Chương 656: Phá Bố Lợi Vu Sự
Sau khi nghe được câu trả lời của Tương Tư, Đơn Phi nhất thời rất ngạc nhiên.
Những quân lính La Mã đó chạy đến Tây Vực vì Phi Thiên Sứ Giả?
Đơn Phi biết cư dân vùng Cao Đài, Vĩnh Xương của tỉnh Cam Túc hiện tại vẫn có diện mạo khác biệt với khu vực xung quanh, có người tiến hành khoa học luận chứng đối với những người này, đã chứng minh huyết thống của những người này cực kỳ giống với người phương Tây. Năm đó khi nghe được những phát hiện này, Đơn Phi hắn chỉ nghĩ là sự vi diệu của dung hợp dân tộc, quân La Mã sau khi chiến bại lần nữa được Trần Thang đưa đến Lương Châu an trí, người đời sau mới từ thế hệ này sang thế hệ khác sinh tồn tại Lương Châu, nhưng thật không dự liệu được rằng kiểu dung hợp này có liên quan đến Phi Thiên Sứ Giả!
Phi Thiên Sứ Giả rất giống Đơn Phi hắn, nói như vậy Phi Thiên Sứ Giả là người của Đơn gia? Phi Thiên Sứ Giả là Đơn Bằng hay là hậu nhân của Đơn Bằng? Khảo cổ của Tây Vực quả thực cho thấy, mấy ngàn năm trước, nơi này lưu truyền thần thoại thiên sứ có cánh.
Tây Vực vốn là mảnh đất giao thoa dung hợp của nền văn minh Đông Tây phương, rất nhiều người cho rằng thần thoại của Tây Vực là do giáo pháo phương Tây mang đến. Hiện giờ Phi Thiên Sứ Giả có thể là người Đơn gia, làm sao lại có quan hệ với quân La Mã?
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, Tương Tư tưởng rằng hắn giấu giếm sự không vui về mình trong lòng, lập tức giải thích, nói: - Đơn công tử, cũng không phải chúng ta nhàn rỗi mà nói với huynh, mà là chúng ta cũng không hiểu lắm. Nghĩa phụ ta là người cẩn trọng, quan trọng nhất là hiện tại, không thích dùng truyền thuyết hư vô mờ mịt để quấy nhiễu suy nghĩ của Đơn công tử.
Đơn Phi thấy Tương Tư rất căng thẳng, mỉm cười nói: - Ta tuyệt không có ý oán giận, mà là nghĩ đến một số chuyện của bản thân, cho nên mới hơi xuất thần. Đúng rồi, những người La Mã không phải, là tổ tiên của người Đại Tần sao lại chạy đến Tây Vực vì Phi Thiên Sứ Giả?
Tương Tư lại cười, thư thả nói: - Như vậy tốt nhất. Nguyên nhân cụ thể Nàng nhìn về phía Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ tiếp lời: - Theo như ta hỏi thăm, người Đại Tần từng lưu truyền một truyền thuyết thần bí, tổ tiên bọn họ từng có thời khắc cực kỳ tuyệt vọng, nhưng được Phi Thiên Sứ Giả từ trên trời xuống cứu vớt. Bởi vậy trong lúc tuyệt vọng Phá Bố Lợi Vu Sự
- Đợi đã
Trừ khi lúc cần thiết, Đơn Phi rất ít khi cắt ngang lời người khác, nhưng lúc này thì không thể không hỏi chen một câu: - Cái gì phá bố lợi vu sự?
- Phá Bố Lợi Vu Sự là trưởng tử của một tướng quân Đại Tần rất lâu trước đây. Ngô Kỳ giải thích.
Cuối cùng Đơn Phi cũng hiểu được người Ngô Kỳ nói là con trai Phổ Bố Lợi Ô Tư của thống soái đế quốc La Mã Khắc Lạp Tô, gọi tên trong phương Tây là áp dụng phương pháp dịch âm, người hiện đại cho con trai của Khắc Lạp Tô cái tên dịch âm rất văn nhã, còn cái tên mà Ngô Kỳ phiên dịch hiển nhiên
Trong lòng muốn cười, không phải vì Ngô Kỳ, mà là bởi cái tên cổ quái này. Nhưng sợ Ngô Kỳ hiểu lầm nên cuối cùng Đơn Phi vẫn nén nhịn nụ cười.
Tương Tư thấy vẻ mặt kỳ quái của Đơn Phi, còn sợ Đơn Phi không hiểu, nghiêm túc giải thích, nói: - Đơn công tử, người Trung Nguyên tin có thần tiên, người man rợ phương Tây thì cho rằng có ma vương và thần tiên hợp lực thống trị thế giới này, thế nhân bất luận có thể mượn dùng được loại năng lực nào đều sẽ khiến người ta thực lực tăng mạnh, bởi vậy phương Tây có kiểu phương pháp lợi dụng sức mạnh ma vương, gọi là vu thuật.
- À? Biểu cảm trên mặt Đơn Phi rất là phấn khích.
Tương Tư thấy vậy lại nói chi tiết: - Trung Nguyên chúng ta cũng có vu thuật, nghe nói Kinh Sở rất tin vu. Nhưng mà người Trung Nguyên chúng ta không giống người man rợ, làm việc hướng thiện, sẽ không khuất phục tà ác, cũng chỉ tin pháp lực của thần tiên hơn, phần nhiều cũng là cầu thần tiên giúp đỡ bởi vậy vu thuật không rộng rãi ở phương Tây như vậy, người tên là Phá Bố Lợi Vu Sự này hiển nhiên cũng biết chút vu thuật, biết những huyền bí nếu làm vu thuật phương Tây
Dừng một chút, thấy bộ dạng Đơn Phi càng thêm mơ hồ, Tương Tư lại cảm thấy nhất định phải giải thích rõ ràng với Đơn Phi: - Ta nghe nói, người man rợ phương Tây phải nhờ một số đồ vật để tương thông với ma vương trước khi vận dụng vu thuật, ví dụ như xương khô, máu tươi và cả tóc, vải rách gì đó. Người tên là Phá Bố Lợi Vu Sự đó, hiển nhiên là dùng vải rách để làm vu sự, nhưng vải rách rất thông thường, bởi vậy phỏng đoán, pháp lực của người này không được tính là cao cường.
Đơn Phi thấy bộ dạng nói như thật của Tương Tư, không kìm được, nói góp vui: - Ta cũng biết những chuyện này, nghe nói còn có người dùng chổi để làm vu sự nữa, rất nhiều người phương Tây quả thực rất tin vào những chuyện này.
- Chổi? Thật sao? Tương Tư cảm thấy dùng vải rách đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi rồi, không nghĩ Đơn Phi còn biết nhiều "bí ẩn" hơn nữa, thấy Đơn Phi nghiêm túc gật đầu, Tương Tư yên tâm nói: - Nếu Đơn công tử đã biết những chuyện này thì tốt rồi.
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Tương Tư lại nói: - Nghĩa phụ cũng đang đề phòng tà thuật của giáo đồ Bái Hỏa, âm thầm chuẩn bị ít chân lừa, chó đen gì đó, nghĩa phụ nói máu chó đen, chân lừa có thể phá giải tác dụng của vu thuật. Đơn công tử, vu sư mà hiện giờ chúng ta đối mặt e là hiểu biết vu thuật của phương Tây, nếu huynh đối chiến với người thông thạo vu thuật, nhất định phải hết sức cẩn thận, đừng ngại mang theo những thứ như một ít máu chó đen.
Thấy Đơn Phi nhìn nàng không nói, Tương Tư khó hiểu nói: - Sao vậy? Trong giây lát có chút ngượng nghịu, Tương Tư thấp giọng nói: - Ta ta Thật ra nàng cũng bán tín bán nghi đối với những chuyện này, nói ra vẫn là vì sự an nguy của Đơn Phi, nhưng lại sợ Đơn Phi chê cười.
- Đa tạ ý tốt của Tương Tư cô nương, đến lúc đó ta nhất định sẽ chuẩn bị một chút. Đơn Phi nói.
Tương Tư đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc vui vẻ nói: - Được, vậy ta đi chuẩn bị cho huynh.
- Trước mắt không vội. Đơn Phi vội nói. Trong lòng hắn thực sự cảm động, hồi lâu sau mới nói: - Tương Tư cô nương, chúng ta tuy không cùng một chủng người, nhưng ta hiểu ý tốt của cô, không biết cô có thể hiểu
Tương Tư thoáng giật mình, thể hiện ra vẻ tươi cười nói: - Ta hiểu.
Đơn Phi hơi chần chừ, Tương Tư nói chắc nịch: - Ta thật sự hiểu. Ta biết Đơn đại ca đến vì một nữ tử Trung Nguyên yêu nhất, ta rất muốn giúp hai người gặp nhau, cũng biết hai người nhất định sẽ gặp lại.
Đơn Phi lòng thầm cảm kích, khẽ nói: - Đa tạ.
Hắn tinh thông khảo cổ, nhưng ít nghiên cứu về chuyện nam nữ, trước đây giúp Bạch Liên Hoa xong vốn không nghĩ quá nhiều, nhưng không ý thức được chuyện của Bạch Liên Hoa sẽ diễn biến thành nông nỗi sau này.
Tuy không thể nói là "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", nhưng hắn thấy Tương Tư như vậy, thầm nghĩ cho dù mình tự đa tình cũng được, rất nhiều chuyện nhất định phải có đề phòng từ trước.
Tương Tư đoán không sai, trước mặt Phạm Hương, Tương Tư hắn nhắc đi nhắc lại mục đích của mình chính là uyển chuyển chứng tỏ thái độ, thấy Tương Tư chân thành chúc phúc như vậy, Đơn Phi cũng khẽ thở ra một hơi.
Ngô Kỳ ở bên cạnh bất ngờ nói: - Chúng ta nói chút chính sự thì thế nào?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tương Tư ửng đỏ, lập tức cười nói: - Ngô thúc thúc, thúc lại cười con, chúng ta vẫn luôn nói chính sự đấy thôi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng a. Nhưng cuối cùng nàng cũng trở lại đề lại, nói: - Trong lúc tuyệt vọng nhất Phá Bố Lợi Vu Sự thế nào?
Ngô Kỳ nhớ lại nói:
- Những người Đại Tần Lương Châu đó nói, lúc đó Phá Bố Lợi Vụ Sự đã nghĩ đến Phi Thiên Sứ Giả, bởi vì nghe nói Phi Thiên Sứ Giả là đến từ Tây Vực, cho nên dưới sự truy sát của đại quân An Tức ông ta đi ngược về phía đông. Ông ta tuy xa lạ đối với phương Đông, cũng biết có lẽ Phi Thiên Sứ Giả dĩ nhiên không có, nhưng nếu người phương đông đã có nhân vật giống như Phi Thiên Sứ Giả, nói không chừng sẽ mở lòng từ bi thu giữ bọn họ, vì thế bọn họ đi thẳng đến Tây Vực, nhưng lại ở cùng với nhân binh Hung Nô.
Đơn Phi thầm nghĩ chuyện này cũng không phải lạ, trước đây người Hung Nô bị Đại Hán đánh cho không tìm thấy đường đi, Phổ Bố Lợi Ô Tư thì là bị đại quân An Tức bức ép không chốn dung thân, hai bên nan huynh nan đệ hợp lại với nhau, nói không chừng đều nghĩ rằng có được cường viện, nhưng e rằng những quân La Mã đó không ngờ rằng núi này cao còn có núi cao hơn, sau khi bị quân Hán đánh bại mới vui vẻ thuần phục quy về Hán thất.
- Giáo đồ Bái Hỏa đi tìm những người này, là có dụng ý gì? Tương Tư thấy Ngô Kỳ trầm mặc, không khỏi nhắc nhở.
Hồi lâu sau Ngô Kỳ cũng nói: - Ta đã dùng rất nhiều phương pháp thăm dò những người Đại Tần đó, nhưng chỉ biết những giáo đồ Bái Hỏa đó đang tìm kiếm nơi ẩn thân của Phi Thiên Sứ Giả, còn về những cái khác thì không sao thăm dò được gì. Những người Đại Tần đó biết không nhiều về chuyện của tổ tiên, càng không biết Phi Thiên Sứ Giả ở đâu, bọn họ nói mình cũng có chút không tin câu chuyện xưa.
Nhìn thấy Đơn Phi hơi nhướn hai hàng lông mày, Ngô Kỳ lập tức nói: - Đơn công tử nghĩ đến điều gì? Ông ta không giống Tương Tư, trực giác phát hiện Đơn Phi hiểu rõ những chuyện này, cảm thấy từ đầu đến cuối Đơn Phi hàm hồ suy đoán, Ngô Kỳ không biết Đơn Phi có bí mật khó nói, chỉ cho rằng Đơn Phi đang giấu giếm gì đó, khó tránh khỏi trong lòng không vui.
Đơn Phi phát giác được sự bất mãn của Ngô Kỳ, cau mày nói: - Theo ta được biết, nơi ẩn thân của Phi Thiên Sứ Giả là ở Minh Sổ.
- Minh Sổ? Ngô Kỳ, Tương Tư hết sức đồng thanh, hiển nhiên đều không biết hàm nghĩa của "Minh Sổ".
Đơn Phi thầm nghĩ bất luận Đơn Bằng hay là hậu nhân Đơn gia trước đây đều ở Minh Sổ, mình phỏng đoán như vậy sẽ không có vấn đề gì, nhìn thấy Ngô Kỳ, Tương Tư rất hoang mang, Đơn Phi giải thích: - Trung Nguyên trước nay có tứ đại bí địa, Minh Sổ là một trong số đó, các người ở Tây Vực lâu, e là cũng không biết chuyện này. Trên thực tế, tứ đại bí địa có một bía địa có lẽ là ở Tây Vực, nhưng hiện giờ cho dù đối với người Trung Nguyên mà nói, người hiểu rõ về tứ đại bí địa cũng không thấy nhiều.
Ngô Kỳ, Tương Tư kinh ngạc nhìn nhau.
Đơn Phi nhất thời không thể giải thích quá nhiều, cũng biết đối với hai người này mà nói, chuyện bí địa lại càng giống như thần thoại, cũng không giới thiệu thêm nữa, hắn nhìn thẳng vào Ngô Kỳ nói: - Ta cùng Tôn Thượng Hương cũng chính là nữ tử ta yêu nhất, bởi vì có quan hệ dây dưa không rõ với bí địa, vì vậy Tôn Thượng Hương giống như ta, đến Tây Vực giải quyết vấn đề này. Ta luôn cảm thấy chuyện này không liên quan đến Phạm gia, cho nên không nhắc đến, chứ không phải là có ý giấu giếm.
Ngô Kỳ không ngờ người thanh niên trước mặt này đã nhìn thấu tâm ý của ông ta, hơi ngại ngùng nói: - Ta cũng không có ý đó, chỉ là nếu chúng ta đã chân thành hợp tác, rất nhiều tin tức nếu như tương thông thì sẽ càng giúp chúng ta phát hiện chân tướng.
- Được rồi, được rồi. Tương Tư tâm tư nhanh nhẹn, cũng sớm phát giác Ngô Kỳ không vui, thấy thế liền giảng hòa nói: - Chuyện nói ra là được rồi. Ngô thúc thúc, thúc yên tâm, Đơn công tử là nam tử hán đại trượng phu, chưa từng so đo tính toán gì.
- Nha đầu con đây là đang ám chỉ ta đang so đo? Ngô Kỳ ngạc nhiên bật cười.
Tương Tư cười giảo hoạt.
Đơn Phi thấy bầu không khí không còn gượng gạo nữa, cũng mỉm cười nói: - Ngô huynh, theo ta phỏng đoán, Phi Thiên Sứ Giả e là đã không còn nữa
Điều này là tất nhiên.
Ngô Kỳ, Tương Tư đều cảm thấy lời Đơn Phi nói là thừa, thầm nghĩ Phi Thiên Sứ Giả là nhân vật của ngàn năm trước, làm sao còn sống đến bây giờ? Nhưng bọn họ lại không biết lúc đó Đơn Phi đang nghĩ Nữ Tu có thể ngủ một giấc dài bên dưới Nghiệp Thành, vậy còn Đơn Bằng thì sao?
Chuyển đổi suy nghĩ, Đơn Phi phân tích nói: - Nếu đã như vậy, người giáo đồ Bái Hỏa muốn tìm không phải Phi Thiên Sứ Giả, chỉ sợ là thứ bí địa. Hắn đưa ra kết luận này bởi vì Á Khắc Tây và giáo đồ Bái Hỏa đều đang tìm đèn thần ước nguyện.
- Nơi ở của Phi Thiên Sứ Giả có giấu bảo vật? Ngô Kỳ nói vẻ chắc chắn.
Đơn Phi chưa kịp giải thích, đột nhiên quay đầu lại.
Ngô Kỳ, Tương Tư khó hiểu quay đầu lại, một lát sau mới nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ở trước cửa viện, sau đó có người xông vào, đứng trước Thiết Chính vẫn một mực trầm mặc không nói, thấp giọng nói đôi câu. Ngô Kỳ lòng thầm kinh hãi, thầm nghĩ mình tự cho là mình tai mắt linh thông, nhưng Đơn Phi hiển nhiên vượt xa y, tuy không nhìn thấy người, nhưng trước một khắc đã nghe thấy động tĩnh của thám tử bên mình.
Thấy Đơn Phi mấy người cũng có ý muốn hỏi, Thiết Chính im lặng đi đến, nhưng mở miệng lại là chuyện cấp bách: - Ngạc Sử Tỳ sắp động thủ, ngay trong tối nay.