Thâu Hương

Chương 645: Một mũi tên trúng nhiều con chim

Chương 645: Một mũi tên trúng nhiều con chim


Ban lão cha thầm than nguy hiểm, nếu không có kiến nghị của Đơn Phi, với bộ dáng khí thế dào dạt của Tác Đô e là chưa kịp đến tìm công đạo thì Ban thị hôm nay đã hồn bay phách tán rồi.
Sách lược ứng phó của Đơn Phi rất đơn giản, có thể động tay thì đừng động khẩu, nhưng nếu ngươi không định lập tức giết vào Lâu Lan thì giấu kín Công Chúa lại, làm rõ tình hình hãy tính.
Có câu tà không thể thắng chính, tuy nhiên chính không có nghĩa là lỗ mãng giết, hành vi lỗ mãng luôn là vũ khí để người khác đâm sau lưng mình. Cách làm của Vu Sư rất tà, nhưng thủ đoạn của Vu Sư lại là cách khống chế dư luận có hiệu quả nhất trong quyền thuật. Dù muốn hay không, trên đời này, đa số người đều chạy theo dư luận, hiếm có ai tỉnh táo phán đoán, đó là sự tự chủ của hành vi. Vu Sư chỉ cần cắn chặt bảo Ban thị dẫn theo một Công Chúa giả, mưu đồ lật đổ chính quyền Lâu Lan, mọi người đấu đá nhau, như chó xé da dê không dứt.
Phong cách hành xử của Đơn Phi luôn rõ ràng, muốn làm rõ sự việc thì chỉ có đích thân ra tay giải quyết.
Từ khi Đơn Phi ra tay giúp Ban thị đánh lui mã tặc, Ban lão cha cực kỳ khâm phục người thanh niên này. Cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn nghe theo ý kiến của Đơn Phi, chuyển Công Chúa Lâu Lan ra khỏi thương đội, còn cách mà ông ta dùng cũng vô cùng khéo léo, sau khi mã tặc tiến công, ông ta hành xử cẩn thận hơn nhiều, mỗi ngày phái nhiều kỵ binh canh phòng, thực chất là thay đổi trang phục để Công Chúa Lâu Lan, cung nữ và Lâu Tổng quản trộn lẫn sau đó rời thương đội, tiếp theo tìm người đắp vào chỗ trống.
Đối với Đơn Phi thì cách này khá khó khăn, dù sao hắn không quen biết ai ở Tây Vực. Nhưng thực lực của Ban thị lúc này đã kiểm chứng, thương đội không hề phát hiện chuyện Ban lão cha trộm long tráo phụng.
Cách làm bí mật này của Ban lão cha thực chất là còn dụng ý khác, ông ta bị nội ứng lừa một phen, nhưng ông ta không nóng vội lôi tên đó ra, ngược lại lợi dùng nội ứng truy tìm người đứng sau.
Đơn Phi cũng đồng tình với cách ứng phó này, từ khi Tác Đô xuất hiện, nhìn Đơn Phi có vẻ không mấy quan tâm, nhưng hắn sớm đã truy theo ánh mắt của Tác Đô nhìn sang bọn người Đậu Bỉ, phát giác bọn người có vấn đề.
Sắc mặt của Tác Đô xanh mét, cuối cùng y thu hồi ánh mắt từ bọn thương gia. Y không ngu, sự thật trước mắt, y đã biết Ban lão cha sớm có ứng phó, dù y có tìm thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra Công Chúa Lâu Lan. Sát khí nổi lên, nhưng Tác Đô quay sang nhìn Đơn Phi một cái, hừ lạnh: - Ban Doanh, lần này ta nể mặt Vương Tử Trì Thi, phải vội vã tìm kiếm hung thủ, không tính toán với ngươi.
Y mắt thấy Đơn Phi tung ra một thương trí mạng đó, vô cùng cảnh giác đối với người thanh niên này, không dám liều mạng, vung tay, Tác Đô bảo: - Chúng ta đi!
Trụ Tử kêu lên: - Tác Phó Tổng quản, ngươi quên lời nói ban nãy của mình rồi sao? Tính cách của gã rất đúng với độ tuổi thanh niên, có chuyện không giấu, hiển nhiên là nhắc đến lời hứa “khấu đầu tạ tội” của Tác Đô.
Bỗng Tác Đô xoay mình lại, trừng mắt nhìn Trụ Tử nói: - Ban nãy ta nói gì, hay là ngươi thử nhắc ta xem?
Trụ Tử nhìn vào đôi mắt tràn đầy sát khí của Tác Đô, trong lòng khẽ lạnh, nhưng vẫn trừng mắt nhìn lại…loại người như hắn chưa bao giờ suy xét quá nhiều.
Ban lão cha thầm thở dài, kéo Trụ Tử ra sau, khẽ mỉm cười nói: - Phó Tổng quản hà tất so đo với đứa nhỏ? Chuyện ban nãy, xem như bụi bay, bỏ qua là được.
Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ khách khí, nhưng thực chất là đang châm chọc Tác Đô, lời nói không khác gì rắm thối.
Tác Đô hung hăng nhìn chằm chằm Ban lão cha, ông ta cười mà không nói, ông ta biết, dù có giảng hòa thế nào thì Tác Đô vẫn sẽ chống đối với Ban thị, vì thế ông ta không hề khách khí nữa.
Ủng thành chìm trong sự yên tĩnh.
Hồi lâu, Tác Đô mới hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: - Ban Doanh, nhớ lời hôm nay ngươi đã nói.
Ban lão cha không hề yếu thế, cười nói: - Ban Doanh luôn nhớ lời mình nói, chỉ sợ người khác quên thôi. Nếu Ban thị đã nhận tiền của người ta thì có trách nhiệm bảo vệ cho họ. Ban nãy nếu có chỗ nào đắc tội Phó Tổng quản, kính xin Phó Tổng quản thứ lỗi.
Ông ta biết bây giờ không thể tỏ ra yếu kém, thế lực ở Tây Vực của Ban thị không còn như trước, lần này nếu còn yếu thế thì không những biến thành thằng hèn trong mắt người Tây Vực, thậm chí còn khiến Đơn Phi xem thường Ban thị. Nhưng ông ta không hề tỏ ra sắc nhọn ép người, vì ông ta biết hôm nay không phải lúc thích hợp khai chiến, trước mắt cần lôi kéo sự nhìn nhận của mọi người về phía mình.
Quả nhiên, các thương nhân lập tức tỏ ý cảm kích.
Tác Đô hít một hơi thật sâu, lạnh lùng liếc mắt quét nhìn đám người Đậu Bỉ, không nói gì thêm, xoay người sải bước rời đi.
Ban lão cha hoàn toàn mặc kệ đám người Đậu Bỉ, hô: - Không sao, sau khi đoàn người qua Ủng thành làm tốt công việc kinh doanh của mình là được
Đám thương nhân thở phào một cái.
Ban lão cha quay sang nhìn Đơn Phi, mỉm cười nói: - Nếu Đơn huynh đệ rảnh rỗi, lão phu muốn dẫn ngươi đi gặp một người, không biết ý ngươi thế nào?
Tác Đô vừa bước ra Ủng thành lập tức lạnh lùng ngoắc tay, một bộ tướng thật cẩn thận tiến lên phía trước nói: - Tổng quản có chuyện gì chỉ bảo? Ban nãy Ban lão cha mở miệng ngậm miệng đều là Phó Tổng quản, nghe thì cung kính, nhưng thực chất là đang đâm vào nỗi đau của Tác Đô. Vì thế tên bộ tướng này mới xưng hô y là Tổng quản.
Sự cứng lạnh trên mặt không giảm, Tác Đô lãnh đạm nói:
- Hô Nhĩ Lăng, dẫn người quan sát chặt chẽ thương đội của Ban Doanh, họ có động tĩnh gì lập tức bẩm báo với ta. Những người họ tìm được ở thành Lâu Lan lập tức thông báo với ta!
Hô Nhĩ Lăng nghe lệnh rời đi.
Tác Đô quay đầu nhìn sang Ủng thành, cười gằn nói: - Ban Doanh, ngươi đừng đắc ý, hôm nay đắc tội với ta, sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta lấy lại gấp đôi!
Y giục ngựa rời khỏi Ủng thành, nhanh chóng tới phủ Đô Hộ ở Lâu Lan. Hán triều vì kinh doanh Tây Vực, đều sát lập phủ Đô Hộ ở Tây Vực, nay Hán thất nghiêng sụt, mất quyền khống chế với Tây Vực, phủ Đô Hộ không còn Hán Sứ, đều bị các nước Tây Vực trưng dụng.
Tác Đô vừa bước vào phủ Đô Hộ liền thu lại vẻ cuồng loạn của mình, thật cẩn thận đi đến trước một gian phòng. Hơi chần chừ, Tác Đô cố lấy dũng khí gõ cửa nói: - Quốc Sư, Tác Đô lĩnh tội.
Thật lâu vẫn chưa nghe giọng đáp lại, cả người Tác Đô run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra quỳ gối trước phòng sách, rung giọng nói: - Quốc Sư, thuộc hạ...
Chưa đợi y nói xong, chỉ cảm giác bị ai đó đánh vài cái trên vai, đột nhiên nhảy cẫng lên, Tác Đô nhanh tay rút dao ra, khi thấy rõ người trước mắt, Tác Đô lần nữa khom người: - Quốc Sư, Tác Đô có tội.
Hai tròng mắt của Quốc Sư xanh biếc, bên trong lấp lóe hào quang quỷ dị.
Sau khi Lầu Tổng quản rời đi, Tác Đô tự cho rằng y đã là nhân vật tầm cỡ của nước Lâu Lan, nhưng khi gặp Quốc Sư, y vẫn có cảm giác như rơi vào hàn băng.
Y biết, người trước mắt y tên là Vu Sư, từ khi đến nước Lâu Lan, được Lâu Lan Vương tín nhiệm, phong làm Quốc Sư. Mà từ khi người này đến Lâu Lan, Lâu Tổng quản mới rời xa Lâu Lan, mà theo như đồn đãi, Lâu Lan Vương vì nghe lời kiến nghị của người này nên mới chém giết vô số đại thần.
Trong mắt quần thần Lâu Lan, quyền lực của vị Vu Sư này đã vượt trên Lâu Lan Vương. Tác Đô buộc nghe lệnh y, vốn nghĩ lần này chắc chắn thành công, có hy vọng chuyển chính, ai ngờ lại ăn rắm, vừa hồi tưởng đến kết cục của đám đại thần, Tác Đô không rét mà run.
Khóe miệng Vu Sư lại nhếch lên như đang cười bảo:
- Ngươi làm sai điều gì nào?
Toàn thân Tác Đô phát lạnh, quỳ xuống nói: - Tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, tên phản nghịch Lâu Kim cư nhiên dám ra tay với Quốc Sư, thất bại liền trốn. Quốc Sư sớm đoán ra gã tháo chạy đến Ngọc Môn Quan, chắc chắn là nhờ Ban thị giúp đỡ…
Vu Sư lẩm bẩm: - Ngoài Ban thị ra cũng không còn ai chịu giúp gã.
Tác Đô thấy Vu Sư không nói tiếp, cả gan nói: - Quốc Sư tín nhiệm thuộc hạ, truy bắt Lâu Kim, giao nhiệm vụ dẫn Công Chúa Lâu Lan hồi cung, lúc đó đúng vào ngày đông, dù thuộc hạ có lòng giết sát, nhưng thật sự không thể dẫn đội đến bắt Lâu Kim, vì thế phái người âm thầm trà trộn vào Ngọc Môn Quan. Vì Quốc Sư diệu tính, biết Ban thị sẽ mượn danh hành thương lần này đến Lâu Lan, ra mặt cho bọn người của Lâu Kim.
Một nửa nịnh nọt, một nửa thật lòng, Tác Đô khen bảo: - Ban Doanh đích thật đúng như lời Quốc Sư nói, vừa vào xuân đã dẫn người đến, thuộc hạ vốn tính chuẩn…bảo mã tặc Nhã Đan và nội ứng của thuộc hạ nội ứng ngoại hợp…ai ngờ...ai ngờ… Không biết Vu Sư đang nghĩ gì, Tác Đô sợ hãi không dám nói nữa.
- Kế hoạch ngươi nói với ta vốn rất tốt. Vu Sư chậm rãi gật đầu nói: - Mã tặc Nhã Đan là một trong những mã tặc mạnh nhất ở Tây Vực, cộng thêm nội ứng của ngươi, theo lý không thể thất thủ, nhưng ngươi có nghĩ lý do gì mà ngươi thất bại không?
Tác Đô cẩn thận suy nghĩ, hồi lâu mới cắn răng nói: - Là do thuộc hạ đã xem thường Ban Doanh. Quốc Sư nói đúng, dù bây giờ thực lực của Ban thị không còn như trước, nhưng dù sao họ đã đứng vững ở Tây Vực nhiều năm, bản lĩnh ấy vẫn có.
Vu Sư lẩm bẩm nói: - Có lẽ là ngươi đã xem thường Ban Doanh rồi, nhưng không ngờ, người của Đơn gia cũng tới đây.
- Người của Đơn gia? Tác Đô mờ mịt.
Đôi mắt xanh biếc của Vu Sư hiện hàn quang: - Kẻ đó là người của Đơn gia, khi hắn vừa bước vào thành thì ta đã biết điều đó. Rất tốt, cuối cùng cũng tới rồi, ta vẫn luôn đợi hắn, đợi quá lâu rồi, không ngờ hắn lại tới rồi.
Tác Đô hoàn toàn mù tịt, cố lấy dũng khí hỏi: - Người Quốc Sư nói là ai?
- Thanh niên bên cạnh Ban Doanh, chẳng lẽ ngươi chưa từng để ý sao? Vu Sư hơi có bất mãn nói.
Tác Đô run rẩy, hắn vốn muốn hồi báo tình hình ở Ủng thành, không ngờ Vu Sư cứ như đã đến hiện trường: - Quốc Sư đang nói kẻ đã phá hoại kế hoạch của chúng ta sao?
Thần sắc oán hận, Tác Đô cắn răng bảo: - Quốc Sư biết mã tặc thất thủ, nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch một mũi tên trúng nhiều con chim này, trùng hợp là Vương Tử Trì Thi của Xa Sư cũng muốn đến thành Cản Nê cầu thân, ghé ngang Ủng thành.
- Ngươi nói sai một việc rồi. Vu Sư lắc đầu nói: - Không phải Trì Thi ngẫu nhiên đến đây, mà là sau khi tin tức Công Chúa Lâu Lan kén rể được tung ra.
Tác Đô chớp chớp mắt, không hiểu vì sao Vu Sư lại nhấn mạnh điều này, nhưng rất nhanh y tự cho đã hiểu, hỏi: - Không sai, tất cả đều nằm trong dự đoán của Quốc Sư, Không biết vì sao Quốc Sư lại tung tin này ra ngoài?
Y đương nhiên biết rằng Công Chúa Lâu Lan mất tích, cũng không cho rằng Vu Sư có lòng tốt đón Công Chúa về, sau đó giúp Công Chúa chọn rể.
Vu Sư nhìn Tác Đô hồi lâu, mới chậm rãi nói: - Ngươi không cần biết nhiều, ngươi chỉ cần hiểu và làm theo lời dặn của ta, rất nhanh ngươi sẽ có cơ hội giết Lâu Kim, ngồi lên chiếc ghế Tổng quản, đây chẳng phải việc ngươi tha thiết cả đời sao?
Tác Đô chần chừ một lát, - Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Quốc Sư, nhưng nếu nhắm mắt làm việc, không biết phải làm thế nào mới tốt. Ví dụ như hôm nay, vốn Quốc Sư đoán chắc giết chết Vương Tử Trì Thi của Xa Sư, sau đó đẩy mọi trách nhiệm lên đầu Ban thị, sau đó chém giết toàn bộ người họ Ban ở Ủng thành, coi như nói rõ với người của nước Xa Sư, không ngờ…bị người họ Đơn kia đánh lui thích khách, phá hủy toàn bộ kế hoạch.
Đôi mắt xanh của Vu Sư chợt sáng lên: - Ngươi lại nói sai nữa rồi, ta luôn đợi người họ Đơn đó, cả kế hoạch của ta là dành cho hắn! Hắn đã đến rồi, rất tốt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất