Thâu Hương

Chương 655: Quân đoàn La Mã biến mất

Chương 655: Quân đoàn La Mã biến mất


Phạm Hương, Tương Tư đều là thần sắc kinh ngạc.
Đồ gốm Ngô Kỳ đưa lên tạo hình cổ xưa, bên trên có vẽ một bức tranh, có một người mọc đôi cánh sau lưng, giống như mang theo quầng sáng từ trên trời hạ xuống, phía dưới mặt đất có vô số người hoặc cúi người vái lạy, hoặc nhảy nhót hoan hô.
Bởi thể tích của đồ gốm cực hạn, vẽ mấy người trên mặt đất kia số lượng lại cực nhiều, rất nhiều người chẳng qua chỉ là một chấm nhỏ thay thế, không thể khiến người ta nhìn rõ diện mạo và trang phục, duy chỉ có người bay trên trời thì được khắc vẽ hết sức sống động, dường như ngay cả số sợi lông mi cũng có thể nhìn rõ ràng.
Người từ trên trời đáp xuống kia cực giống Đơn Phi.
Tuy Tương Tư cũng chỉ có duyên gặp Đơn Phi không quá vài lần, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với Đơn Phi, vừa thấy người nọ đã nhận định chính là Đơn Phi, nhưng nàng vừa nói ra khỏi miệng đã biết lời nói không đúng, sửa lại: - Nhân vật trên đồ gốm này sao lại rất giống Đơn công tử?
Nàng biết nghĩa phụ ánh mắt độc đáo, nhận định đồ gốm này là sản vật của ngàn năm trước thì sẽ không sai. Nếu đã như vậy, tranh vẽ người trên trời rơi xuống kia chính là nhân vật của ngàn năm trước, bất luận thế nào cũng sẽ không phải Đơn Phi.
Phạm Hương ngẩng đầu nhìn phía Ngô Kỳ: - Đồ gốm này lấy được từ đâu?
- Là đoạt được từ tay người Đại Tần. Ngô Kỳ thấp giọng nói:
- Phạm gia, không phải người bảo ta đi điều tra chuyện của Bái Hỏa Giáo sao, sau đó ta phát hiện bọn họ đã tìm đến những người Đại Tần đó. (: Danh xưng người Trung Quốc cổ đại dùng để gọi người La Mã cổ đại) - Thực sự có một đám người Đại Tần như vậy đã tới Tây Vực? Phạm Hương lẩm bẩm nói, thấy Ngô Kỳ gật đầu, Phạm Hương trầm ngâm nói: - Nếu là như vậy, thì câu chuyện trong truyền thuyết cực có khả năng là thật.
Ngô Kỳ liên tục gật đầu: - Ta chính là đoán như vậy, mới lập tức mang đồ gốm này quay về gặp Phạm gia. Phạm gia và Tương Tư cô nương hiện giờ nhìn thấy đồ gốm này rất kinh ngạc, nhưng không biết là lần đầu tiên thấy Đơn Phi ta còn kinh ngạc hơn.
Tương Tư khó hiểu nói: - Thúc từng thấy Đơn công tử khi nào?
Ngô Kỳ giải thích: - Sau khi ta trở lại Lâu Lan thì gặp phải Đơn Phi, Thiết Chính và người Quy Tư đang đối kháng, ta thấy hắn và phi thiên sứ giả vẽ trên đồ gốm rất giống nhau, trong lòng kinh ngạc không cần nói cũng biết. Vốn dĩ trên đời có người tướng mạo tương tự không phải là lạ, điều kỳ lạ là tên Đơn Phi này có vẻ cũng có thực lực sâu xa khó lường. Sau khi Thiết Chính dẫn Đơn Phi rời đi, thông qua Trụ Tử bọn họ mới coi như biết về Đơn Phi người này
Nâng đồ gốm kia lên, Ngô Kỳ ngần ngừ nói: - Ta cảm thấy người này cực kỳ khó dò, e là sẽ có cực nhiều bí mật. Thấy Phạm Hương trầm ngâm không nói, Ngô Kỳ nhắc nhở: - E là Đơn Phi không đề cập với Phạm gia quá nhiều?
- Ngươi thấy người này bí mật rất nhiều, khó tránh khỏi hoài nghi dụng ý của hắn, cho nên mới đợi sau khi hắn đi rồi mới đến gặp ta? Phạm Hương hỏi.
Ngô Kỳ cũng không phủ nhận.
Phạm Hương chậm rãi nói: - Chỉ cần là người thì sẽ có bí mật của riêng mình, khác nhau là ở chỗ bí mật này có hại đến người khác hay không, nếu chỉ là tự thân thì dò hỏi ngược lại là không ổn.
Tương Tư ở bên cạnh nói: - Nghĩa phụ nói không sai, Đơn công tử không nhắc đến, có lẽ cảm thấy chuyện này không có liên quan đến chúng ta, nữ nhi biết nam nhi chân chính xưa nay đều thích đơn độc chống đỡ khó khăn.
Ngô Kỳ nghe nói vậy cười khổ nói: - Xem ra ta cũng có chút lòng dạ tiểu nhân rồi.
Tương Tư xinh đẹp nói: - Ngô thúc thúc, con và nghĩa phụ đều biết thúc có ý tốt nhắc nhở chúng ta đề phòng, tuy nhiên Đơn công tử có thể dụng ý khó dò, nhưng tuyệt đối là một người ngay thẳng.
Phạm Hương cũng gật đầu nói: - Tương Tư nói không sai, bất luận Đơn huynh đệ có bí mật gì, nhưng hắn tuyệt đối là một nam nhi đáng để tín nhiệm. Hơi trầm ngâm, Phạm Hương nói: - Tương Tư, lúc này sắc trời còn sớm, Đơn huynh đệ và Thiết Chính bọn họ chắc vẫn đang chuẩn bị, con đưa Ngô Kỳ và đồ gốm này đến gặp hắn, nói chuyện của người Đại Tần cho hắn nghe. Phi thiên sứ giả và Đơn huynh đệ giống nhau như vậy, không biết là có quan hệ gì hay không, chắc Đơn huynh đệ biết chút sự tình, nói không chừng sẽ có trợ giúp với hắn.
Tương Tư phấn chấn nói: - Được, nữ nhi sẽ đi ngay. Nàng chạy đi bay vào trong phòng của mình, một lát sau khi trở ra, đã có cải trang một chút, không biết dùng thứ gì che đi khuôn mặt xinh đẹp, chợt nhìn Tương Tư đã giống như một dân chúng Lâu Lan bình thường. Cầm đồ gốm trên tay Ngô Kỳ, Tương Tư cáo từ Phạm Hương xong, cùng Ngô Kỳ bước nhanh ra ngoài đình viện.
Phạm Hương nhìn bóng lưng Tương Tư rời đi, cũng khẽ thở dài: - Nha đầu này nếu con đã chỉ dự định cùng Đơn huynh đệ làm một tri kỷ là được, gấp gáp như vậy để làm gì
Sau khi ra khỏi đình viện, không cần Ngô Kỳ dẫn đường, Tương Tư sớm đã men theo phố dài quen thuộc mà đi. Khi cách thành bắc không xa, nàng chui vào một con ngõ dài, chu môi huýt sáo. Cuối ngõ thoáng xuất hiện một hán tử, thấy là Tương Tư thấp giọng nói: - Tương Tư cô nương, chuyện gì vậy?
- Đơn công tử có ở đây? Tương Tư hỏi, thấy hán tử kia gật đầu, Tương Tư vui vẻ nói: - Dẫn ta đi gặp huynh ấy. Đợi khi vào đình viện nhìn thấy Đơn Phi và Thiết Chính đi ra nội đường, Tương Tư bước lên đón, nói: - Đơn công tử.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, sau khi nhận ta Tương Tư, không khỏi bật cười:
- Tương Tư cô nương sao lại ăn mặc thế này?
Tương Tư khẽ cười nói: - Đơn công tử có điều không biết, nếu ta ra ngoài hành sự, ăn mặc như thế này thì mới không có quá nhiều phiền toái. Nghĩa phụ bảo ta đưa thứ này cho huynh xem.
Đơn Phi đón nhận món đồ gốm kia liếc mắt xem, khó che giấu nổi vẻ kinh ngạc: - Đồ gốm này ít nhất đã có cả ngàn năm rồi, người trên này, sao lại nhìn rất giống với ta?
- Huynh không biết nhân vật trên đồ gốm? Tương Tư thầm khen trong lòng, không ngờ con mắt nhìn cổ vật của Đơn Phi lại không kém cạnh Phạm Hương.
Đơn Phi có chút rất buồn cười, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào?
Ngô Kỳ vốn có hoài nghi, nhưng nhìn ánh mắt của Đơn Phi không giống như giả vờ, cuối cùng nói: - Nhân vật trên đồ gốm này chính là Phi Thiên Sứ Giả?
- Phi Thiên Sứ Giả? Đơn Phi hơi nhướn mày.
- Đơn công tử, huynh biết Phi Thiên Sứ Giả? Tương Tư vội hỏi.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ta từng nghe Ban lão trượng nhắc đến.
Trí nhớ của hắn tuyệt đối không tệ, đối với những chuyện ly kỳ cổ quái lại càng lưu ý hơn, nhớ trên đường cùng Ban Doanh đến Lâu Lan từng nghe Ban Doanh nhắc đến Phi Thiên Sứ Giả.
- Ban lão trượng nói thời kỳ viễn cổ, Tây Vực từng có thiên sứ sau lưng mọc đôi cánh từ trên trời hạ xuống, giúp bách tính lân cận Bồ Xương Hải thanh trừ một trận tai ương kinh thiên, cho nên được hậu nhân gọi là Phi Thiên Sứ Giả. Đơn Phi nhớ lại nói: - Ngoài những điều này ra, ta cũng không biết nhiều hơn.
Tương Tư vui mừng liếc mắt nhìn Ngô Kỳ một cái, tỏ ý mình không sai, Ngô Kỳ âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ nha đầu này sao phải so đo chuyện này như vậy?
- Đồ gốm này rốt cuộc là thế nào?
Đơn Phi hỏi dò.
Tương Tư do dự, nói: - Chuyện này nói ra rất dài dòng, bây giờ huynh có rảnh không?
Thiết Chính ở bên cạnh trả lời: - Trước mắt cũng không cần Đơn huynh đích thân xuất mã, ta đã cho các huynh đệ giám thị động tĩnh bên phía Ngạc Sử Tỳ. Nếu bọn họ có hành động khác thường, chúng ta ra tay cũng không muộn.
Tương Tư lập tức nói: - Vậy thì nói chuyện này cho Đơn công tử nghe trước. Nàng thấy Đơn Phi quan sát món đồ gốm kia rất tỉ mỉ, biết Đơn Phi rất lưu ý đến chuyện này, không khỏi nhiệt tình đề nghị.
Gặp Đơn Phi gật đầu, Tương Tư giành nói trước: - Trước đây giáo đồ Bái Hỏa từng đến Phạm thị yêu cầu tung tích của Á Khắc Tây, Đơn công tử đã biết chuyện này. Nghĩa phụ ta chỉ sợ những giáo đồ Bái Hỏa này có mưu đồ khác, sau khi đánh bọn họ, tìm Ngô thúc thúc lưu ý động tĩnh của những người này. Chỉ sang Ngô Kỳ, Tương Tư giới thiệu sơ qua rồi tiếp tục nói: - Ngô thúc thúc đi theo những giáo đồ Bái Hỏa đó rất lâu, phát hiện bọn họ lại không ngại cực khổ tiến vào Ngọc Môn Quan, đến một thôn xóm ở Lương Châu.
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu, không hiểu nổi quan hệ trong đó, nhưng vẫn kiên trì nhẫn nại nghe Tương Tư nói: - Thôn xóm kia lại đều là nhân sĩ Đại Tần.
Trong lòng hơi chấn động, Đơn Phi mặt biến sắc.
Ngô Kỳ vẫn luôn lưu ý nét mặt của Đơn Phi, thấy thế lập tức nói: - Đơn công tử biết điều gì?
Đơn Phi cũng không giấu giếm nói: - Theo ta được biết, đó chắc là hậu duệ của binh sĩ Đại Tần để lại?
Ngô Kỳ giật mình nói: - Đơn công tử từng gặp bọn họ?
Đơn Phi trầm mặc, nhất thời không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói: - Ta nghe người khác nói. Hắn cũng không nói dối, hắn nói đến chuyện khảo cổ của hai ngàn năm sau về binh đoàn La Mã biến mất.
Theo sách sử ghi lại, năm đó danh tướng Tây Hán Trần Thang đối chiến Chất Chi Thiền Vu của Hung Nô, khi quyết chiến thành Chất Chi, từng gặp phải một tòa thành trì kỳ quái, một đội bộ binh kỳ lạ.
Nói thành trì kỳ quái, bởi vì thành Chất Chi là ngoài thành đất có thành gỗ lớn bao quanh, mà căn cứ vào điều kiện kỹ thuật lúc đó, người Hung Nô là dân tộc du mục căn bản sẽ không xây dựng thành trì như thế.
Nói binh lính kỳ lạ, bởi vì xung phong khi những binh lính kia đều cầm trong tay khiên chắn to lớn cao bằng người, tạo thành phương trận vây cá hô khẩu hiệu, nhất loạt nện bước đều tiến lên.
Quân đội Đại Hán năm đó hiểu biết cực kỳ sâu sắc về kiểu dân tộc du mục Hung Nô này, nếu không thì sau này cũng sẽ không đánh đâu thắng đấy, ép cho người Hung Nô liên tiếp bắc lui tây chạy, nhưng khi ở thành Chất Chi bọn họ vẫn rất bất ngờ, bởi vì bọn họ đã gặp phải một đội ngũ hoàn toàn không giống phong cách của kỵ binh Hung Nô.
Tuy nhiên đối phương tạo hình kỳ lạ, nhưng vẫn không địch lại thiết kỵ quân Hán. Sau khi nhất cử đánh tan chi quân đội kỳ lạ này, Trần Thang đưa hơn trăm tù binh đến lân cận Hà Tây, những người này được Hán Nguyên Đế thiết lập huyện Ly Kiền an trí, sách sử ghi lại thời đầu Hán lập huyện Ly Kiền, lấy tên nước làm huyện.
Giai đoạn lịch sử này được người đời sau đào sâu, cuối cùng dẫn đến sự chú ý của học giả phương Tây, bởi vì đội quân kia rõ ràng có phong cách của binh đoàn La Mã!
Đế quốc Đại Tần thời Hán chính là La Mã của phương Tây, quân đội kỳ lạ giao phong với Trần Thang cực có khả năng là quân La Mã.
Chuyện này nghe có vẻ không thể tưởng tượng được, dù sao thì La Mã và Hán Triều cũng cách nhau hai nước An Tức, Quý Sương, rất nhiều người tuy biết thời đó hai binh đoàn mạnh nhất trên đời chính là thiết kỵ Hán và binh đoàn La Mã, nhưng chưa từng cho rằng hai bên sẽ có giao phong. Nhưng rất nhanh chóng đã có kịch sử khảo chứng cho thấy thống soái Khắc Lạp Tô của đế quốc La Mã cổ từng dẫn đầu bảy quân đoàn xâm nhập An Tức, nhưng hội chiến ở Carrhae lại gặp phải thảm bại, tuy nhiên thống lĩnh của quân đoàn thứ nhất, trưởng tử Phổ Bố Lợi Ô Tư của Khắc Lạp Tô lại dẫn hơn sáu ngàn binh La Mã đi về hướng đông phá vây thành công, từ đó về sau không biết đi hướng nào. Mà lại kết hợp với sử Hán, khiến người đời tự nhiên đưa ra một kết luận, mấy người Phổ Bố Lợi Ô Tư này lại chạy thẳng đến Tây Vực, rồi gia nhập Hung Nô và từng giao phong với quân Hán!
Những người này không quay về tây, là chạy thẳng về phía đông khiến người ta rất bất ngờ, người đời sau phân tích là bởi vì trọng binh An Tức vây chặn, những quân La Mã này bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn chạy thoát về hướng đông.
Đơn Phi vừa nghe Tương Tư nói cái gì mà nhân sĩ Đại Tần ở Lương Châu, tự nhiên nghĩ đến đoạn khảo cổ lịch sử này, nhưng hắn làm sao giải thích với Ngô Kỳ, Tương Tư?
Chuyển hướng đề tài, Đơn Phi hỏi: - Đồ gốm này là đoạt được từ tay những người Đại Tần đó?
Ngô Kỳ gật đầu, chậm rãi nói: - Những nhân sĩ Đại Tần đó đã định cư ở Lương Châu nhiều năm, nghe bọn họ nói, tổ tiên là người từ xa vạn dặm đến, bọn họ không chỉ là vì chạy trốn, mà còn vì món đồ gốm này.
Đơn Phi hơi giật mình, đang lúc khó hiểu, Tương Tư đã đưa ra đáp án: - Nói chính xác hơn, bọn họ chạy trốn tới Tây Vực, vốn là vì Phi Thiên Sứ Giả!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất