Chương 641: Từ sáng chuyển vào tối.
Có nội ứng!
Ban lão cha vừa nghe Đơn Phi nói, sao lại không biết Đơn Phi đang nhắc nhở cái gì. Những mã tặc kia vừa đến thì lập tức lấy tiễn lửa đốt trướng bồng của Công Chúa, rõ ràng là sớm đã biết chỗ ẩn thân của Công Chúa.
Mã tặc không có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, tuyệt đối sẽ không đoán được nơi ẩn thân của Công Chúa trước đó, giải thích duy nhất chính là có người tiết lộ chuyện này cho mã tặc!
Cho dù là Đơn Phi không nhắc nhở, Ban lão cha thật ra cũng có cảm giác này, có điều ông ta không cho là con cháu Ban thị sẽ bị mua chuộc, khả năng còn lại chính là kẻ địch biết ông ta che giấu Công Chúa, dùng danh nghĩa hành thương trà trộn vào thương đội, âm thầm quan sát nơi ẩn thân của Công Chúa.
Mặt mày xanh mét, Ban lão cha thấp giọng nói: -Đơn huynh đệ, lão phu sẽ âm thầm xử lý chuyện nội ứng.
Đơn Phi thấy Ban lão cha vừa nói liền hiểu, mỉm cười nói: -Như vậy không còn gì tốt hơn, nội ứng này chưa chắc có bản lĩnh quá lớn, bằng không lúc trước sau khi mã tặc giết vào, nói không chừng đã nhảy ra rồi.
Ban lão cha nghiến răng nói: -Nếu không có Đơn huynh đệ giúp đỡ, mã tặc cứ quấn lấy ta, bọn họ lại sẽ giết chúng ta trở tay không kịp, đợi sau khi bắt được Công Chúa nghịch chuyển tình thế, nội ứng nói không chừng đã ra tay. Lão phu nếu tra ra là ai, không chém thành tám mảnh thề không làm người!
Đơn Phi trầm mặc.
Ban lão cha đã tâm phục khẩu phục Đơn Phi, ông ta vốn tưởng Đơn Phi là một kỳ nhân dị sĩ, thầm nghĩ nếu muốn lấy lại công bằng cho Lâu Lan, được nhân vật như Đơn Phi tương trợ không nghi ngờ gì là một lợi thế thật tốt. Khi nghe Đơn Phi chỉ nói mấy câu ít ỏi là chỉ ra mấu chốt, Ban lão cha sớm đã đặt hi vọng lên người Đơn Phi rồi.
-Đơn huynh đệ, nếu theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên giải quyết nan đề của Lâu Lan như thế nào?
Thấy Đơn Phi không nói, Ban lão cha cười khổ nói: -Đơn huynh đệ, lão phu biết chuyện này cực kỳ hung hiểm, nếu ngươi không muốn tham gia, lão phu cũng không thể miễn cưỡng.
Đơn Phi đột nhiên nói: -Nếu Lâu Tổng quản và Công Chúa có rảnh, ta có thể tìm họ trao đổi không?
Ban lão cha biết Đơn Phi nói vậy, đã có dự định giúp đỡ, bất giác vui mừng nói: -Đơn huynh đệ, bọn họ đương nhiên là rảnh. Vỗ ngực, Ban lão cha cảm kích nói: -Sau này nếu Đơn huynh đệ có nhu cầu gì, Ban thị vượt lửa qua sông cũng tuyệt đối không từ chối.
Vào đêm.
Đơn Phi cùng Ban lão cha đi vào lều của Công Chúa Lâu Lan, khi mới xốc màn trướng lên, nữ tử dáng người yểu điệu kia sớm đã nghênh đón, nhẹ nhàng thi lễ nói: -Đa tạ Đơn anh hùng ra tay giúp đỡ.
Nàng vẫn còn che mặt, đôi mắt nhìn Đơn Phi rất cảm kích, cũng mang theo tò mò.
Lâu Tổng quản nằm ở một góc giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Đơn Phi ngăn lại nói: -Công Chúa và Tổng quản không cần đa lễ, ta đến đây là muốn hỏi tình hình của vu sư họ Vu.
Đơn Phi đã phát hiện ra một chuyện, chỉ cần là nơi hắn đi, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có liên quan đến bản thân hắn. Lúc trước hắn luôn muốn thoát khỏi việc này, bây giờ lại biết là tuyệt đối không thể. Nếu đã như thế, hắn dứt khoát tra rõ chuyện của Lâu Lan.
Lâu Lan Công Chúa và Lâu Tổng quản hiển nhiên đã nghe Ban lão cha thuật lại, cũng tin tưởng Đơn Phi. Công Chúa Lâu Lan hạ giọng nói: -Chúng ta biết rất ít về chuyện này, ta từng gặp mặt vu sư hai lần. Không biết tại sao, mỗi lần khi nhìn thấy đôi mắt xanh bích của ông ta, ta liền cảm thấy rất quỷ dị, đều không thoải mái trong lòng.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động: -Ông ta có đôi mắt xanh bích? Ông ta là một lão già?
-Không phải, ông ta là một nam tử trung niên. Trong mắt Công Chúa Lâu Lan tràn đầy khó hiểu nói: -Vì sao Đơn anh hùng lại hỏi vậy?
Đơn Phi lắc đầu nói: -Cô nói tiếp đi.
Hắn vừa nghe đến nam tử mắt xanh, suy nghĩ đầu tiên chính là người này là Tôn Chung, nhưng vừa nghe Công Chúa Lâu Lan phủ nhận, hắn đã biết mình đoán sai rồi.
Tây Vực nằm giữa Trung Á và Trung Nguyên, hai ngàn năm sau, căn cứ khảo chứng phân tích thây khô chôn dưới sa mạc, rất nhiều cư dân sống ở Lâu Lan giống như là di cư đến từ Ấn Độ, Trung Á, thậm chí là vịnh Ba Tư, do vậy người có đặc trưng mắt xanh ở Tây Vực tuyệt đối không hiếm có.
Công Chúa Lâu Lan hơi do dự nói: -Ta thậm chí còn không dám nhìn y nhiều. Lâu Tổng quản, ngài có biết nhiều hơn không?
Lâu Tổng quản nằm trên thảm hơi nhổm dậy nói: -Ta cũng không thể nói nhiều hơn về người này, bởi vì ta lúc trước chưa từng gặp người này. Người này khi vào cung diện kiến lần đầu, tự xưng họ Vu, liền gọi là Vu Sư, hơn nữa còn là một vu sư.
Đơn Phi thầm nghĩ người cũng như tên đã gặp nhiều rồi, nhưng người cũng như nghề thì thật sự chưa từng nghe. Người này giới thiệu như vậy tuyệt đối khiến Lâu Tổng quản có chút mơ hồ.
Lâu Tổng quản chau mày nói: -Ta tuân thủ quy định cấm vu của Lâu Lan, ngăn Vu Sư ở ngoài cung. Ông ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn ta rồi xoay người ra ngoài. Không ngờ ngày hôm sau, Lâu Lan Vương lại tìm ta, bảo ta mời Vu Sư vào cung, hoàn toàn không nghe đề nghị của ta. Sau khi Vu Sư vào cung, Lâu Lan Vương giống như bị ma nhập vậy cả ngày ở cạnh ông ta, thậm chí bỏ bê triều chính.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ ở phương Tây chính trị và giáo phái là một thể, những người như Giáo Hoàng trước nay đều có quyền uy tuyệt đối, cũng làm cho vu thuật hoành hành, nên mới có vô số chuyện liên quan đến vu thuật lưu truyền, vu nhân thậm chí vì vậy mà tham chính. Vu sư họ Vu kia lại rất có đặc tính của vu sư phương Tây, thoạt nhìn cũng rất có thủ đoạn mê hoặc.
Lâu Tổng quản tiếp tục nói: -Vừa rồi Công Chúa nói không sai, mỗi lần ta nhìn thấy Vu Sư, nhìn thấy đôi mắt ông ta, cũng cực kỳ không thoải mái. Cặp mắt kia của ông ta xanh bích giống như mặt đầm vậy. Khi người ngoài nhìn vào, hình như bất cứ lúc nào cũng đều sẽ có thủy quỷ muốn nhào lên kéo ngươi xuống nước.
Thân hình mềm mại của Công Chúa Lâu Lan khẽ run, rất tán thành lời nói của Lâu Tổng quản.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, vừa nãy hắn vốn tưởng Công Chúa Lâu Lan sợ hãi, nhưng nghe Lâu Tổng quản nói như vậy, lại nghĩ đến Vu Sư này có phải biết chút khống chế tinh thần hay không?
Hắn biết cái nghề vu sư này, rất nhiều người đều tự xưng có thể giao lưu với thiên địa quỷ thần, ngoài trừ những người có lòng lừa gạt thì không nói, trong lịch sử thật sự có rất nhiều vu sư linh thông kỳ dị, mà những người này đều có sức mạnh tinh thần hùng mạnh không hề ngoại lệ.
Loại sức mạnh tinh thần này thoạt nghe thì vô căn cứ, nhưng Đơn Phi lại biết sức mạnh tinh thần của mỗi người tuyệt đối khác nhau. Nếu không phải vậy, cũng sẽ không có người chỉ nhờ mấy câu nói thì có thể mê hoặc người ta tạo phản, cũng sẽ không có nhiều người u u mê mê bị vài câu của người ta mê hoặc nhảy vào hố lửa.
Rất nhiều người đều nói khi bị lừa giống như là quỷ nhập thân vậy, trên thực tế hẳn là tinh thần những người này yếu đuối, nên mới dễ bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng.
Đơn Phi trầm ngâm không nói, lại không để ý khi Lâu Tổng quản và Công Chúa Lâu Lan nhìn hắn, đều mang theo vẻ kính sợ, bởi vì hai người này đều phát hiện người trẻ tuổi này trầm ổn kiến người ta khó lòng tưởng tượng.
-Trong lòng ta cảm thấy không hay, tự nhiên là bắt đầu lưu ý hành động của Vu Sư. Lâu Tổng quản nói tiếp: -Nhưng khi Vu Sư còn chưa có hành động, Lâu Lan Vương có một hôm đột nhiên triệu tập Thủy Tào và Đô Úy đồn binh gần hồ La Bố lại nghị sự.
Sợ Đơn Phi không hiểu tình hình trong nước Lâu Lan, Lâu Tổng quản giải thích nói: -Nhiều năm trước, Hán thất từng xây đồn điền sửa kênh rạch ở nước Lâu Lan, Thủy Tào chủ yếu chưởng quản chuyện thủy lợi.
Đơn Phi khẽ gật đầu, hắn lại không xa lạ chuyện này, bởi vì hắn biết thời Hán Võ Đế từng dụng binh với các nước Tây Vực, thậm chí là viễn chinh đến Nguyệt Thị, Đại Uyển ngoài Thông Lĩnh. Thường nói binh mã chưa động, lương thảo đi trước, dụng binh ở một nơi như Tây Vực, lương thực càng quan trọng thêm. Hán Võ Đế do vậy đã đặt trạm cung cấp lương thực ở Lâu Lan, cũng trực tiếp thúc đẩy kỹ thuật trồng trọt canh tác của Lâu Lan phát triển.
-Lâu Lan Vương tìm Thủy Tào và Giáo Úy đồn binh làm gì? Đơn Phi hỏi.
Lâu Tổng quản lắc đầu nói: -Không ai biết được. Thầm cười khổ, Lâu Tổng quản giải thích: -Bởi vì Thủy Tào và Giáo Úy đồn binh không đợi hạ triều thì đã bị Lâu Lan Vương chém chết.
Trong lòng Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Lâu Tổng quản khổ sở nói: -Theo ta đoán, Lâu Lan Vương có thể bị Vu Sư mê hoặc chuẩn bị dụng binh với nước khác chăng? Nên mới triệu tập Thủy Tào và Giáo Úy đồn binh thương lượng chuyện lương thảo? Bọn họ nói chuyện không hợp tâm ý Lâu Lan Vương, nên mới bị Lâu Lan Vương chém chết?
-Vậy sau đó chức vị của Thủy Tào và Giáo Úy đồn binh thì sao? Đơn Phi hỏi ngược lại. Thấy Lâu Tổng quản lắc đầu, Đơn Phi cũng lắc đầu nói: -Lâu Lan Vương nếu muốn dụng binh, sẽ không chém hai người này rồi không lập ai khác.
Lâu Tổng quản hơi giật mình, lúc này mới phát hiện tâm tư của người trẻ tuổi trước mắt thực sự kín đáo, phán đoán cũng khiến người ta thán phục. Y luôn vắt óc suy nghĩ nguyên nhân Lâu Lan Vương làm việc ngang trái, nhưng nghe Đơn Phi nói vậy, mới phát hiện trong đó càng có nhiều chuyện kỳ lạ.
-Sau đó thì sao? Đơn Phi lại hỏi.
Lâu Tổng quản nói tiếp:
-Sau đó Lâu Lan Vương lại tìm không ít triều thần nghị sự, nhưng những triều thần kia còn chưa kịp hạ triều, thì đã bị Lâu Lan Vương hạ lệnh chém chết. Cứ thế, trong triều dĩ nhiên là lòng người hoang mang. Ta thấy không đúng, nhiều lần xin gặp Lâu Lan Vương, lại phát hiện Cấm vệ trong cung đều bị đổi thành những gương mặt xa lạ, căn bản không để ta vào trong. Trong lòng ta biết không hay, cảm thấy Lâu Lan Vương bị Vu Sư khống chế, Công Chúa cũng phát hiện kỳ lạ, bởi vì Lâu Lan Vương ngay cả nữ nhi của mình cũng không gặp, nên Công Chúa mới tìm ta thảo luận.
Đơn Phi nhìn sang Công Chúa Lâu Lan, thấy nàng chậm rãi gật đầu tỏ ý lời Lâu Tổng quản nói không sai.
Lâu Tổng quản khổ sở nói: -Chúng ta vốn dĩ dẫn theo thủ hạ xông vào trong cung cứu Lâu Lan Vương, nhưng sau đó bị tập kích ban đêm, chết mất quá nửa. Ta thấy không hay, dưới sự bảo vệ của thủ hạ mang Công Chúa rời khỏi Nê Thành, sau đó một đường chạy đến Ngọc Môn Quan. Chuyện còn lại, Đơn anh hùng hẳn cũng đã biết.
Đơn Phi thấy dáng vẻ Lâu Tổng quản mờ mịt, biết hán tử này cũng cực kỳ hoang mang. Hơi trầm ngâm, Đơn Phi nói: -Không biết các vị có thể nghe chút đề nghị của ta hay không?
Ba người trong trướng đồng thanh nói: -Mời nói.
Đơn Phi suy nghĩ nói: -Xét theo lời các vị, Lâu Lan Vương giống như bị Vu Sư khống chế, bởi vì các vị đều không tin Lâu Lan Vương sẽ làm ra chuyện này.
Lâu Tổng quản và Công Chúa đồng thanh kêu lên: -Đúng vậy.
-Dù ta chưa từng gặp Vu Sư, nhưng theo miêu tả của các vị, thêm vào mã tặc tập kích không lâu trước, nghĩ cũng biết Vu Sư này rất lão luyện, tính kế cũng chính xác. Kế hoạch các vị đến Lâu Lan chiêu mộ dũng sĩ đến Nê Thành chỉ e cũng nằm trong tính toán của ông ta. Đơn Phi cau mày nói.
Công Chúa và Lâu Tổng quản ngơ ngác nhìn nhau, Công Chúa thấp giọng nói: -Bất kể ra sao, ta cũng phải đi giúp phụ hoàng.
Ban lão cha ở bên cạnh giảng hòa nói: -Đơn huynh đệ không phải không giúp, mà là đang nghĩ cách khác.
Công Chúa Lâu Lan không khỏi nhìn chằm chằm Đơn Phi, không hiểu nói: -Còn có cách gì khác?
Đơn Phi cười nói: -Theo ta thấy, các vị nhất định phải biến mất mới được.
-Cái gì? Lâu Tổng quản và Công Chúa đều hoang mang nói.
-Các vị cứ vậy đi đến, chính là bia ngắm cho người ta giết chết. Chúng ta ngoài sáng, khó tránh bị động khắp nơi. Cho dù tìm được dũng sĩ, đối kháng với lệnh vua cũng giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Đơn Phi giải thích nói:
-Nhưng nếu sau khi các vị biến mất, Vu Sư không có bia công kích, khi đó chúng ta từ sáng chuyển thành tối, cũng linh hoạt hơn nhiều. Lâu Lan Vương nếu không có nguyên do, hẳn là sẽ không xuống tay với Ban lão trượng.
Mắt Ban lão trượng sáng bừng: -Không sai, Lâu Lan Vương nếu mạo hiểm ra tay với lão trượng, chỉ e dân chúng đều sẽ đứng về phía chúng ta, trước mắt họ chỉ lợi dụng mã tặc mà ra tay với chúng ta.
Đơn Phi gật đầu nói: -Không sai. Một khi đã vậy, chúng ta trước mắt không cần đi chịu chết. Chỉ cần không ai xác định Công Chúa ở chỗ chúng ta, chúng ta cũng không cần trở mặt mà động thủ. Có quan hệ giao tế của Ban lão trượng, sau khi đến Lâu Lan ngược lại có thể lấy tịnh chế động, chỉ cần nhanh chóng tra rõ mục đích của Vu Sư, đánh vào điểm yếu của ông ta, chúng ta sẽ có cơ hội xoay chuyển cục diện.