp cận lại trướng bồng, mặc kệ lửa lớn hừng hực, người kia vốn muốn xông vào trướng bồng, nhưng không ngờ trong trướng bồng chợt bay ra một ánh đao sắc bén linh hoạt.
Ánh đao lướt qua, người chia làm hai, máu tươi mang theo nội tạng vẩy khắp màn đêm, trướng bồng ầm ầm đổ sụp.
Mười mấy người kia đột nhiên ngừng lại, giương cung, nhằm ngay một tráng hán tay cầm đao xuất hiện từ trong trướng. Phía sau tráng hán có hai nữ tử che mặt đứng đó, càng chắn trước nữ tử thân hình yểu điệu.
Trong lòng mọi người mừng rỡ, đã biết tin tức không sai. Bọn họ chỉ cần giải quyết tráng hán bảo vệ này nữa thôi, bắt lại nữ tử cuối cùng, thì coi như đại công cáo thành.
Tráng hán cầm trường đao trong tay, trên gương mặt bi phẫn có vẻ bất đắc dĩ.
-Công Chúa, đi! Tráng hán hoành đao. Y bất luận là rời đi hay là chém giết, đều dễ dàng hành động, nhưng ngại vì y căn bản không thể rời khỏi người cần bảo vệ.
Dây cung cong vút.
Ánh lửa hừng hừng không thiêu cháy được sát ý sắc bén đã ngưng kết.
Tất cả đều xảy ra trong lúc điện quang thạch hỏa đó, những người giương cung chỉ muốn giải quyết tráng hán trước mặt, lại không ai để ý đến người vọt đến trước Đơn Phi đột nhiên ngã xuống.
Một chiếc đũa tre một bước xuyên thủng trán mã tặc kia!
Mã tặc kia khi ngã xuống giữa không trung còn có vẻ khó tin nhìn người trẻ tuổi bắn đũa tre ra trước mặt, không tin người trẻ tuổi kia dễ dàng búng tay dùng một chiếc đũa xuyên thủng xương đầu cứng rắn của y.
Đây là bản lĩnh gì? Mã tặc kia nằm mơ cũng không ngờ được.
Đơn Phi ra tay ngay sau khi mã tặc xông về phía hắn bị Ban lão cha làm bị thương ở đùi, hắn không ngờ vào lúc này, Ban lão cha còn bắn ra một đao vì hắn.
Trong lòng thở dài, Đơn Phi trong lúc búng tay đã giải quyết được một mã tặc, dùng một chiếc đũa khác ghim vào đống lửa, khơi lên bó củi đã cháy, Đơn Phi lại gõ lần nữa, tay vẫy nhẹ.
Cái phất tay lúc lơ đãng trong đêm tối, nhanh chóng khôn kể.
Bảy mã tặc xông đến một người bị ba người bọn Trụ Tử giết chết, một người khác bị đao của Ban lão cha phong hầu, người thứ ba bị đũa của Đơn Phi giết chết, hiện tại còn bốn người.
Có vài đốm lửa đột nhiên bắn đến trước mắt bốn mã tặc cuối cùng.
Đốm lửa như đao, lại nhắm ngay mắt của mã tặc. Bốn mã tặc kia vốn toàn lực đối phó Ban lão cha, không ngờ lại bị tập kích đột ngột.
Bốn người không khỏi che mắt.
Đó vốn là phản xạ có điều kiện, bất luận là con mắt nào bị thương cũng đều sẽ có động tác này, nhưng đồng thời khi mấy mã tặc đó che mắt thì lập tức phát hiện sai lầm chí mạng. Bọn họ toàn lực quấn lấy Ban lão cha, thì không thể có chút sơ sót, không ai có thể nhắm mắt dưới phi đao của Ban lão cha, bọn họ càng không thể.
Thân hình xoay vội, trong bốn người có người thông minh còn đang lùi bước, lại không hẹn mà gặp đồng thời cảm thấy cổ họng lạnh giá, ngửa mặt lên trời chậm rãi ngã xuống.
Giữa yết hầu của mấy người đều trúng một thanh phi đao!
Bốn đao của Ban lão cha bắn chết bốn mã tặc còn lại rồi, nhanh chóng liếc mắt qua Đơn Phi, lại không nói thêm gì nữa, hai tay nhấc vội, Ban lão cha đã rút phi đao còn lại ra.
Tiếng quát vang lên, Ban lão cha quát lên: -Xem đao! Ông ta đối phó mã tặc vốn không quát để nhắc nhở, nhưng lúc này ông ta lại không thể không quát lên.
Mũi tên bay ra, toàn bộ đều bắn về phía tráng hán đứng trong ánh lửa. Tráng hán vung đao, chớp mắt chém đứt bảy tám mũi tên, nhưng lại bị một mũi tên bắn trúng vai, một mũi khác cắm ngay đùi.
Tráng hán kia cũng kiên cường, có điều hơi lảo đảo, ngoan cường che chắn trước người mấy nữ tử kia.
Mười mấy người áo đen vừa bắn ra một loạt tên, nhánh tên thứ hai đã sớm đặt lên dây cung. Những người này rong ruổi Tây Vực, tuyệt đối là xạ thủ hiếm có, ai ai cũng tinh thông thuật bắn cung, am hiểu nhất là cách bắn liên hoàn.
Qua hai đợt tiễn nữa, chẳng qua chỉ là nháy mắt, bọn họ tuyệt đối có thể bắn chết tráng hán này tại chỗ, nhưng khi đợt tiễn thứ hai vừa lên dây, bọn họ lại nghe tiếng Ban lão cha quát lên.
Đồng bọn hình như không quấn lấy Ban lão cha? Đồng bọn đâu? Lẽ nào…
Trong lúc suy nghĩ, những người này có kẻ bất giác nhìn về phía tiếng quát của Ban lão cha, cả người lạnh toát. Bọn họ nhìn thấy bốn đồng bạn bên ánh lửa ngửa mặt lên trời, sau đó nhìn thấy có hàn quang bay đến.
Mười mấy phi đao không theo thứ tự bắn về phía bọn họ!
Máu tươi vẩy ra.
Mũi tên cũng bay ra, nhưng khi bắn ra thì không còn sự chính xác như loạt đầu tiên nữa.
Mười mấy người nháy mắt ngã xuống một nữa, có mấy người lùi ra sau muốn trốn, nhưng vẫn có hai người cực kỳ dũng mãnh, lại tránh khỏi phi đao của Ban lão cha ngay thời khắc nguy hiểm, khi hai mũi tên bắn ra còn có thể phóng vọt qua tráng hán đang vung đao kia, xông về phía mấy nữ tử phía sau tráng hán không xa.
Ban lão cha kinh hãi.
Ông ta liên tục đánh chết năm người, lại dùng mấy thanh phi đao còn lại giết phân nửa số người kia, nhìn thấy hai người đó phóng vọt lên xông về phía mấy nữ tử kia, vội sờ vào trong áo, mới phát hiện phi đao đã dùng hết sạch rồi.
Mấy nữ tử kia thấy hai mã tặc hung hãn xông đến như chim ưng, lại không lóe đi, dứt khoát cản trước người nữ tử kia.
Có đao giương lên, mã tặc xuất đao!
Có máu tươi, trong mắt mấy nữ tử kia lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng những là những nữ tử kia, thương cổ xa xa, con cháu Ban thị xông đến, hai mã tặc vung đao trên không kia cũng đều có vẻ rung động.
Có hai phi đao đồng thời bắn xuyên lưng hai mã tặc, nhắm ngay vào ngực hai người kia, mang theo hai tia máu tuyệt đẹp tô điểm thêm cho màn đêm tối tăm.
Phi đao bay xa.
Mã tặc ngã xuống giống như bao tải.
Mọi người không nhìn mã tặc bị táng mạng nữa, bất giác đều nhìn sang hướng phi đao phóng ra, lại thấy Ban lão cha hai tay trống rỗng đứng đó, khó tin nhìn thiếu niên đứng trước đống lửa kia.
Đơn Phi đang cầm túi rượu mà Ban lão cha vứt đi, im lặng uống hai hớp, ngoài trừ chiếc đũa trong tay không thấy đâu ra, thì không có bất cứ sự thay đổi nào.