Chương 643: Một thương kinh diễm
Vương Tử Xa Sư gặp chuyện!
Đơn Phi ráng giữ bình tĩnh, nhanh chóng quan sát động tĩnh xung quanh bốn mặt tường của Ủng thành.
Đầu thành xôn xao, khi Vương Tử Xa Sư và thương đội Ban thị vào thành, mọi người chấn động bàn tán, hoặc là lựa chọn đường vòng, hoặc là tránh lui đến một bên, nhưng đột nhiên, có người bắn bị thương Vương Tử Xa Sư, lập tức mọi người đánh trống reo hò.
Giữa ba mươi sáu nước Tây Vực vốn mâu thuẫn, nhưng trong chiêu thư chọn rể Lâu Lan lần này lại vô cùng hòa khí tỏ rõ với các nước, chỉ cần là người đến Lâu Lan cầu thân thì là bạn của Lâu Lan. Vì thế, thành Lâu Lan xóa bỏ lệnh cấm người ngoại quốc bước vào, bây giờ trong thành hội tụ không ít người ngoại quốc. Khi đoàn xe của Vương Tử lĩnh kỵ binh vào thành, vốn tưởng Lâu Lan sẽ ngăn đoàn xe lại, không ngờ binh vệ cư nhiên không hề dò xét đã cho đi.
Vương Tử Trì Thi thấy thế âm thầm đắc ý, thầm nghĩ đoàn xe thế lớn, bản thân gã lại phong lưu phóng khoáng đến điên cuồng, chắc hẳn Công Chúa Lâu Lan sớm đã có lòng ngưỡng mộ,vì thế mới tỏ rõ tâm ý với Lâu Lan Vương. Mà lần chiêu rể này có thể là ý của Công Chúa, nhưng không thể giải hòa mối quan hệ đối địch giữa Lâu Lan và Xa Sư, vì thế mới cho Trì Thi gã cơ hội chủ động, hẳn là người của Lâu Lan đã nghe lời dặn từ trước của Công Chúa và Quốc Vương, nên mới lễ ngộ khách sáo với gã.
Ai cũng thích mình trở thành trung tâm vũ trụ, đàn ông lại càng khó tránh tâm lý này. Sau khi Vương Tử vào thành, sớm đã có dự định sẵn sau khi thành hôn sẽ sinh bao nhiêu đứa con, nhưng gãn hoàn toàn không ngờ sẽ có người đánh lén gã.
Còn thích khách kia thì đã toan tính rõ ràng.
Từ đầu thành rơi xuống, thích khách bắn tên nhanh như tia chớp, một mũi tên đâm vào vai gã, còn thích khách vẫn lơ lửng trên không, vọt ngang trời đứng gần binh Xa Sư.
Binh Xa Sư mà Trì Thi dẫn đến cũng là đội kỵ binh không tồi ở Tây Vực, nhưng họ không ngờ trên đời này lại có người có thể cưỡi gió mà tiến đến. Mắt thấy người đó đột nhiệt bay tới đỉnh đầu của mọi người, kéo căng dây cung lần nữa, nhiều người lúc này mới tỉnh mộng, lớn tiếng đánh trống reo hò, nhưng vẫn không thể ngăn cản mũi tên nhọn bắn đến lồng ngực Vương Tử Xa Sư.
Mắt thấy mũi tên sắp ghim Xa Sư dưới đất…
Thời không ngưng tụ.
Sát!
Tên nhọn đâm sâu xuống đất, chỉ còn lại đuôi, có thể thấy sức nặng của mũi tên, nhưng trước khi lông mũi tên đâm sâu vào đất, có người đột nhiên đến cạnh Vương Tử, một chân đá xéo qua, Trì Thi bị đá bay đến tọa kỵ của gã, né qua một tên trí mạng.
Mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ trên đời này lại có thân pháp phiêu du lợi hại như thế, càng không ngờ lại có cách ứng biến linh hoạt như vậy.
Người đá bay Trì Thi chính là Đơn Phi!
Thật sự thì hắn không quan tâm sống chết của Vương Tử, nhưng khi thấy thích khách bắn ra một tên lấy mạng Vương Tử Xa Sư thì hắn lâm thời đổi ý.
Nếu Vương Tử Trì Thi chết cạnh thương đội Ban thị thì chuyện này không hề có lợi cho Ban thị.
Ý niệm lóe lên trong đầu như điện, Đơn Phi một chân đá bay Vương Tử Trì Thi, liếc nhìn thích khách trên không.
Thích khách như có kinh ngạc, cũng nhìn sang Đơn Phi.
Ánh mắt giao nhau, thân người Đơn Phi lạnh lùng, vì hắn cảm nhận được sự kỳ dị của đôi mắt người đó, lúc nhìn sang như thể hắn rơi vào bờ nước lạnh không sức sống.
Ánh nắng rạng rỡ.
Hàn quang lóe qua.
Đơn Phi như có một khắc hoảng hốt, hắn chưa từng nhìn thấy người đó giương cung, nhưng sự rèn luyện không ngừng nghỉ khiến hắn cảm nhận được sát khí đến gần. Trong tiếng hét vang, thân hình hắn nhanh chóng lăn lộn, trong một khắc đã nắm lấy Vương Tử Trì Thi dưới bụng ngựa bay ra xa.
Một mũi tên lập tức cắm thẳng ngay chỗ Đơn Phi mới bước đi, mũi tên thứ hai trúng ngay Trì Thi dưới bụng ngựa. Nếu không nhờ Đơn Phi ra tay kịp thời, e là bây giờ Trì Thi Vương Tử đã bị mũi tên đâm xuyên rồi.
Không hề ngừng nghỉ, trong giây lát Đơn Phi lướt đi mấy trượng xa, không cần quay đầu lại hắn cũng cảm nhận được mũi tên như viên châu không ngừng bắn ra ở sau lưng hắn.
Mọi người kinh ngạc. Sự việc xảy ra bất ngờ, từ lúc thích khách bay ra đến khi Đơn Phi dẫn Vương Tử Trì Thi né tránh mũi tên ám sát chẳng qua chỉ trong chốc lát, mọi người kinh hãi sự quỷ dị của thích khách trên không, càng kinh dị thân pháp nhanh như chớp của người kia.
- Mũi tên! Ban lão cha phản ứng nhanh nhất, đưa ngón tay chỉ lên không, trong lòng ông ta khó hiểu, thầm nghĩ, ông ta từng giải thích tình thế ở Tây Vực với Đơn Phi, Xa Sư gần với Hung Nô, vì thế không hề hòa thuận với Ban thị.
Ông ta cảm thấy mình không giết chết Trì Thi đã là khoan dung rồi, sao còn muốn cứu gã ta chứ, nhưng nhìn Đơn Phi ra tay trợ giúp, ông ta vẫn là không hề chần chừ lựa chọn đứng bên cạnh Đơn Phi tác chiến.
Con cháu của Ban thị bỗng nhiên giương cung, thích khách trên không thấy thế, cũng biết uy lực của mọi người cùng lúc bắn cung, vì thế nhanh chóng ngừng truy đuổi Đơn Phi.
Mưa cung tên đã dừng, thân hình thích khách cũng đứng vững trên mặt đất.
- Bắn!
Ban lão cha lựa ngay thời cơ, lớn tiếng hét to.
Cung tên bắn ra, bao phủ cả đất trời, mắt thấy thích khách sẽ bị đâm như nhím, nhưng không ngờ y thăm dò giương cung, mũi tên trúng ngay mũ giáp của một tên binh sĩ Xa Sư.
Tên binh sĩ chưa kịp hô hào thì mũ giáp đứt ra, xương sọ vỡ nát, máu chảy đầy mặt.
Thích khách mượn lúc cây cung còn cong, cư nhiên bay lên không vồ tới trên thành tường!
Mũi tên không tác dụng với y.
Khi thích khách còn cách thành tường mười trượng, không ai nghĩ y có thể nhảy vọt lên tường thành, nhưng không ngờ lúc y đứng cách tường thành còn một đoạn, trên đầu thành đột nhiên có sợi dây thừng rơi xuống, quấn lên cánh tay y.
Mượn thế, tên thích khách như chim bay phi lên tường thành…
Mọi người ngạc nhiên thán phục, thì ra thích khách còn có tiếp ứng. Cung tên của y không thể lấy mạng của Đơn Phi và Trì Thi, có Đơn Phi ở đây thì kế hoạch của y khó thành công, vì thế y lựa chọn trốn thoát.
Vương Tử Trì Thi u mê, nhưng thích khách đã tính toàn kỹ càng cả kế hoạch.
Mắt thấy tên thích khách ấy đến gần tường thành, bỗng một tiếng nổ vang.
Trường thương phá không đâm ra, kinh hoàng đâm tới tên thích khách, sắp ghim cả người y lên tường thành.
Đơn Phi xuất thương!
Lúc ánh mắt người đó nhìn sang, bỗng dưng hắn như rơi vào hoang mang, nhưng hắn đã trải qua trăm trận chiến, bằng trực giác hắn cứu lấy mình, nhân tiện cứu cả Vương Tử Trì Thi.
Lúc né tránh mũi tên bay vụt tới của đối phương, rõ ràng Đơn Phi cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng bằng ý chí ngoan cường, giác quan thứ sáu nhạy bén, hắn đã thành công né tránh công kích của đối phương.
Sau khi Ban thị giúp hắn giữ chân tên thích khách, Đơn Phi không hề do dự vứt bỏ Vương Tử Trì Thi, từ binh thành Lâu Lan đứng đó không xa giành lấy trường thương.
Tên thành binh đó cũng ngơ ngác như bao người, không hề hay biết cây thương trong tay đã bị đoạt đi.
Đơn Phi phản kích!
Trường thương kinh diễm như cầu vồng, nhắm thẳng đùi đối phương!
Lúc này hắn cần giữ bình tĩnh, phán đoán, hắn biết người muốn Vương Tử Trì Thi chết không ít, nên không thể xác định thân phận của tên thích khách.
Người khác có thể thà rằng giết lầm, không thể bỏ qua, nhưng Đơn Phi hắn vẫn lựa chọn giữ lại đường lui.
Thích khách hồi cung tránh gấp.
Cung gãy!
Trường thương đánh gãy cung cứng, cư nhiên không hề bị cản trở, đâm thẳng vào đùi y, không hề dừng lại, dán cả người thích khách lên tường!
Mọi người hoảng hốt, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật sự không ngờ trên đời có người thần uy như thế.
Đôi mắt Đơn Phi khẽ chớp.
Thích khách này cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, một khắc sau liền rút loan đao ra, một đao chém xuống đuôi thương.
Trường thương gãy.
Dây thừng nhanh chóng thu lại, bỗng chốc đã kéo cả người lẫn thương lên đầu thành rồi biến mất, sau đó liền truyền đến tiếng hô quát, có người thảm kêu sau đó rơi xuống thành tường, nhìn ăn mặc của bọn người này, hẳn là sĩ binh phòng thủ trên đầu thành Lâu Lan. Hiển nhiên họ phát giác có kẻ đột nhập nên xông ra quát hỏi chặn đường, nhưng bị thích khách và đồng lõa thuận tay chém giết.
Gió xuân se lạnh, thổi qua từng đợt, mang theo ý lạnh thấu xương.
Cả một đất trời tĩnh lặng.
Ánh mắt của mọi người nhanh chóng rời khỏi bọn binh sĩ té ngã từ đầu thành xuống đất, mang theo sự kính sợ, nhìn chằm chằm thiếu niên đứng vững như núi.
Động tác mau lẹ, tên thích khách xuất hiện đoạt mạng rồi biến mất như quỷ mị, Đơn Phi thì như thiên công hành pháp, nhất là một thương ném bay ra mười mấy trượng, đánh gãy cung cứng, đâm xuyên đùi của tên thích khách, hơn nữa còn ghim cả người y đến tường thành, thật sự khiến người khác kinh diễm.
Máu chảy đầm đìa trên tường, tiêu sát nghiêm nghị trong lòng.
Đừng nói bọn thương nhân câm như hến, mà bọn binh thủ thành Lâu Lan và binh sĩ Xa Sư dũng mãnh đều chỉ biết giật nảy mình với tài cán của Đơn Phi, dù là đám người Ban thị sớm biết thân thủ bất phàm của Đơn Phi cũng khó nén thần sắc chấn động.
Lúc trước Đơn Phi hai đao bắn chết hai tên mã tặc, Ban lão cha không dám tham công, nhanh chóng nói chuyện này với con cháu Ban thị, bảo rằng võ công của Đơn Phi cao gấp mười lần ông ta, bảo họ phải cung kính với Đơn Phi như cung kính với ông ta.
Nhiều người vẫn tỏ thái độ hoài nghi, thậm chí cho rằng ông ta đang lập uy danh cho Đơn Phi, nhưng nhìn một thương kinh diễm này của Đơn Phi, họ mới phát giác lời nói của Ban lão cha không sai nha.
Thiếu niên nhìn có vẻ khiêm nhường trẻ tuổi thật sự có năng lực sâu không lường được.
Mọi người kinh hãi khôn kể, Đơn Phi thì nhíu mày nhìn lên tường thành, thầm nghĩ, thuật bắn tiễn của tên thích khách cao tuyệt, có thể nói là trên đời hiếm có, vả lại phản ứng cực kỳ nhanh, ra tay quyết đoán, không biết thân phận của y là gì?
Cảm giác có người tiếp cận, Đơn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Trì Thi đi hai bước, rung giọng nói: - Đa…Đa tạ anh hùng cứu mạng.
Gã như mới nằm mơ vậy.
Từ khi bị thích khách bắn trúng té ngựa, Trì Thi cảm giác như rơi vào cơn ác mộng, mắt thấy mũi tên phóng tới sắp đâm xuyên lồng ngực, toàn thân gã run lẩy bẩy, vốn tưởng chết chắc, không ngờ Đơn Phi cư nhiên một cú đá bay gã, nhìn thấy Đơn Phi vì gã mà tránh tên chạy thoát thân, nhiều lần bị dồn vào chỗ chết cũng không bỏ lại ga, lần đầu tiên gã cảm kích từ tận đáy lòng.
Ánh mắt Đơn Phi nghiêm nghị, một chưởng đột nhiên đánh tới.
Trong lòng Trì Thi hốt hoảng, la lên: - Anh hùng tha mạng! Gã không biết vì sao Đơn Phi ra tay với gã, nhưng người này có thể dùng một thương đánh bại tên thích khách, Trì Thi gã không thể nào đỡ lại một đòn này.
Hai chân mềm nhũn, Trì Thi quỳ dưới đất, Đơn Phi liền dùng tay trái nắm lấy gã. Tay phải như dao gọt tên, dùng sức chấn động, ép ra cán tên trong vai Trì Thi, sau đó kéo Trì Thi đến binh đoàn Xa Sư, nói: - Băng bó cho gã đi.
Binh sĩ Xa Sư lúc này mới tỉnh ngộ, ba chân bốn cẳng băng bó cầm máu cho Trì Thi.
Đơn Phi nhìn ra nghi vấn của Ban lão cha, đến cạnh ông ta, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: - Có thể thích khách và Vu Sư chung một đường.
Ban lão cha thất thanh: - Này…Thật sao? Sao có thể? Ông ta không hiểu sao Đơn Phi lại có lời suy đoán này.
Đơn Phi quay đầu lại, nhìn sang hướng tường thành, lẩm bẩm: - Không gì là không thể cả.
Lúc hắn nhìn vào mắt tên thích khách, hắn như rơi vào hoang mang, bây giờ tỉnh ngộ, hẳn đôi mắt của tên thích khách được huấn luyện, cứ như đại sư thôi miên ấy. Nghe Lâu Tổng quản và Công Chúa Lâu Lan nói, đôi mắt của Vu Sư chẳng phải cũng vô cùng kỳ dị sao? Bọn người này hiển nhiên là biết cách khống chế tâm thần người khác, nghĩ vậy, có lẽ tên thích khách là do Vu Sư phái đến!