Thâu Hương

Chương 648: Đế quốc tranh phong

Chương 648: Đế quốc tranh phong


Mọi người kinh ngạc, trong nhất thời không biết Đơn Phi đang làm gì, Trụ Tử bộc trực nhanh miệng, lại nói trực tiếp: -Đơn lão đại, huynh đang làm gì?
-Đương nhiên là xem bệnh, không thì có thể làm gì? Cứ nói nhảm. Ban lão cha quát lên.
Đám hán tử như Trụ Tử đều thất thanh nói: -Đơn lão đại còn biết xem bệnh? Mấy hán tử này không phải không biết bệnh thì phải đi tìm thầy thuốc, nhưng bọn họ thật sự không biết cao thủ võ công có thể phẩm rượu này lại còn là một thầy thuốc giỏi.
Ban lão cha cũng không tin, nhưng nghĩ đến người giỏi thì không gì không thể, ẩn sĩ thật sự trong truyền thuyết đều vừa tiếp xúc đã hiểu, nhất pháp thông vạn pháp, Đơn Phi võ kỹ tinh tuyệt, làm người cơ trí, kéo theo sự phát triển các mặt khác cũng không chừng.
Phạm Hương nén đau cười nói: -Hóa ra Đơn huynh đệ còn có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, ngu huynh cũng thật không ngờ.
Đơn Phi mỉm cười không nói, vươn tay kéo tấm thảm dày trên đùi Phạm Hương ra, xoa bóp ở khớp gối của ông ta một chút.
Một lát sau, Phạm Hương chỉ cảm thấy một dòng khí ấm chạy đến chỗ đầu gối, cơn đau chân do đau đầu mang đến lập tức thuyên giảm, cơn đau đầu do cơn đau chân mang đến cũng giảm đi rất nhiều, thất thanh nói: -Đơn huynh đệ quả nhiên có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, đau đớn của ta đã giảm đi rất nhiều.
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh sợ.
Tương Tư ở bên cạnh vui vẻ nói: -Phạm gia nói thật sao?
Phạm Hương không nhịn được nói: -Nha đầu con, sao lại coi ta như hạng nói dối hả? Cơn đau chân của ông ta giảm, đau đầu cũng giảm, không kiềm nổi nói: -Lại mang rượu lên, uống một chén vì bản lĩnh diệu thủ của Đơn huynh đệ.
Đơn Phi đè đầu vai Phạm Hương lại cười nói: -Phạm huynh nếu thật sự coi trọng huynh đệ, thì mấy ngày nữa hẵng uống, thế nào?
Tương Tư cảm kích nhìn Đơn Phi, chu miệng nói: -Đơn công tử nói không sai. Phạm gia, ngài luôn tìm cớ muốn uống rượu.
Phạm Hương bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: -Ta vốn cho rằng đã nhặt được một nữ nhi, không ngờ còn lải nhải nhiều hơn lão nương của ta nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tương Tư đỏ bừng.
Đơn Phi lại chuyên tâm bắt mạch cho Phạm Hương lần nữa, một lát sau thu tay lại nói: -Bút mực… Quay đầu lại thấy Tương Tư sớm đã mang bút mực đến, Đơn Phi thầm nghĩ nha đầu này đối xử với Phạm Hương rất tốt, hiếm có tâm tư tinh tế như thế. Hắn nhấc bút chuẩn bị viết một đơn thuốc lên tơ lụa, giải thích nói: -Phạm huynh, bệnh này của huynh hẳn là lúc trước bị thương kinh mạch phần chân khiến khí lạnh ứ lại khó tan, thêm vào Tây Vực lạnh lẽo nhiều năm, dần dần tích tụ tạo nên bệnh nặng.
Phạm Hương ngạc nhiên nói: -Đệ làm sao biết chân ta bị thương? Ông ta nhìn sang Ban lão cha, Ban lão cha liên tục lắc đầu tỏ ý chưa từng nói qua.
Ông ta không biết Đơn Phi tập võ thông đạo thiên nhân, lại chuyên nghiên cứu “Thương hàn tạp bệnh luận” của y thánh Trương Trọng Cảnh rất lâu, thêm vào bản thân dốc lòng nghiền ngẫm suy tư, nếu bàn về đạo y, bây giờ sớm đã không thua kém danh y trên đời. Vừa bắt mạch Phạm Hương, Đơn Phi đã biết mạch thái dương của người này ứ đọng hàn khí, lại kết hợp phân tích bệnh tình Phạm Hương, thuận miệng nói ra đã gần sát với sự thật rồi.
Thấy Phạm Hương giật mình, Đơn Phi cười nói: -Nơi này có lá ngải lâu năm không?
Ban lão cha bên cạnh nói: -Có! Còn chưa đợi ông ta nói thêm, Trụ Tử đã sớm lấy ra một cái hộp nói: -Lão cha biết Phạm tiên sinh có bệnh ở chân, rất cực khổ tìm được ngải ba năm gì đó cho Phạm tiên sinh, ta lại quên lấy ra.
Y còn chưa dứt lời đã bị Ban lão cha gõ đầu: -Cái tên nói nhiều ngươi.
Phạm Hương than thở nói: -Người xưa có nói “có bệnh bảy năm, phải cầu ngải ba năm”, khi đó ta thuận miệng nói ra, không ngờ Ban huynh lại ghi nhớ trong lòng.
Đơn Phi nhận lấy cái hộp mở ra xem, giao hộp cho Tương Tư, dặn dò: -Dùng lá ngải này cách ba canh giờ châm cứu cho Phạm huynh một lần, chú ý châm ở các huyệt phong trì, đại chuy, phế du, hợp cốc…
Hắn đang nói việc xua gió trị hàn, điều hòa huyệt đạo bảo vệ, vốn muốn giải thích tường tận, Tương Tư đã hỏi: -Đơn công tử, chỉ mấy huyệt đạo này thôi?
Ngón tay nhỏ nhắn của Tương Tư chỉ vào Phạm Hương, chỉ đúng vào những huyệt đạo mà Đơn Phi nói.
Đơn Phi hơi giật mình, lát sau cười nói: -Không ngờ cô nương cũng là người trong nghề.
Khuôn mặt đẹp của Tương Tư lại đỏ bừng, cúi đầu nói: -Thiếp thân chỉ biết một chút, lại khiến Đơn công tử chê cười rồi.
Phạm Hương giải thích nói: -Đơn huynh đệ có điều không biết, Tương Tư cũng giống như nữ nhi của ngu huynh, thấy ngu huynh bệnh đã lâu, thì bắt đầu nghiên cứu y dược, cũng có biết một chút về y thuật.
Cứ thế, Đơn Phi lại yên tâm để Tương Tư bốc thuốc nấu thuốc. Sau khi hắn dùng thức ăn, đến nửa đêm lại đến nhìn Phạm Hương lần nữa, thấy Tương Tư tận chức trách chăm nom Phạm Hương, Đơn Phi cũng không quấy rầy nữa.
Sáng sớm hôm sau, Đơn Phi luyện khí vừa xong, nghe thấy trước cửa có tiếng bước chân khe khẽ, đi qua mở cửa phòng thì thấy trong mắt Tương Tư đầy vẻ vui mừng, thấy hắn nhìn sang, Tương Tư lập tức cúi đầu nói: -Đơn công tử, thiếp thân đã quấy rầy ngài?
Hóa ra nàng đã đến nơi này mấy lần, không nghe thấy động tĩnh trong phòng, nên thủy chung không dám gõ cửa.
Đơn Phi lắc đầu, lát sau nói: -Đúng rồi, tình hình Phạm huynh thế nào?
Tương Tư vui mừng nói: -Đơn công tử, là Phạm gia bảo thiếp thân đến cảm tạ Đơn công tử. Nếu Đơn công tử có rảnh mời sang đó một chuyến, Phạm gia đã đỡ hơn nhiều rồi.
Đơn Phi theo Tương Tư đến tiền đường, Phạm Hương thấy Đơn Phi đến, lại chống quải trượng chậm rãi đứng lên, miễn cưỡng đi được hai bước nói: -Đơn huynh đệ diệu thủ như thế, ngu huynh thật sự ít thấy trong đời.
Ông ta cười nói, Tương Tư bước nhanh đến đỡ lấy Phạm Hương, trách cứ nói: -Phạm gia, ngài vừa mới khỏe hơn, đừng cậy mạnh.
Phạm Hương không kiềm nổi cười, nói với Đơn Phi: -Đơn huynh đệ, chỉ sợ ngươi không biết, nghĩa nữ này của ta còn hiểu ta hơn cả mẫu thân ta nữa.
Tương Tư hơi giật mình, hình như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đơn Phi đi đến bên Phạm Hương bắt mạch một chút, khẽ gật đầu nói: -Khí huyết của Phạm huynh đã tiến triển, mạch thái dương cũng hơi thông rồi, có điều vẫn không thể khinh suất, đi lại thích hợp thì không sao, nhưng phải uống ít rượu lại, hơn tháng sau có thể uống một chút xíu rượu. Phải biết nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, rượu cũng thế, khi kinh mạch huynh thông thuận, uống chút rượu Tư Hương kia đích thực là có thể thông mạch thông máu, có điều kinh mạch huynh tắc nghẽn nghiêm trọng, rượu này ngược lại phải hao khí huyết để hóa giải, lại thành độc mãn tính.
Mọi người chưa bao giờ nghe thấy lý luận này, nhưng nghe lại cực kỳ dễ hiểu, vừa nghe liền hiểu.
Phạm Hương cảm khái nói: -Đa tạ huynh đệ nhắc nhở, ngu huynh ghi nhớ trong lòng. Hơi trầm ngâm, Phạm Hương nói: -Vương Tử Xa Sư đêm qua từng phái người đến tìm Đơn huynh đệ, lại bị ngu huynh cản trở về.
Đơn Phi hiểu Trì Thi rất quý tính mạng, biết có người muốn giết gã, làm sao lại không tìm người bảo vệ? Trì Thi thoạt nhìn ngốc nghếch, nhưng làm sao không biết trong thành Lâu Lan, Đơn Phi tuyệt đối là người giỏi để cứu mạng.
Phạm Hương lại nói: -Nước Xa Sư thay đổi thất thường, bên dưới cũng nhiều hạng lật lọng, trước dùng người, khi không dùng nữa thì cho người ta một đao cũng là chuyện có thể. Nhớ năm đó tổ tiên và Cảnh Giáo Úy từng hiệp nghĩa viện trợ Xa Sư, nhưng khi Hung Nô tiến công Cảnh Giáo Úy, Xa Sư ngược lại trở thành tay sai cho Hung Nô.
Ông ta vẫn nhớ như in chuyện cũ, khi nhắc đến thì khó tránh lộ vẻ bất mãn trong lòng.
Tương Tư hạ giọng nói: -Phạm gia, cũng không thể nói vậy. Nhớ năm đó Xa Sư tuy cùng Hung Nô vây khốn Cảnh Giáo Úy, nhưng Vương Hậu Xa Sư Vương phu nhân vì tổ tiên vốn là người Hán, âm thầm trợ giúp Cảnh Giáo Úy, nếu không phải thế, Cảnh Giáo Úy cũng khó kiên trì được lâu như thế.
Phạm Hương trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài nói: -Đó cũng là sự thật. Có điều chúng ta khó mà kỳ vọng Thi Trì cái gì cả. Tiểu tử kia không đầu óc, dễ bị người ta mê hoặc, ta đã nghe ngóng được, gã là bị Tác Đô thuyết phục, nên mới nửa mời nửa bắt thương đội Ban gia vào thành.
Hơi trầm ngâm, Phạm Hương lại nhìn sang Tương Tư nói: -Tương Tư, ta có hơi mệt, con nói cho Đơn huynh đệ nghe tình huống đi. Sau khi ông ta dặn dò thì quay sang giới thiệu với Đơn Phi: -Đơn huynh đệ, y thuật của nghĩa nữ ta tuy không bằng ngươi, nhưng bản lĩnh nghe rộng nhớ nhiều rất tốt, rất nhiều chuyện nó còn nghĩ nhiều hơn cả ngu huynh.
Tương Tư lại đỏ cả mặt, cuối cùng không từ chối, hạ giọng nói: -Vậy con nói vậy, nếu có chỗ không đúng, kính mong chỉ giáo. Nàng hơi trầm ngâm, thấy Đơn Phi không có vẻ khinh thường, trong lòng vui vẻ, nói: -Sáng nay chúng ta và Ban lão cha đã thương lượng, cảm thấy Tác Đô hẳn là phụng mệnh lệnh của Vu Sư muốn chém tận giết tuyệt Ban thị ở Ủng thành.
Vừa mới nói xong, sắc mặt Ban lão cha lạnh lùng, Phạm Hương cho rằng Đơn Phi sẽ kinh ngạc, không ngờ người thanh niên kia lại chậm rãi gật đầu nói: -Đây là chuyện vô cùng có khả năng.
Tương Tư kinh ngạc, ban đầu khi nàng đưa ra cách nghĩ này với Ban Doanh, Ban Doanh rất kinh ngạc, khó tin kẻ địch lại dùng thủ đoạn lãnh khốc quyết tuyệt như thế, nhưng khi nghe Tương Tư phân tích tỉ mỉ, Ban Doanh đã không thể không ứng phó toàn lực.
Người thanh niên kia dáng vẻ không hề kinh sợ, lẽ nào sớm đã có phán đoán này?
Trong lòng Tương Tư giật mình, tiếp tục nói: -Vương Tử Xa Sư nếu chết, Tác Đô sẽ đẩy chuyện này lên người thương đội Ban thị, thì có thể gây bất lợi cho Ban thị, thậm chí giết sạch thương đội Ban thị ở Ủng thành, sau đó nếu Ban thị muốn báo thù thì trước tiên phải qua được ải Xa Sư. May thay Đơn công tử cứu được Trì Thi, hóa giải được nguy cơ này, nhưng nếu Vu Sư đã có chuẩn bị, chỉ e sẽ còn hậu chiêu liên miên không dứt. Thấy Ban Doanh vẻ mặt giận dữ, Tương Tư hạ giọng nói: -Ban lão cha tự nhiên là không sợ, nhưng minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng, nơi này lại là địa vực nước Lâu Lan…
Đơn Phi ở bên đột nhiên nói: -Ta thủy chung có một chuyện nghĩ mãi không rõ, không biết cô nương có thể giải đáp không?
Tương Tư vội nói: -Mời Đơn công tử nói.
-Vu Sư làm vậy có thể nói là long trời lở đất ở Tây Vực. Từ đó có thể thấy, Vu Sư tuyệt đối là người có mưu đồ rất lớn. Đơn Phi hoang mang nói: -Vậy mục đích thật sự của Vu Sư rốt cuộc là gì?
Tương Tư hơi trầm ngâm lên tiếng: -Đơn công tử nói không sai, chúng ta càng nghiền ngẫm, càng phát hiện ý đồ của Vu Sư này bất minh, dụng ý lại cực kỳ đáng sợ. Y vừa ra tay thì đã khống chế Lâu Lan, sau đó xách động đấu tranh giữa Ban thị và Xa Sư, lại mượn chuyện Công Chúa Lâu Lan kén rể mà kéo Vương Tử các nước đến Lâu Lan, trong không hề do dự trong chuyện trừ đi Trì Thi, nếu việc thành, Tây Vực rõ ràng sẽ loạn, mưu đồ của y…có phải là độc bá Tây Vực hay không?
Vừa nói ra, Ban lão cha hít sâu một hơi, ông ta tuy là hậu nhân Ban Siêu, nếu bàn về khí phách thì không bằng Ban Siêu, vừa nghe Tương Tư nói thế thì trong lòng khó tránh khác thường, khó tin có người lại có kế hoạch rộng lớn như thế.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên: -Sao cô nương lại kết luận như vậy? Khi hắn nói chuyện như vô tình như hữu ý mà liếc Phạm Hương, hắn biết Tương Tư có thể có kiến thức như thế, hẳn là được Phạm Hương tiêm nhiễm.
Tương Tư có chút do dự nhìn sang Phạm Hương, Phạm Hương thành khẩn nói:
-Đơn huynh đệ là người trong nhà, sau này chúng ta không có bí mật gì cả.
Tương Tư mỉm cười tự nhiên, hạ giọng nói: -Mấy năm nay tuy Phạm gia bệnh tật quấn thân, nhưng lại hiểu rất rõ tình huống Tây Vực, đã phát hiện có mấy thế lực âm thầm di chuyển xung quanh Tây Vực, do vậy cả gan suy đoán Vu Sư to gan làm càn như thế có thể là có mấy thế lực âm thầm ủng hộ, mà những thế lực kia không phải chỉ có Hung Nô, còn có hai đế quốc Mạt Đề Á và Quý Sương cũng muốn thu Tây Vực vào trong bản đồ nước mình!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất