Thâu Hương

Chương 640: Tiên phát chế nhân

Chương 640: Tiên phát chế nhân


Đơn Phi khẽ nhếch mày. Lúc ban đầu hắn chỉ cho rằng Ban lão cha là thủ lĩnh một thương đội, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện hậu nhân Ban thị vẫn rất có nhiệt huyết của tổ tiên, đợi khi nhìn thấy mã tặc không tiếc trả giá xông tới, hắn đã biết những mã tặc này hơn phân nữa là không phải cầu tài, mà càng giống như là vì mấy nữ tử trong thương đội kia.
Nói một cách chính xác, mã tặc hẳn là vì nữ tử dáng người yểu điệu kia.
Đơn Phi xưa nay ít khi dò hỏi bí mật của người ngoài, người khác nếu không nói, hắn bình thường cũng không hỏi, nhưng không có nghĩa là hắn không suy tính quan hệ trong đó.
Ban lão cha đột nhiên đề cập Lâu Lan có nạn, Lâu Lan có vấn đề gì? Lâu Lan gặp nạn có liên hệ gì với mã tặc đột kích hay không?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi cuối cùng đã đặt câu hỏi: -Lâu Lan có phiền phức gì? Hắn không thể không hỏi, hắn muốn đi thần miếu Lâu Lan gì đó tìm Tôn Thượng Hương, thì cần phải suy xét liên hệ trong đó.
Ban lão cha thấy Đơn Phi rốt cuộc đã có chút hứng thú, phấn chấn nói: -Lâu Lan kén rể có trá!
Đơn Phi nhíu mày: -Vậy Lâu Lan muốn làm gì? Hắn lại không hề bất ngờ về chuyện này, từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân nhà đế vương phần nhiều có móc nối với lợi ích chính trị. Chuyện công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử cũng chỉ là truyện cổ tích, trong hiện thực tàn khốc chém giết máu lạnh ở Tây Vực, đám cưới giữa hoàng tử và phù thủy còn có thể hơn. Lúc trước khi hắn nghe chuyện Lâu Lan kén rể chiêu thân, ý nghĩ đầu tiên không phải là tình yêu gì cả, mà là Lâu Lan có thể mượn cơ hội này mà muốn tìm liên thủ mạnh hơn.
Ở thời đại này, hắn coi như là lần đầu tiên đến Tây Vực, hiểu biết về Tây Vực vốn không nhiều, nhưng hắn lại biết triều Hán từ sau Ban Siêu, Ban Dũng thì sức khống chế với Tây Vực đã yếu đi, đến thời Hoàn Linh nhị đế, Hán thất vô năng, càng hoàn toàn mất khống chế với Tây Vực.
Tây Vực không có chính phủ Hán trói tay trói chân, các nước vì muốn sinh tồn, thế chia ngang hợp dọc là chuyện khó tránh. Lâu Lan thân nằm ở yếu đạo, không ỷ lại vào Hán thất được, tìm kiếm quốc gia khác để liên thủ là vô cùng chính xác.
Kén rể có trá?
Lâu Lan Vương có tính kế gì?
Đơn Phi thầm gãi đầu, thầm nghĩ nếu Từ Quá Khách, Ngụy Bá Dương đoán không sai, Tôn Thượng Hương đến Lâu Lan vốn là có Nữ Tu âm thầm thao túng. Nữ Tu muốn diệt bí địa Bạch Lang! Nhưng không đợi hắn tìm được thần miếu, Lâu Lan lại có gợn sóng, hắn nên ra tay giải quyết thế nào đây?
Có điều hắn càng đụng phải loại chuyện này, ngược lại càng phân tích bình tĩnh hơn, bằng không cũng không thể phá giải kế hoạch của Dạ Tinh Trầm.
Ban lão cha lắc đầu nói: -Lão phu cũng không biết Lâu Lan muốn làm gì…
Ông ta tuy sớm bảo con cháu Ban thị cách ly những người không liên quan, nhưng vẫn đưa mắt nhìn quanh rồi mới thấp giọng nói: -Nhưng Công Chúa Lâu Lan vốn ở trong thương đội!
Đơn Phi hơi giật mình: -Những mã tặc đó đến cướp Công Chúa Lâu Lan?
Ban lão cha chậm rãi gật đầu, cười khổ nói: -Đơn huynh đệ, chuyện đến nước này nếu lão phu còn che giấu nữa thì thật sự không xứng là bằng hữu của ngươi. Ngươi nói không sai, người ngươi cứu đêm qua vốn là Công Chúa Lâu Lan, lão phu ngoài mặt là hành thương, nhưng thực ra là hộ tống Công Chúa Lâu Lan đi thành Lâu Lan.
Ngừng một lát, Ban lão cha giải thích nói:
-Thực không dám giấu diếm, tổ tiên Ban Siêu, Ban Dũng sau khi qua đời, Ban gia đã ít có nhân tài xuất hiện nữa rồi, có thể nói là đời này không bằng đời trước. Có điều dựa vào ân đức của tổ tiên, Ban thị vẫn có danh vọng không tệ ở Tây Vực, cũng có giao tình với nhiều nước nam bắc Thiên Sơn. Lâu Lan là nước nằm trên con đường tơ lụa, tổ tiên kinh doanh nhiều năm, Ban thị rất có giao tình với Lâu Lan Vương, thậm chí sẽ nghe theo đề nghị của Ban thị mà hành sự.
Khẽ thở dài một hơi, Ban lão cha lẩm bẩm nói: -Có điều thế sự khó dò, năm trước, Công Chúa Lâu Lan dưới sự hộ tống của Lâu Tổng quản trong cung đột nhiên đến Ngọc Môn Quan.
-Hán tử ngăn tên tối qua chính là Lâu Tổng quản? Đơn Phi hỏi.
Ban lão cha gật đầu nói: -Không sai, gã vốn chưởng quản binh quyền cấm cung của Nê Thành Lâu Lan, thân thủ thực sự không tệ, nhưng khi đến Ngọc Môn Qua, gã đã gần như hấp hối, lão phu tự nhiên là cả kinh, hỏi Công Chúa đã xảy ra chuyện gì. Khi đó Công Chúa cũng cực kỳ kinh hãi, nói với lão phu phụ thân Lâu Lan Vương không biết vì sao đột nhiên hành xử bất bình thường, không chỉ giết sạch trung thần bên cạnh, thậm chí còn xuống tay với nữ nhi thân sinh. Lâu Tổng quản thấy thế không tốt, nên mới liều mạng cứu Công Chúa ra, đến Ngọc Môn tìm lão phu cầu cứu, nhưng trong quá trình chạy trốn, bọn họ còn bị người ta đuổi giết không ngừng, may mà có thể đến chỗ của lão phu.
Nhìn về phía Đơn Phi, Ban lão cha bùi ngùi nói: -Ban thị và Lâu Lan xưa nay có qua lại, lão phu và Lâu Tổng quản lại càng là tương giao, nghe được chuyện này sao lại không xem coi rốt cuộc là thế nào? Hơn nữa bọn họ đến cầu lão phu vốn là hi vọng Ban thị đòi công bằng cho họ, lão phu tuy không có năng lực của tổ tiên, nhưng cũng không thể ngồi yên được. Đơn huynh đệ, ngươi nói có phải không?
Đơn Phi khẽ thở dài: -Lão trượng nói không sai.
Sắc mặt Ban lão cha rạng rỡ lên.
Ông ta biết việc này hiểm ác, nhưng nghe Lâu Tổng quản và Công Chúa Lâu Lan cầu xin, chung quy cũng không đành lòng bàng quan. Đêm qua sau khi gặp mã tặc tập kích, ông ta càng biết tiền đồ khó dò, cũng biết Ban thị tuy có thế lực, nhưng sau chuyến đi Lâu Lan lần này nói không chừng sẽ bị xóa tên khỏi Tây Vực.
Ban Siêu có thể chỉ dùng ba mươi sáu thủ hạ thì lấy được Lâu Lan, nhưng trên đời này có được mấy Ban Siêu?
Ban lão cha thấp thỏm trong lòng, nhưng tối qua may được Đơn Phi viện trợ, nhìn ra kẻ này bất phàm, nhanh chóng quyết định nói ra sự thật. Nghe thấy Đơn Phi tán thành, trong lòng Ban lão cha phấn chấn, thầm nghĩ mình cuối cùng không nhìn lầm Đơn Phi rồi.
Đơn Phi vốn không quá để tâm chuyện này, nhưng sau khi nghe Ban lão cha nói sự thật, lập tức cảm thấy trong đó có kỳ lạ.
Ánh mắt sáng lên, Đơn Phi hỏi: -Lão trượng và Lâu Lan Vương từng có giao tình? Thấy Ban lão cha gật đầu, Đơn Phi hỏi:
-Theo lão trượng thấy, Lâu Lan Vương làm người thế nào? Ông ta biết Ban lão cha nếu có thể tung hoành Tây Vực, thì nhìn người cũng sẽ không kém lắm.
Ban lão cha cau mày nói: -Lâu Lan Vương làm người hơi yếu đuối, có điều là một quân vương không tệ, vốn không nên làm ra chuyện ngang trái như vậy.
-Vậy theo cách nhìn của lão trượng? Đơn Phi truy vấn.
Ban lão cha nếu đã nói ra, thì không che giấu nữa: -Về sau lão phu và Lâu Tổng quản, Công Chúa thương lượng, đều cảm thấy Lâu Lan Vương đã bị người khác khống chế, bởi vì khi đó Lâu Tổng quản không nhìn thấy Lâu Lan Vương, chỉ nghe một vu sư họ Vu truyền lệnh. Đơn huynh đệ, làm sao vậy?
Ông ta thấy thần sắc Đơn Phi khác thường, không khỏi đặt câu hỏi.
Khi Đơn Phi nghe thấy mấy chữ vu sư họ Vu, lập tức nghĩ đến Nữ Tu từng nói với hắn “Ngươi nhất định phải đi thần miếu Lâu Lan tìm người Vu thị, sau đó nói với họ chuyện của Lã Bố, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết càng nhiều chuyện hơn, sau đó ngươi mới biết phải làm thế nào.”
-Vu sư họ Vu là ai? Đơn Phi hỏi. Hắn không biết chuyện Lâu Lan và hậu nhân Vu Hàm có liên quan gì với nhau hay không.
Ban lão cha lắc đầu nói: -Lão phu không biết. Trầm ngâm một lát, Ban lão cha cười khổ nói: -Đơn huynh đệ e là không biết thần thoại viễn cổ của Lâu Lan.
-Thần thoại gì? Đơn Phi càng lưu ý nhiều hơn.
-Trong truyền thuyết, thời viễn cổ từng có thiên sứ trên người có hai cánh giáng xuống, giúp dân chúng gần Bồ Xương Hải diệt trừ một đại nạn kinh thiên, nên mới được hậu nhân kính ngưỡng sùng bái gọi là Phi Thiên sứ giả.
-Phi Thiên sứ giả? Đơn Phi hơi nhướn mày.
Người ngoài nghe thấy có lẽ cảm thấy hoang đường không kiềm chế được, nhưng hắn lại nhớ thời đại kia của hắn đích thực từng có người khảo cổ phát hiện hình tượng thiên sứ mang cánh trong bức bích họa còn sót lại ở dưới lòng đất Lâu Lan, nếu vậy sự thật lại không hẹn mà cùng giống như Ban lão cha đã nói.
Thiên sứ từ trên trời giáng xuống?
Đơn Phi lại lập tức nghĩ đến đám nhân vật như Xi Vưu, thầm nghĩ người hiện đại nếu từ trên không nhảy dù xuống, thì trong mắt người cổ đại, nói không chừng chính là thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Có điều Xi Vưu hẳn sẽ không giúp dân chúng gần đó diệt trừ tai nạn, người từ trên trời rơi xuống kia nếu thật sự là có việc này, thì không biết là ai đây?
Đơn Phi trong một lát đã nghĩ đến rất nhiều, lại cảm thấy chuyện Lâu Lan e là khó thoát khỏi quan hệ với mình.
Ban lão cha vốn muốn giải thích thêm chuyện của Lâu Lan, thấy Đơn Phi ngưng thần lắng nghe, trong lòng lấy làm lạ, dè dặt hỏi: -Phi Thiên sứ giả trong truyền thuyết kia vốn có năng lực thông thiên, người đời căn bản không thể sánh bằng. Từ đó về sau, người ở gần Bồ Xương Hải phần lớn đều tin vu thuật. Sau khi Lâu Lan lập quốc, trên dưới cả nước phần lớn đều tin chuyện vu thuật, nhưng sau khi trải qua loạn nữ vu, nước Lâu Lan bắt đầu quy định nghiêm cấm vu thuật, có điều dân chúng Lâu Lan vẫn âm thầm thờ phụng nhiều.
Thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói Ban lão cha nói tiếp: -Do vậy vu sư họ Vu kia yết kiếm Lâu Lan Vương, lại bị Lâu Tổng quản ngăn lại bên ngoài, nhưng về sau vu sư đó không biết dùng cách gì lại khiến Lâu Lan Vương triệu kiến, hơn nữa còn nhanh chóng lấy được tín nhiệm của Lâu Lan Vương, không lâu sau lại thay thế Lâu Lan Vương bắt đầu truyền lệnh tìm cớ tàn sát triều thần. Lâu Tổng quản thấy thế không tốt, vốn muốn dùng cái chết ngăn cản Lâu Lan Vương, nhưng ngay cả Lâu Lan Vương cũng không nhìn thấy, liền bị người ta đuổi giết, rồi chạy trốn thẳng đến Ngọc Môn Quan.
Mỉm cười chua xót, Ban lão cha cuối cùng nói: -Lão phu, Lâu Tổng quản và Công Chúa thương nghị hồi lâu, nhận định Lâu Lan Vương thật sự là bị Vu sư khống chế, lúc này chúng ta mới mượn cớ hành thương đến thành Lâu Lan, chuẩn bị triệu tập dũng sĩ trung thành với Lâu Lan Vương ở đó đi Nê Thành cầu kiến Lâu Lan Vương tra rõ chân tướng. Bây giờ xem ra, hành động của chúng ta sớm đã lọt vào mắt người khác rồi, mục tiêu của mã tặc đêm qua không phải là hàng hóa, mà là Công Chúa Lâu Lan.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Nếu thật là vậy, chuyến này của các vị gần như không khác gì chịu chết.
Ban lão cha biến sắc: -Đơn huynh đệ sao lại nói thế? Thấy Đơn Phi không nói, Ban lão cha không hiểu nói: -Lâu Lan Vương bị Vu sư khống chế, Vu sư kia lại khó khống chế người cả nước Lâu Lan, dùng danh nghĩa của Lâu Tổng quản và Công Chúa, chỉ cần có thể khiến nhân mã thành Lâu Lan nghe theo thảo phạt kẻ phản nghịch,…chúng ta vẫn có thể thành công.
Đơn Phi thở dài nói: -Vu sư kia nếu đã có thể mượn danh nghĩa Lâu Lan Vương truyền chỉ, thì có thể dễ dàng cài cho Lâu Tổng quản tội danh tạo phản, mà người từng nhìn thấy Công Chúa Lâu Lan hẳn là không nhiều, người biết chân tướng càng không nhiều. Sau khi Công Chúa rời đi, Vu sư kia có thể truyền ra cáo thị kén rể, rất có khả năng là tiên phát chế nhân, dùng để che giấu chân tướng Công Chúa rời đi. Ai cũng đều cho rằng Công Chúa đang ở Nê Thành đợi kén rể, đột nhiên lại có một Công Chúa Lâu Lan xuất hiện ở thành Lâu Lan, ai lại tin chứ? Tuy các vị biết chân tướng, Vu sư lại khống chế những người nói chuyện…Nếu bọn họ ở thành Lâu Lan đợi các ngươi, các ngươi đừng nói là đi Nê Thành, e là sẽ không rời thành Lâu Lan được.
Hắn không sử dụng loại quyền mưu này, nhưng thực sự đã gặp quá nhiều thí dụ loại này rồi, thoáng suy nghĩ thì có thể đoán được sự việc sẽ phát triển thành thế nào.
Sắc mặt Ban lão cha trở nên khó coi hơn, ông ta vốn chắc chắn năm phần, nhưng nghe thấy Đơn Phi nói vậy, lập tức phát hiện Vu sư kia nếu thật sự hành động giống như Đơn Phi đoán, bọn họ không có lấy một phần cơ hội thành công.
-Huống chi… Ánh mắt Đơn Phi chớp lên: -Vu sư kia tuy có thể biết ông và Công Chúa Lâu Lan ở cùng nhau, y lại không là thông thiên nhãn, đám mã tặc kia sao vừa đến lại nhắm chính xác vào trướng của Công Chúa rồi?
Sắc mặt Ban lão cha chợt xanh mét, lập tức hiểu Đơn Phi muốn nói gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất