Thâu Hương

Chương 642: Phục kích bất ngờ

Chương 642: Phục kích bất ngờ


Tuyết dần tan, mọi người sau khi đi qua Bồ Xương Hải, bên kia cát bụi, thành quách Lâu Lan đã hiện ra, có dòng Khổng Tước đa tình vờn quanh, thành cổ Lâu Lan dưới ánh nắng đầu xuân đã hiện ra sức sống dào dạt.
Khi Đơn Phi nhìn thấy thành trì hiện ra nơi cuối chân trời, thần sắc hơi cảm thán.
Đây vốn là nơi được người đời sau gọi là thành Pompei phương đông, ở thời đại kia của hắn chẳng qua chỉ là nhìn thấy di chỉ dưới cát, nhưng thật không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy một tòa thành trì sống động hiện ra trước mắt.
Chúng thương nhân thấy thế, cũng đều phấn chấn hẳn lên.
Sau đêm mã tặc tập kích, những người này vốn tưởng tiền đồ hiểm ác, Ban lão trượng rõ ràng cũng tăng cường phòng bị, mỗi ngày đều phái tinh kỵ tuần tra bốn phía, không ngày nào lơi lỏng, không ngờ trên đường lại gió êm sóng lặng, không còn mã tặc đến nữa. Đợi khi đến cách thành trì Lâu Lan không xa, thương lữ khác từ bốn phương tám hướng giống như suối chảy bắt đầu tụ tập đến, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, nở nụ cười tươi.
-Mấy ngày nay thật yên bình. Đơn Phi lẩm bẩm nói.
Ban lão cha bên cạnh nghe thấy liền nói: -Ban thị ở đây dù sao cũng có chút danh vọng, nếu không phải mã tặc đui mù, thì sẽ không đến đánh lén chúng ta. Giống như lơ đãng nhìn quanh, Ban lão cha đè thấp giọng nói:
-Đơn huynh đệ, nếu bọn họ thật sự giống ngươi nói là cố ý tính kế chúng ta, chỉ sợ khi vào thành chính là lúc bọn họ động thủ.
Đơn Phi gật đầu còn chưa kịp nói thêm gì, phía trước đột nhiên có bụi đất cuồn cuộn, có chừng trăm con ngựa hí vang xông về phía bọn họ.
Chúng thương nhân vừa thả lỏng liền căng thẳng hẳn lên, không hiểu sao gần thành Lâu Lan lại có mã tặc không kiêng nể gì mà đến cướp như thế?
Con cháu Ban thị không cần Ban lão cha dặn dò, sớm đã có tráng hán chia thành hai bên, rút cương đao sáng như tuyết ra, mà xe lớn chở hàng rất nhanh đã hình thành chướng ngại khéo léo, đề phòng đối phương xông thẳng đến.
Kỵ đội phía trước vốn tiến đến hùng hổ, nhưng thấy sức phản kích tiềm tàng của thương đội thực sự không thể khinh thường, nhanh chóng thả chậm tốc độ, ngừng lại ngoài nửa mũi tên.
Ánh mắt Ban lão cha hơi lóe lên, thấp giọng nói: -Kỳ lạ, hình như là nhân mã của Xa Sư.
Đơn Phi mấy ngày nay thỉnh giáo tình thế Tây Vực từ Ban lão cha không ít. Đây vốn là ưu điểm của hắn, chưa bao giờ ngừng học hỏi và tiếp thu. Ban lão cha đối với chuyện này tự nhiên là biết thì sẽ nói, kiên nhẫn giải thích. Bây giờ Đơn Phi đã biết đại đa số quốc gia Tây Vực đều nằm trong bồn địa Tháp Lý Mộc, trong biên cảnh lại có phân chia nam bắc.
Từ Lâu Lan thuận theo núi Côn Lôn ở phía nam Tháp Lý Mộc đi về phía tây, có thể đến các nước phía nam, có hai nước Toa Xa, Vu Điền khá lớn, đi qua Toa Xa vượt Thông Lĩnh thì có thể đến chỗ mà Đại Nguyệt Thị chiếm cứ, cũng tức là sắp tiếp cận địa vực Afghanistan, nơi của các đế quốc Quý Sương, An Tức thời cổ đại. Nếu đi con đường phía bắc do sơn mạch Thiên Sơn hình thành, các nước như Sơ Lặc lại lớn, đi qua Thông Lĩnh thì có thể đến các nước Đại Uyển, Khang Cư.
Hai đạo nam bắc Tây Vực vốn là con đường quan trọng để Hán thất đi đến Tây Vực, thông thương với các nước Đại Tần, An Tức, Quý Sương. Ban Siêu năm đó không chỉ là kỳ tài quân sự, còn có đầu óc kinh doanh, ông ta có thể muốn làm một liên minh Âu Á gì đó, thậm chí từng phái bộ tướng Cam Anh đi sứ qua đế quốc Đại Tần, cũng tức mà La Mã đời sau, Cam Anh đến được vịnh Ba Tư sau đó quay lại.
Năm đó Ban Siêu bình định các nước ở hai đạo nam bắc, đả thông con đường giao lưu, do vậy các nước ở đai đạo nam bắc đều có giao tình với Hán thất. Xa Sư lại ở đông bắc Lâu Lan, rất gần Hung Nô.
Hung Nô nhiều năm trước từng chia thành nam bắc, thế lực đã không bằng lúc trước, nhưng dù sao Hung Nô cũng còn chút năng lực, bằng không cũng sẽ không xây dựng được sự nghiệp to lớn sau khi bị Hoắc Khứ Bệnh đuổi đến châu Âu. Xa Sư xưa nay có truyền thống ôm bắp đùi, Hán thất suy sụp, Xa Sư khó tránh lại quan hệ mập mờ với Hung Nô…
Trong đầu hiện lên những tư liệu mà Ban lão cha thuật lại, Đơn Phi lại bất động thanh sắc, thấp giọng nói: -Tạm thời không biết dụng ý của bọn họ, yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.
Ban lão cha thầm kêu hổ thẹn, trong lòng nghĩ Đơn huynh đệ tuổi tác còn trẻ, kinh nghiệm lại dày dạn, bản lĩnh núi sụp cũng không đổi sắc mặt này không biết là học được từ đâu nữa.
Kỵ binh Xa Sư phía trước có một thủ lĩnh râu đen nói: -Có phải thương đội của Ban Doanh? Vương Tử Xa Sư giá lâm! Các nước Tây Vực bị văn hóa phương Đông ngấm dần, rất nhiều người đều có thể sử dụng ngôn ngữ Trung Nguyên, có điều phát âm hơi cứng, nghe rất kỳ quái, nói chuyện rất có khí thế, chỉ là nói ra hai chữ Xa Sư, lại có chút giống như ăn cứt vậy.
Ban lão cha dẫn theo mười mấy con cháu Ban thị ra khỏi thương đội. Ông ta vốn tên Ban Doanh, con cháu Ban thị đều gọi là lão cha, thương cổ Tây Vực quen biết ông ta đều khách sáo gọi một tiếng Ban đầu, đối phương gọi thẳng tên ông ta, rõ ràng là không cung kính ông ta.
Ban lão cha thầm nhíu mày, vẫn còn có thể nhẫn nại trầm giọng nói: -Không biết Vương Tử có gì chỉ bảo?
Chúng binh Xa Sư vây quanh vương tử râu đen kia giống như chúng tinh phủng nguyệt vậy. Vương tử kia thoạt nhìn còn già hơn cả Vương gia nữa, giọng nói bén nhọn: -Chỉ bảo thì không dám, chỉ là muốn mời ngươi vào thành nói chuyện. Mời bên này.
Hoàng tử kia vừa dứt lời, đã có binh sĩ giục ngựa tiến lên, muốn bắt lấy Ban lão cha.
Con cháu Ban thị thấy thế thì sao đồng ý? Đám người Trụ Tử đột nhiên tiến đến chắn trước người Ban lão cha, lạnh giọng nói: -Đây là cách mời mọc của Vương Tử?
Phải biết là năm đó Ban Siêu tung hoành Tây Vực, đã là sự tồn tại trên cả vua nữa, quân chủ các nước đối với cung kính ông ta vô cùng. Tuy Ban Siêu đã chết, nhưng Ban thị lại sớm quen với cảnh này, thầm nghĩ một Vương Tử Xa Sư ngươi có thể làm gì chứ, hành vi này, lẽ nào là muốn trói Ban lão cha lại sao?
Cục diện nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.
Vương Tử kia hơi sầm mặt, lát sau bật cười ha ha nói: -Đều nói Ban thị dũng mãnh phi thường, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, đều tản ra.
Gã đích thân giục ngựa đến gần Ban lão cha, mỉm cười nói: -Ban đầu khách sáo rồi, bổn vương tử lần này có việc cần nhờ.
Ánh mắt Ban lão cha lóe lên, sao lại không nhìn ra người này đang tính toán gì? Trong lòng cười lạnh, Ban lão cha thầm nói ngươi có chuyện cần nhờ mà giống như là muố xử lý lão phu vậy. Nếu ngươi không cần nhờ, hơn phân nửa là một đao bổ qua à?
Nở nụ cười, Ban lão cha thầm đề phòng nói: -Vương Tử nói đùa, lão phu có tài đức gì, có thể giúp cho Vương Tử chứ?
Vương tử Xa Sư bật cười ha ha nói: -Ban đầu mới nói đùa, bản vương tử nếu không phải biết ông có năng lực, sao lại hạ thấp thân phận đến cầu xin ông chứ?
Đơn Phi nghe xong thầm thở dài, thầm nghĩ Ban lão trượng có năng lực, có điều năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Vương tTử ngươi rất đáng để hoài nghi. Hạ thấp thân phận thường là lời người khác ca ngợi, Vương Tử ngươi tự mình ca ngợi mình mà cũng nói ra được à.
Ban lão cha hình như sớm đã quen thuộc phong phạm này của Vương Tử, chỉ nói: -Lão phu thật sự không dám nhận.
-Ngươi dám nhận mà.
Vương tử Xa Sư thấy đám người Trụ Tử theo lời dặn của Ban lão cha tránh đi, lại thúc ngựa đến bên cạnh Ban lão cha nói: -Ban đầu, mời!
Ngươi không mời ta cũng phải vào thành mà.
Ban lão cha nhất thời không đoán được dụng ý của Vương Tử này, sánh vai đi cùng Vương Tử Xa Sư. Binh Xa Sư không kiêu ngạo nữa, ghìm ngựa đợi thương đội đi qua rồi mới đi theo.
Đơn Phi biết đám người này thoạt nhìn cung kính, thật ra là đang áp giải bọn họ vào thành. Ban lão cha cũng nhìn ra điểm đó, không khỏi liếc sang Đơn Phi, thấy hắn điềm tĩnh tự nhiên, cũng trấn tĩnh lại.
Thành Lâu Lan vốn là tiền trạm thời Hán Vũ Đế tấn công Tây Vực, thành trì xây dựng cực kỳ có đặc sắc Trung Nguyên. Thành trì hiện tại dùng đất làm móng, bốn phía đều có cửa thành, cửa thành đông tây đều có Ủng thành chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Ban lão cha nhiều lần ra vào thành Lâu Lan, dĩ nhiên là hiểu nơi hiểm yếu của thành Lâu Lan. Mắt thấy sắp vào Ủng thành, trong lòng ông ta hơi bất an, bởi vì biết Ủng thành tên như ý nghĩa, vừa vào trong đó thì giống như tiến vào trong hũ vậy, nếu bị người ta bắn tên bốn phía từ trên cao, thực sự là sẽ rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi.
Liếc sang Vương Tử Xa Sư, Ban lão cha thầm nghĩ nếu ngươi tính kế lão phu, lão phu khó tránh kéo ngươi làm đệm lưng. Âm thầm ngưng khí, Ban lão cha thầm tính toán khoảng cách với Vương Tử Xa Sư, giả bộ lơ đãng nói: -Đúng rồi, còn không biết Vương Tử yêu cầu lão phu cái gì?
Vương Tử Xa Sư cười nói: -Ban đầu lẽ nào chưa từng nghe chuyện Công Chúa Lâu Lan?
Trong lòng Ban lão cha hơi run.
Ông ta biết Vương Tử Xa Sư này tên Trì Thi, là một nhân vật ngu đến nỗi sẽ tự bán cả mình, do vậy không hề sợ gã. Ông ta chỉ lo người này có phải bị người khác sai khiến coi như một lưỡi đao hay không thôi. Nghe Vương Tử Lâu Lan chợt đề cập đến Công Chúa Lâu Lan, Ban lão cha khó tránh trong lòng cả kinh.
Ra vẻ bình tĩnh, Ban lão cha hỏi ngược lại: -Công Chúa Lâu Lan làm sao vậy?
Vương tử Xa Sư khó nén kinh ngạc: -Công Chúa Lâu Lan không phải muốn kén rể sao?
Đơn Phi đi theo cách đó không xa, nghe vậy không khỏi trên dưới đánh giá Vương Tử Xa Sư. Hắn mới phát hiện tiểu tử này tuy dáng vẻ ảm đạm, lại ăn mặc chói mắt, toàn thân chỗ nào cũng là vàng, châu báu tô điểm, thoạt nhìn giống như chuẩn bị nhập liệm vậy.
-Vương Tử cũng có ý cưới Công Chúa Lâu Lan? Ban lão cha hơi hiểu ra.
Vương tử Xa Sư thầm nghĩ thường nói Ban Doanh gian trá xảo quyệt, cũng coi như một nhân vật ở Tây Vực, bây giờ sao lại còn không bằng ta nữa? Nghe Ban lão cha nói vậy, Vương Tử Xa Sư cau mày nói: -Ta tự nhiên là vì chuyện này, bằng không ngàn dặm xa xôi chạy đến đây làm gì?
Ban lão cha một lúc lâu sau mới nói: -Vậy phải chúc Vương Tử tâm tưởng sự thành rồi. Ông ta sớm biết chuyện Lâu Lan kén rể là ngụy trang, cảm giác Lâu Lan Vương thả ra tin tức này không chỉ là che dấu chuyện Công Chúa Lâu Lan mất tích, rất có thể còn có tâm tư khác. Có điều suy nghĩ này, ông ta chỉ nói với Đơn Phi, còn chuyện Vương Tử Xa Sư sống hay chết, chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi.
Mặt mày Vương Tử Xa Sư hớn hở nói: -Ban đầu cuối cùng đã nói được lời khôn rồi, nhưng ngươi không chỉ phải chúc ta, còn phải giúp ta mới được. Hạ thấp giọng, Vương Tử Xa Sư ra vẻ thần bí nói: -Ở Tây Vực có ai không biết lời nói của Ban đầu có phân lượng bao nhiêu trước mặt Lâu Lan Vương chứ…Có ngươi giúp đỡ…
Khi gã nói chuyện, không khỏi dựa sát lại Ban lão cha hơn.
Khi Ban lão cha tán gẫu, lại lưu ý thấy mọi người đã vào Ủng thành. Binh sĩ phòng vệ bốn phía Ủng thành vẫn như thường lệ không có gì gia tăng, có điều có mai phục ngầm hay không, Ban lão cha lại không nhìn ra. Mắt thấy Vương Tử Xa Sư tựa sát vào, Ban lão cha làm sao lại bỏ qua cơ hội bực này, sáp lại gần Vương Tử Xa Sư nói: -Vương Tử coi trọng vậy, lão phu thật sự thụ sủng nhược kinh. Không biết Vương Tử có biết bí mật cực lớn trong chuyện Công Chúa kén rể hay không?
Vương Tử Xa Sư nghe vậy, hai mắt không khỏi tỏa sáng, gấp gáp nói: -Bí mật gì? Gã vừa mới dứt lời, ánh mắt Ban lão cha hơi run lên, đột nhiên nhìn lên bức tường của Ủng thành.
Đơn Phi càng cảnh giác sớm hơn.
Có người chợt xuất hiện trên tường thành, mặc giáp trụ của binh sĩ Lâu Lan, lại nhảy xuống đầu thành quát: -Trì Thi, chịu chết đi! Người kia chưa quát xong, sớm đó giương cung lắp tên bắn ra một mũi tên, lại trúng vào vai Vương Tử Xa Sư.
Có máu tươi bắn ra.
Vương Tử Xa Sư hét thảm rơi khỏi ngựa.
Đây là tình huống gì?
Đơn Phi, Ban lão cha kinh ngạc. Bọn họ tính toán cả đường, sớm suy tính đến thủ đoạn của kẻ địch hồi lâu, sao lại ngờ được vừa vào Lâu Lan, Vương Tử Xa Sư ngược lại trúng ám toán chứ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất