Chương 653: Bộ đội tiền trạm
Gió xuân se lạnh, gió lạnh thấu xương.
Ngạc Sử Tỳ mặt xanh đỏ hỗn tạp, y biết Thiết Chính không nói nhiều, nhưng loại người này xưa nay không cần nói nhiều gì, sẽ chỉ kiên định chấp hành sau khi nhận được mệnh lệnh. Tuy Thiết Chính nói không biết kết quả ra sao, nhưng Ngạc Sử Tỳ vẫn có đầu óc hơn Trì Thi, biết trong có cái đinh sắc nhọn Đơn Phi này, ngoài có Phạm thị tinh anh như hổ rình mồi với nỏ cứng bao vây, y dẫn thủ hạ tùy tiện động thủ, phần thắng thực sự không nhiều.
Nhưng vết máu khắc sâu trên mặt, bị người khác đánh vào mặt trước nhiều người như vậy, Ngạc Sử Tỳ rút lui như vậy nhưng thực sự là không cam lòng. Đúng lúc này, bên cạnh y có người nói: - Thiết Chính, ta lại cảm thấy lời ngươi nói không đúng.
Mọi người nhìn lại thì thấy người nói đầu trâu mặt ngựa, dưới cằm có một chòm râu dê.
Đơn Phi vừa thấy tướng mạo của người này, cảm giác loại người này phần lớn là thuộc kiểu quân sư quạt mo, có sở trường quấy nhiễu.
Thiết Chính lạnh lùng nhìn người nói kia, nói: - Mọi người nói nước Xa Sư quân sư Bành Tấu đa mưu túc trí, không biết trước mắt lại có âm mưu quỷ kế bậc nào dùng ở đây? Y lập tức chỉ ra thân phận của đối phương, nhưng lại giới thiệu tình thế của quân địch với Đơn Phi.
Bành Tấu nghiêm nghị nói: - Thiết Chính, ngươi lại sai rồi. Chúng ta vốn chân tâm chân tình làm việc, biết vạn vật trên đời này chẳng qua chỉ nằm trong một chữ "lý", hôm nay đang muốn nói chút đạo lý, hà tất nhất định phải đến mức xung đột vũ trang?
Trong lúc nói ông ta lắc đầu liên tục, bộ dạng cực kỳ phản đối.
Đơn Phi biết hạng người tâm cơ quỷ quyệt thực sự trước nay đều dùng tà là chính, cứ vậy, chính phái cũng sẽ chuyển sang tà, nhưng rất có thể mê hoặc một nhóm người vây xem không hiểu chân tướng, chỉ có đám con cháu nhà giàu không có đầu óc mới gào toáng lên cha ta là Lý Cương, áp dụng chiến thuật lừa cha mình "Sát địch bát bách, tự thương nhất thiên".
(: giết tám trăm tên địch thì bên mình bị thương một ngàn người) Từ góc độ này mà nói, những người như Hạ Hầu Hành, Tào Phức mà Đơn Phi hắn gặp ở Hứa Đô trước đây vẫn còn ở giai đoạn ấu trĩ, còn Bành Tấu trước mặt này chắc là có chút môn đạo, cho nên mới họa phong nhất chuyển đã hóa giải cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt, sau đó thì sẽ nói đạo lý sai lệch để chuyển dời sự chú ý của mọi người, rồi nhân cơ hội dùng ám chiêu để mong xoay chuyển cục diện. Tục ngữ có câu "không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương" chính là nói đến tình huống kiểu này, bởi vì quân tử thoải mái, tiểu nhân dây dưa, quân tử trước nay cho rằng chuyện đã qua rồi thì cho qua, nhưng tiểu nhân thì có thể dùng cả đời để tìm cơ hội tái khởi phong lãng.
Đơn Phi nhìn thấu triệt kiểu mánh khóe này, phương thức ứng đối cũng đơn giản, ta mặc kệ ngươi dày vò, đến khi thời cơ chín muồi rồi sẽ vạch trần ngươi, đến lúc đó người muốn xử lý ngươi sẽ không chỉ có một mình ta nữa.
Hắn chỉ trầm mặc nhìn Thiết Chính, cũng đang âm thầm đánh giá lực lượng thật sự của Phạm thị, Ban thị, nếu hắn đã quyết định làm thế nào thì cũng giống như chuẩn bị trước khi khai quật khảo cổ, về phần có thể làm mua bán quy mô lớn bao nhiêu hoàn toàn phải xem trên tay có lực lượng lớn cỡ nào.
Thiết Chính còn trầm mặc hơn cả Đơn Phi, có vẻ thậm chí còn lười hỏi lại nữa.
Bành Tấu nói nhiều như vậy nhưng không có phản hồi, ít nhiều có chút lúng túng, nói: - Vị Đơn bằng hữu này lúc nãy cũng đã nói, làm ăn là phải coi trọng hòa khí sinh tài. Nếu Ban thị đã không thể bảo đảm lợi ích của thương đội, thậm chí sẽ còn khiến thương đội tổn thất, thương nhân của thương đội tìm đường thoát cũng không có gì đáng trách. Chỉ là người bằng hữu này Ông ta giơ tay chỉ Trụ Tử, nói vẻ rất tiếc hận: - Vị bằng hữu này cậy thế khinh người, bề ngoài rộng lượng, thực chất so đo nhỏ mọn, khiến mọi người trong thương đội dám giận mà không dám nói. Vương Tử nước Quy Tư chúng ta nhìn không vừa mắt, cho nên mới bênh vực lẽ phải, không ngờ lại bị người khác âm mưu đánh lén. Thiên lý sáng tỏ, Càn Khôn lanh lảnh, nhưng trên đời thực sự không có nơi hiểu đạo lý nữa sao?
- Ngươi! Trụ Tử mặt đỏ tía tai giận dữ khôn kể. Gã ta là hán tử thẳng tính, xưa nay muốn đánh là đánh, lời Bành Tấu nói nghe có vẻ rất hợp lý, kỳ thực lại có vấn đề lớn, nhưng Trụ Tử nhất thời lại không thể phản bác.
Đơn Phi ngăn chặn cơn xung động của Trụ Tử, biết phương thức này của Bành Tấu không chỉ đơn giản là thuật ngụy biện thôi. Cũng chính là ngươi nói đạo lý với ông ta, ông ta chơi trò lưu manh với ngươi, ngươi chơi trò lưu manh với ông ta, ông ta nói pháp chế với ngươi ngươi nói Khổng Tử với ông ta, ông ta nói Lão Tử với ngươi, ngươi nói Lão Tử với ông ta, ông ta ra vẻ Tôn Tử với ngươi
Mỉm cười không nói, Đơn Phi vẫn nhìn Thiết Chính, hắn cần phải xem thử sách lược ứng đối khi đối mặt với loại người gian trá kiểu này của những người này.
Thiết Chính lạnh lùng nói: - Bành Tấu, ngươi miệng què, nhưng mắt ta không mù. Thiên lý không phải cái miệng của ngươi, đạo lý cũng không phải người muốn nói là nói, lời Đơn công tử nói lúc nãy đã đại diện cho ý của chúng ta, có người muốn đi, chúng ta sẽ trả tiền, có người muốn ở, chúng ta cũng sẽ tận chức hoàn thành sứ mệnh của mình. Cho dù ngươi nói gì, người bỏ tiền chịu khổ đổ máu đổ mồ hôi cũng là chúng ta, ngươi khoa tay múa chân có là cái thá gì?
Bành Tấu ngẩn người, không ngờ người này nhìn có vẻ hiền lành nhưng mà ngôn từ cũng sắc bén.
Đậu Bỉ thấy thế bất lợi, đứng một bên quát: - Vậy bây giờ chúng ta muốn đi, khi nào các ngươi trả tiền? Y vừa dứt lời, Thành Phương cũng dẫn theo không ít thương nhân nói theo: - Không sai, chúng ta cần tiền gấp
Tiếng "xoảng" vang lên!
Không đợi các thương nhân kia nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng kim loại va chạm. Mọi người quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy chỗ đám người né ra có kim quang lóe lên, một đống tiền đồng chồng chất trên mặt đất lóe lên ánh sáng chói chang.
Thiết Chính lạnh lùng nói: - Bây giờ có thể trả tiền. Ai muốn đi thì lấy tiền, chúng ta sẽ không ngăn cản!
Mọi người đều nuốt nước bọt, cho dù là hai người Ngạc Sử Tỳ, Trì Thi Vương Tử cũng có chút khác thường, bọn họ đã thấy nhiều châu báu vàng ngọc, nhưng bảo bọn họ thình lình lấy từ trên người ra một món tiền lớn như vậy thì cũng là không thể. Bành Tấu giảo hoạt đa đoan, thấy thế lại càng hơi run, ý thức được chuyện xảy ra đột ngột, nhưng đám người Thiết Chính này lại có chuẩn bị mà đến.
Đậu Bỉ biết đã trở mặt với Ban thị thì không thể còn đường quay lại nữa, gào lên: - Nếu đã như vậy, chúng ta còn khách khí gì nữa? Y cũng nói là làm, dẫn theo vài huynh đệ đến trước đống tiền giơ tay ra, Trụ Tử còn định tính toán gì đó, Thiết Chính ngăn lại, nói: - Bọn họ đã nộp bao nhiêu phí dùng, trả lại đầy đủ cho bọn họ.
Đám người Thành Phương thấy Đậu Bỉ đã cầm tiền, không khỏi nuốt nước bọt, dẫn theo một lượt thương nhân xuất đội lĩnh tiền, loáng một cái thương đội đã ào ào ra đi khoảng một phần ba số thương nhân.
Đậu Bỉ đầy vui mừng, lôi kéo các thương nhân còn lại: - Các ngươi còn chờ gì nữa? Chuyện có tiền thì lấy lẽ nào không làm? Nếu các ngươi bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ sẽ không có cơ hội tốt này nữa.
Mọi người lại phân vân.
Đám người Trụ Tử thầm lo lắng, lúc đau lòng đền tiền lại càng phẫn nộ những người không trượng nghĩa này.
Ông già Lý Nguyên tiến lên một bước, đột nhiên quay người lại nhìn Đơn Phi nói: - Xem ra Ban thị thật sự gặp phải chút khó khăn, nếu không thì tuyệt sẽ không làm vụ làm ăn lỗ vốn kiểu này?
Đơn Phi mỉm cười nói: - Chúng ta thật sự có bí mật khó nói.
Lý Nguyên cảm khái nói: - Nhưng Ban thị gặp phải khó khăn như vậy lại một mình chống đỡ, vẫn không để cho thương đội bảo hộ bị tổn thất, chuyện thế này, lão phu thật sự rất lâu rồi chưa thấy. Chẳng trách các nước Tây Vực phân phân hợp hợp nhiều năm, duy chỉ có Ban thị hành tẩu Tây Vực hơn trăm năm không suy, hôm nay cuối cùng lão phu đã hiểu được lý do tại sao.
Quay lại nhìn các thương nhân đang do dự, Lý Nguyên nói từng chữ một: - Ban thị có thể ở Tây Vực hơn trăm năm bất hủ, vốn là vì hai chữ "nhân nghĩa"!
Các thương nhân chậm rãi gật đầu.
Đám người Trụ Tử tinh thần phấn chấn.
- Nhân nghĩa đáng giá mấy đồng tiền? Đậu Bỉ thấy các thương nhân vốn muốn bỏ đi lại chần chừ, hận không thể giải quyết Lý Nguyên, tức điên tiết nói.
Lý Nguyên nghiêm nghị nói: - Đối với loại người như ngươi mà nói, nhân nghĩa có lẽ hoàn toàn không đáng một xu, nhưng qua trăm năm nữa, sự tồn tại mà trong trời đất có thể ghi nhớ tuyệt không phải là tiền vàng người cầm được trên tay.
Đậu Bỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn nhẫn nhịn kích động. Không phải y vì nhân nghĩa gì đó, mà là vì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của đám người Trụ Tử, biết một lời không hợp thậm chí sẽ nguy đến tính mạng.
- Ban thị nhân nghĩa, chúng ta kết giao với Ban thị nhiều năm, lẽ nào lại chỉ màng đến tài vật, không màng đạo nghĩa? Lý Nguyên nhìn một đám lái buôn, trầm giọng nói: - Lúc này Ban thị có chút khó khăn, không phải là lúc chúng ta nên hồi đáp Ban thị hay sao?
Những thương nhân kia đều nói:
- Lý lão trượng nói không sai, nếu Ban thị đã có chỗ khó khăn, thì chúng ta nên hiểu cho nỗi khổ của họ. Nhưng người này vào sinh ra tử bảo vệ chúng ta, bây giờ chúng ta lấy tiền đi thực sự là quá đáng.
Cũng có có người nói: - Ban thị gặp nạn, mọi người vốn nên đồng tâm hiệp lực. Chúng ta tuy là thương nhân, nhưng thật sự không làm ra được hành vi ti tiện qua cầu rút ván. Đơn công tử, phiền ngươi nói với Ban lão cha một tiếng, chúng ta nguyện cùng ông ấy cùng tiến cùng lui, vẫn mong ông ấy chớ lo lắng.
Mọi người ngươi nói ta bảo, đám người Trụ Tử nghe vậy đã từ từ buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, sống mũi cay cay.
Đám người Đậu Bỉ, Thành Phương thì lại là sắc mặt khó coi.
Ngạc Sử Tỳ cười lành lạnh nói: - Vậy được, các ngươi cứ cùng tiến cùng lui ở Lâu Lan chờ chết là được.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Ngạc Sử Tỳ cất cao giọng nói: - Thương nhân rời khỏi thương đội Ban thị muốn đến thành Cản Nê, nước Xa Sư sẽ bảo vệ không thu một xu, ngày mai khởi hành, ai muốn đi thì mau chóng đi theo.
Y biết ở đây tạm thời không thể nào nịnh nọt nữa, hung hăng quay lại nhìn Đơn Phi một cái, quay đầu ngựa bỏ đi. Trì Thi vẫn luôn do dự khó quyết, thấy thế vẫn muốn thương lượng một chút với Đơn Phi, nhưng thấy Đơn Phi cũng không nhìn gã ta, vẫn là nịnh nọt đi theo phía sau Ngạc Sử Tỳ.
Đám người Đậu Bỉ, Thành Phương vung cánh tay lên, cổ động thanh thế nói: - Đa tạ ân đức của Ngạc Sử Tỳ Vương Tử. Chuyện tốt như vậy, kẻ ngốc mới không đi. Những lái buôn đã lấy tiền trước đó biết khó có lựa chọn nữa, ngượng ngùng rời đi.
Thiết Chính thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, đến khi nhìn sang phía Lý Nguyên, lúc này mới lộ ra chút ấm áp: - Lý lão trượng, chúng ta sẽ không để cho các người hối hận vì lựa chọn hôm nay. Chuyện hôm nay, vẫn phải đa tạ Lý lão trượng trượng nghĩa.
Lý Nguyên liền nói khách khí.
Thiết Chính thấp giọng căn dặn Trụ Tử vài câu, bảo người này trấn an thương đội còn lại. Đi đến bên cạnh Đơn Phi, Thiết Chính cung kính nói: - Đơn huynh, mời đi theo ta.
Y dẫn Đơn Phi đi xuyên phố vượt ngõ, đến trước một đình viện nhìn rất bình thường đẩy cửa mà vào, Phạm Hương bất ngờ đang ở trong sảnh. Trông thấy Đơn Phi đi đến, Phạm Hương mỉm cười nói: - Khổng Tử có câu dục tốc ắt bất đạt, vì lợi nhỏ ắt đại sự không thành. Đơn huynh đệ bỏ lợi nhỏ nhìn lòng người, quả thật là người thành đại sự chân chính.
Đơn Phi cũng có lòng kính nể đối với Phạm Hương, bất luận Thiết Chính kịp thời đuổi tới, vẫn là sớm có chuẩn bị tiền vàng đã cho thấy Phạm Hương sớm đã suy nghĩ đến biến số trong thương đội, thứ mọi người cần hiện giờ là đồng tâm hiệp lực, sóng lớn đãi vàng thì nhất định phải gạt bỏ đi bùn cát trước.
- Phạm huynh lại có tin tức mới? Đơn Phi biết Thiết Chính ra tay giải quyết vấn đề là thứ yếu, hội tụ với Phạm Hương ở nơi này mới là bắt đầu đại kế thực sự.
Phạm Hương thần sắc hơi nghiêm nói: - Không phải tin tức mới, không lâu trước đó ngu huynh đã biết rõ, nhưng vẫn chưa có đề cập với Đơn huynh đệ. Căn cứ theo tin tức của ngu huynh, Quy Tư có dấu hiệu di binh phía nam hướng về Lâu Lan.
Đơn Phi ánh mắt hơi lóe lên: - Nói như vậy, Ngạc Sử Tỳ có thể chính là bộ đội tiền trạm của Quy Tư, lần này y chủ đích nhằm vào Ban thị, có thể là nhận được thị ý của Quy Tư Vương?
Thiết Chính vốn lạnh băng như miếng sắt, nghe vậy cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh sợ.