Chương 639: Huyền thoại cổ kim
Lửa đang cháy, thức ăn đang nhừ dần.
Mùi máu tanh trong gió xen lẫn mùi thịt thơm phức trong gió đêm có vẻ vô cùng quỷ dị. Đơn Phi chỉ uống rượu, lại không ăn thịt nữa.
Mọi người trong thương đội loạn giống như nồi cháo vậy, chỉ có hắn giống như hoàn toàn không biết hiểm ác mà vẫn ngồi bên cạnh đống lửa. Vốn không ai để ý đến sự tồn tại của hắn, càng có nhiều người theo hướng phi đao mà nhìn sang Ban lão cha, lại thuận theo ánh mắt Ban lão cha mà nhìn Đơn Phi yên tĩnh ngồi đó, đều có chút kinh ngạc.
Chỉ có một chút!
Những mã tặc còn lại ngay cả cơ hội ngạc nhiên cũng không có, bọn họ không tiếc trả giá xông vào, cũng nhanh chóng trả cái giá thê thảm, trơ mắt nhìn đồng bọn xông vào thương cổ chỉ trong một chốc đã ngã xuống hơn nửa, mà bốn phía lờ mờ, càng nhiều con cháu Ban thị sẽ xông vào hình thành thế vây giết, mã tặc đánh nghi binh vào thương nhân nơi cồn cát không nhịn được sự kinh hãi trong lòng, trong tiếng quát thét liều mạng xông ra ngoài.
Ban lão cha không ra tay nữa.
Hiện giờ cơ hội để ông ta toàn lực xuất thủ cũng không nhiều, bởi vì nhiều khi mã tặc càng cần tiền tài nhiều hơn, tình hình bất chấp thương vong như hiện tại thực sự hiếm gặp, mà đối phương vừa đến thì xông vào đối tượng mà ông ta âm thầm bảo hộ càng khiến ông ta cảm thấy kỳ quái.
Tiếng thét gào trong thương đội không ngớt, ngọn lửa ngược lại bùng cháy từng nơi một.
Mã tặc không còn hùng hổ như khi mới bắt đầu nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, giết ra còn khó hơn là muốn tiến vào.
Khi mã tặc liên tục ngã xuống, tiếng chém giết từ từ giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn ba bốn mã tặc dốc toàn lực giết ra ngoài thương đội, liều mạng nhảy lên lưng ngựa, sau khi tiếng vó ngựa vội vàng đi xa, trong thương đội không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Mọi người đều kính nể nhìn về Ban lão cha sừng sững đứng đó, giống như trụ cột vững chắc, yên lặng đợi ông ta dặn dò.
Ánh mắt Ban lão cha như chim ưng quét khắp xung quanh, đợi sau khi tin chắc rằng xung quanh không còn nguy hiểm rình rập nữa, lúc này mới khoát tay chặn lại. Có con cháu Ban thị sớm đã kéo xác những mã tặc bị giết ra ngoài, đào một cái hố to chôn xuống.
Những người này làm những việc này lại quen tay quen chân, khi Trụ Tử đi qua kéo mã tặc bên cạnh Đơn Phi đi, nhìn thấy trên đầu mã tặc có chiếc đũa, cuối cùng mang theo vẻ kính sợ mà nhìn Đơn Phi.
Khi mã tặc tiến công vào, người có thể giữ bình tĩnh không nhiều lắm, rất nhiều người chỉ khi cục diện ổn định lại mới lưu ý đến tình hình xung quanh, Trụ Tử sau khi mấy mã tặc lao đến thì vội vàng quay lại ngăn chặn có nhìn thấy rất rõ ràng là Đơn Phi chỉ giơ một tay lên, đã bắn đũa tre vào trong trán mã tặc!
Đây là công phu gì chứ?
Mã tặc đã chết chưa từng nhìn thấy, Trụ Tử còn sống cũng chưa từng nhìn thấy. Trụ Tử vốn định nói thêm gì nữa, nhưng bị Ban lão cha dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại, Trụ Tử cuối cùng vẫn nuốt lại lời định nói, cung kính dùng hai tay đưa một đôi đũa sạch qua.
Đơn Phi mỉm cười nhận lấy đũa.
Trụ Tử mừng rỡ trong lòng lui xuống.
Ánh lửa lại cháy lên, chiếu sáng nơi này như ban ngày. Ngoài trừ mấy trăm con ngựa vô chủ được giữ lại ra, mã tặc không còn tên nào nữa, Ban lão cha quét mắt về phía mấy nữ tử kia, trầm giọng nói:
-Không có gì, đều về trướng nghỉ ngơi đi, chuẩn bị ngày mai đi.
Mọi người bình tĩnh lại từ trong sự kinh hoàng, ngoan ngoãn quay lại.
Ban lão cha nhìn về phía Đơn Phi, người khác có lẽ không biết, nhưng ông ta sao lại không biết nếu không có Đơn Phi bắn mấy đốm lửa kia ra, ông ta cũng không thể thuận lợi giết bốn mã tặc kia. Nếu không có Đơn Phi nhổ hai phi đao trên cổ mã tặc xuống như một bóng ma rồi lại ném ra, hai mã tặc kia nói không chừng đã đắc thủ rồi.
Trong lòng cảm kích, Ban lão cha chỉ nói: -Trụ Tử, nhường ra một lều cho các nàng. Ông ta chỉ về phía mấy nữ nhân kia, sau đó lập tức nói với Đơn Phi: -Đơn huynh đệ, mời vào trong trướng nghỉ ngơi.
Đám người Trụ Tử không phản đối gì nữa.
Một đêm im ắng.
Lúc sáng sớm, thương đội xuất phát một cách ngay ngắn trật tự, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nhưng những lời vốn dĩ bất mãn đã không dám cao giọng nữa, lúc này mới hiểu một xu tiền mình bỏ ra cũng không hề phí phạm.
Đơn Phi mới định đi theo như lúc trước, Trụ Tử đã cung kính dắt một con ngựa đến, mong đợi đưa dây cương qua: -Đơn…đại ca, đây là ngựa mà mã tặc ném lại, huynh đi đường vất cả… Gãi đầu không biết nói gì thêm, Trụ Tử hơi xấu hổ.
-Đa tạ.
Đơn Phi đưa tay nhận lấy cương. Đối vói sự vô lễ trước kia của Trụ Tử, hắn lại chưa từng để trong lòng. Hắn biết những hán tử như Trụ Tử tính cách bộc trực, có cảm xúc gì cũng không hề giấu diếm, cách để bọn họ tôn kính chỉ có một là làm một người hữu dụng cho thương đội.
Bây giờ Đơn Phi hắn đã có được sự tôn trọng của đám hán tử Trụ Tử.
Trụ Tử mặt mày hớn hở, thấp giọng nói chuyện như đối với thân nhân của mình vậy: -Lão cha mời Đơn đại ca có rảnh thì qua đó nói chuyện.
Đơn Phi liên tục gật đầu, giục ngựa đến chỗ Ban lão cha.
Ban lão cha nhìn bầu trời nơi xa, hồi lâu sau mới nói:
-Đơn huynh đệ, cứ đi về phía trước, nếu không có bất ngờ, ba ngày sau, chúng ta sẽ đến Bồ Xương Hải.
Ánh mắt Đơn Phi nhìn về phía xa, hàng mày lơ đãng nhướng lên: -Bồ Xương Hải?
Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác quái dị. Khi đi đến Lâu Lan, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, trong lòng chỉ nghĩ xem Tôn Thượng Hương đang ở đâu, rốt cuộc có nguy hiểm hay không, nhưng khi nghe Ban lão cha đề cập đến ba chữ “Bồ Xương Hải”, hắn lại nhớ đến một chuyện lạ ở thời đại của hắn.
Bồ Xương Hãi vốn là một cái hồ lớn trong sa mạc, cũng là hồ La Bố ở đời sau.
Ở thời đại kia của hắn, hồ La Bố là một nơi quỷ dị. Hồ La Bố ở thời của hắn được người ta truyền bá rộng rãi không phải là bởi vì Lâu Lan, phần lớn là vì một nhà khoa học tên Bành Gia Mộc, người này cực kỳ am hiểu nghiên cứu về thực vật virus, lại mất tích ở hồ La Bố.
Nghiên cứu thực vật virus?
Khi trong đầu Đơn Phi hiện lên mấy chữ này, tim đập kịch liệt.
Bành Gia Mộc phụng lệnh cấp trên thám hiểm hồ La Bố. Sau khi mất tích ở hồ La Bố đã từng khiến quân đội huy động lực lượng rất lớn tiến hành tìm kiếm kiểu mạng lưới.
Không thu hoạch được gì!
Tuy nói trong sa mạc có người mất tích là chuyện vô cùng bình thường, bởi vì con người vẫn vô cùng yếu ớt trong sa mạc, nhưng Bành Gia Mộc vẫn không hề có chút tin tức dưới sự tìm tòi đương đại, lại có vẻ rất không bình thường.
Quân đội không để lộ quá nhiều tin tức.
Đơn Phi biết chuyện này cũng giống như NASA vậy, có khi thật sự không có tin tức, có khi là không thể để lộ. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ở thời đại kia, chỉ là vì nghĩ đến Tam hương mình vẫn luôn tìm kiếm, lại nghĩ đến hồ La Bố gần với Lâu Lan, gần đó e là nơi Xi Vưu táng thân, trong này không biết sẽ có liên hệ gì đây?
Ban lão cha lưu ý đến sắc mặt của Đơn Phi, đột nhiên nói: -Đơn huynh đệ thật sự là lần đầu tiên đến Tây Vực? Thấy Đơn Phi gật đầu, Ban lão cha không cho rằng Đơn Phi cần phải nói dối, thở dài nói: -Người lần đầu tiên tới Tây Vực, lại hiểu rõ về chuyện cũ như Đơn huynh đệ thật không nhiều. Thật ra trong số rất nhiều người Trung Nguyên, Lâu Lan hiện giờ tên là Thiện Thiện.
Đơn Phi cũng không bất ngờ.
Những năm Tây Hán, sứ Hán Phó Giới Tử từng giết Lâu Lan Vương, sau đó đổi tên Lâu Lan thành Thiện Thiện, nhưng đây là ý của Hán thất, sự thay đổi của Hán thất đối với Lâu Lan sau khi triều Hán bị diệt đã bị thổi bay như cát bụi vậy, mà hậu nhân hai ngàn năm sau đa số không gọi là Thiện Thiện, mà vẫn là Lâu Lan.
Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn!
Trong câu thơ hào hùng thời Thịnh Đường này, cũng xưng quốc gia gần hồ La Bố này là Lâu Lan, đây vốn là chuyện kỳ lạ, cũng là chuyện đương nhiên.
Hai chữ Lâu Lan truyền đạt sự phong lưu hơn xa Thiện Thiện.
-Có điều rất nhiều người vẫn chỉ nhớ Lâu Lan. Ban lão cha hạ giọng nói: -Rất nhiều chuyện, vốn không phải chỉ dùng tâm ý của người cầm quyền là có thể thay đổi được.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
Ban lão cha nhìn người trẻ tuổi thành thục này, trong mắt xuất hiện rất nhiều tình cảm đã lâu không xuất hiện:
-Nhưng trên đời này luôn có những chuyện không đổi.
Ánh mắt Đơn Phi phóng ra xa, hỏi ngược lại: -Ví dụ như?
-Ví dụ như tình cảm gắn bó giữa người thân với nhau. Ban lão cha hơi kích động nói.
Đơn Phi liếc nhìn lão giả kích động kia, trên gương mặt bị gió cát bào mòn nhìn thấy sự kiên trì trong lòng, tán thành nói: -Lão trượng nói không sai, người sống cả đời, cỏ sống một mùa thu, ta nghĩ rất nhiều người trước khi chết khắc sâu ấn tượng nhất không phải là chuyện khác, mà là tình cảm nhớ nhung nhất.
Ban lão cha nghe thế nhiệt huyết kích động, tán thành sâu sắc, hồi ức nói: -Tây Vực lạnh khủng khiếp, không sánh bằng sự phồn hoa nơi Trung Nguyên. Năm Kiến Sơ, Hán thất cho rằng Trần Mục đã chết, tổ tiên Định Viễn Hầu một mình khó chống đỡ ở Tây Vực, hạ lệnh bảo tổ tiên từ Sơ Lặc quay lại Trung Nguyên.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Định Viễn Hầu không trở lại.
Ban lão cha hơi hít sâu một hơi: -Nhưng tổ tiên vốn chuẩn bị quay lại, tổ tiên kinh doanh Tây Vực chính là vì Hán thất, không ngờ Hán thất cho rằng người tự lập làm vương, không nghe chư hầu điều động.
Xuyên qua màn cát chậm rãi, Đơn Phi giống như nhìn thấy sự bất đắc dĩ của anh hùng trên hoang mạc.
-Nhưng tổ tiên cuối cùng không phụng mệnh quay lại Trung Nguyên, người lựa chọn ở lại. Ban lão cha tâm tình kích động nói: -Đơn huynh đệ có biết vì sao không?
Đơn Phi vốn không muốn nhiều lời, nhưng nhìn ra sự chờ mong trong mắt Ban lão cha, cuối cùng nói: -Ông ta là người dám gánh vác, vì sự mong đợi của dân chúng Tây Vực. Hắn hiểu Ban Siêu bình loạn Sơ Lặc, sau khi cứu Sơ Lặc thoát khỏi sự thao túng của nước Quy Tư ra, trên dưới Sơ Lặc đã coi ông ta là ân nhân thân thiết nhất.
Nghe nói Ban Siêu rời đi, Đô Úy Sơ Lặc là Lê Yểm lấy cái chết cầu xin, tự vẫn cầu xin Ban Siêu ở lại, mà khi Ban Siêu dẫn binh đi qua Vu Điền, Vu Điền trên là quốc chủ, dưới là dân chúng đều ngăn đường lại, rất nhiều người thậm chí còn ôm lấy chân ngựa của Ban Siêu không chịu buông tay.
Chúng ta ỷ vào Định Viễn Hầu, giống như con cái ỷ vào cha mẹ vậy, Định Viễn Hầu sao có thể bỏ chúng ta mà đi chứ?
Đây chính là sự ỷ lại và tin tưởng từ tận đáy lòng, tuyệt đối không phải công trình công tích của hậu thế có thể so sánh được, được lịch sử ghi chép lại, hai ngàn năm sau người đời đọc lại, vẫn không nén được kích động trong lòng.
Ban Siêu có bản lĩnh huyền thoại, chiếm được sự tin tưởng và ỷ lại của dân chúng Tây Vực, vốn dựa vào sự đối đãi chân tình.
Ban lão cha sớm xem Đơn Phi như tri kỷ thổ lộ tâm tình, cảm khái nói: -Đơn huynh đệ nói không sai chút nào, tổ tiên vì sự mong đợi của dân chúng Tây Vực, bất luận là dân chúng Tây Vực hay là Trung Nguyên, trong mắt tổ tiên đều là người thân. Người biết mình ở lại thêm một năm, người thân sẽ không cần phải hy sinh trong sự tàn sát của quyền lực dục vọng, do vậy người ở lại Tây Vực ba mươi mốt năm, đợi khi biết mình sắp chết mới quay lại Trung Nguyên, để lại thư cho hậu nhân Ban thị nói trên đời này chúng sinh bình đẳng, bảo chúng ta bất luận đối xử với dân chúng Tây Vực hay là người Trung Nguyên, đều phải như người thân, người thân gặp nạn, chúng ta phải chia sẻ gánh nặng.
Đơn Phi hơi thay đổi sắc mặt, lại không ngờ Ban Siêu lại có tấm lòng hơn xa ánh mắt thế tục như thế.
-Hiện giờ Lâu Lan có nạn!
Ban lão cha hít sâu một hơi, nén giọng cuối cùng cũng nói ra bí mật trong lòng.