Chương 657: Tàn sát lẫn nhau
Khi nói ra tin tức này thần sắc Thiết Chính hơi ngưng trọng, Đơn Phi bình tĩnh hỏi: - Ngạc Sử Tỳ định động thủ thế nào? Việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn, thầm nghĩ cường long nan áp địa đầu xà, ở thành Lâu Lan, Phạm Hương muốn thăm dò kế hoạch của Ngạc Sử Tỳ chắc không khó khăn.
(: người ở nơi khác dù mạnh đến đâu cũng không thể thắng được thế lực vốn có tại địa phương) Lúc đầu Ngô Kỳ nghe nói Phạm Hương dự định hiệp trợ người thanh niên này làm việc, trong lòng khó tránh khỏi lẩm bẩm, nhưng hiện giờ thấy bộ dạng bình tĩnh như thường của người thanh niên này, lại thấy ngạc nhiên bởi sự bình tĩnh của người này.
Thiết Chính cau mày nói: - Ngạc Sử Tỳ chuẩn bị hạ thủ với những thương nhân đầu nhập qua.
Đơn Phi ít nhiều có chút bất ngờ.
Nhưng Ngô Kỳ, Tương Tư lại có biểu cảm không ngoài sở liệu, Ngô Kỳ hừ lạnh nói: - Lúc trước khi nghe Ngạc Sử Tỳ nói sẽ đưa những người đó đến thành Cản Nê không tốn một xu, ta đã biết trong này nhất định có lừa dối, mấy người Ngạc Sử Tỳ cho ngươi một chút lợi lộc thì thông thường sẽ ăn ngươi cả xương lẫn thịt. Nếu Ngạc Sử Tỳ hạ thủ với những thương nhân đó, giết sạch những người này, không những có thể nuốt hết tiền tài hàng hóa của những thương nhân đó, không chừng sẽ còn đổ được món nợ này lên đầu chúng ta nữa.
Thiết Chính chậm rãi gật đầu: - Không sai, hôm nay trước mặt mọi người, dân chúng thành Lâu Lan đều đã biết những thương nhân đó rời khỏi thương đội Ban thị, nếu những thương nhân này chết rồi, khó tránh khỏi có người cho rằng Phạm gia, Ban thị hạ thủ để báo thù, cho dù không ai dám nói, nhưng Ngạc Sử Tỳ bọn họ sao lại không bất chấp tất cả mà phô trương chứ? Người minh mẫn phần lớn sẽ biết chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng trên trời này có bao nhiêu người phân biệt thị phi? Đến lúc đó lòng người hoang mang, chúng ta cho dù biết chuyện, nhưng tuân thủ đạo nghĩa, chỉ có thể trước khiến cho dân chúng hiểu rồi sau đó hạ thủ với Ngạc Sử Tỳ bọn họ, bằng không theo người ngoài thấy, chúng ta chẳng có khác gì Ngạc Sử Tỳ.
Đơn Phi thở dài trong lòng, thầm nghĩ chính là nguyên do làm người tốt thật khó, nhưng tại sao người làm người tốt, giữ đạo nghĩa trước sau đều phải chịu gian khổ nhiều hơn?
Tương Tư nhăn mi: - Không sai, chiêu này của bọn họ rất âm hiểm, tuy nói chưa chắc có thể làm lung lay căn cơ của Phạm gia, Ban thị, nhưng sẽ cắm một cái gai trong chúng ta và dân chúng Lâu Lan Đột nhiên khẽ hô một tiếng, Tương Tư bưng miệng nói: - Ta hiểu rồi.
Thiết Chính, Ngô Kỳ đồng thanh nói: - Con hiểu gì?
Tương Tư nhìn Đơn Phi nói: - Đơn công tử, huynh còn nhớ nghĩa phụ ta từng nói với huynh nước Quy Tư có dấu hiệu di binh đến Lâu Lan?
Đơn Phi khẽ gật đầu: - Quy Tư Vương chuẩn bị cùng con trai nội ứng ngoại hợp chiếm thành Lâu Lan?
Tương Tư vỗ tay nói: - Đơn công tử thật thông minh.
- Không sai, chính là như vậy. Ngô Kỳ thất thanh nhìn sang Thiết Chính, Thiết Chính chậm rãi gật đầu. Ngô Kỳ mới quay lại Lâu Lan, không hiểu rõ lắm về chuyện Quy Tư dụng binh, cũng không có nghĩ đến hậu chiêu của Quy Tư.
Trong đôi mắt đẹp của Tương Tư tràn đầy vẻ tán thưởng: - Đơn công tử, Ngạc Sử Tỳ những người này chưa bao giờ từ bỏ ý định loại trừ Ban thị, Phạm gia, Ngạc Sử Tỳ làm như vậy chính là muốn cắt giảm sức ảnh hưởng của Ban thị và Phạm gia ở Tây Vực. Nếu Ngạc Sử Tỳ chọn hạ thủ trong đêm nay, chỉ sợ Quy Tư Vương cũng đã cách thành Lâu Lan không xa nữa.
Đơn Phi cũng có kinh ngạc, tán đồng nói: - Tương Tư cô nương dự liệu rất có khả năng.
Hắn biết thế sự như ván cờ, một số người căn bản sẽ hoàn toàn không xem xét quân cờ, còn người trải qua gian khổ để có được địa vị nhất định thì tất sẽ có tính toán của mình. Tông sư vận cờ, lúc người khác còn vì lợi ích nhỏ nhoi, dĩ nhiên nắm giữ toàn cục trong tay, còn cao thủ chơi cờ, cũng sẽ dự đoán trước rất nhiều chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo, chỉ có người ngây ngô đần độn thì mới đi bước nào tính bước đó rồi nói sau, cho đến khi chuyện kết thúc, cũng như Tưởng Cán trong Diễn nghĩa làm việc xong cũng chẳng biết.
Phạm Hương là cao thủ, Đơn Phi hắn tuy chưa hỏi quá nhiều, nhưng đã biết Ngô Kỳ, Thiết Chính những người này tuyệt đối là tâm phúc của Phạm Hương, cho nên Phạm Hương mới để những người này tham dự vào. Đây vốn là chuyện người thành đại sự nhất định phải làm, cũng giống như Tào Tháo, năm đó ở Nghiệp Thành dùng Vu Cấm kích tướng, nhưng hành sự trong Vân Mộng Trạch thì lại phải dùng Trương Liêu và Quách Gia.
Ngô Kỳ, Thiết Chính những người này đi theo Phạm Hương nhiều năm, có lẽ bọn họ còn xa mới có bản lĩnh như ông ta, nhưng nếu luận chuyện tính kế, tuyệt sẽ không yếu hơn nhiều lắm, nếu không thì Phạm gia làm sao có thể đứng sừng sững ở Tây Vực nhiều năm như vậy không đổ?
Trong lòng Đơn Phi cảm thán, không khỏi nhớ đến lời Phạm Hương nói có lúc chúng ta sẽ tính sai, chứ không phải chúng ta suy nghĩ không chu toàn, mà là chúng ta trước sau vẫn có giới hạn
Đồ tể đi làm từ thiện còn tương đối khó đoán, nhưng chuyện quan binh làm giặc thì chẳng lạ lùng gì.
Phạm Hương hơn phân nửa đã đoán được loại người như Ngạc Sử Tỳ sẽ làm gì, cho nên mới cho Đơn Phi hắn lời nhắc nhở trước.
Tương Tư thấy thần sắc mặc nhiên của Đơn Phi, cũng có chút thấp thỏm nói: - Đơn công tử, Tây Vực chính là như vậy, nếu chúng ta muốn sinh tồn, thì cần phải cẩn thận một chút.
- Cũng cần phải cứng rắn một chút! Ngô Kỳ ở bên cạnh nói:
- Đơn công tử, Phạm gia đã đưa tiền vàng cho bọn họ rồi, lúc đó Đơn công tử cũng nói, hai bên không còn nợ nhau nữa. Những thương nhân đó tự chuốc cực khổ, chúng ta nhân nghĩa đã tận, thì không cần phải có tổn thương vì bọn họ nữa.
Ông ta chỉ sợ Đơn Phi quá mức rề rà, không khỏi nhắc nhở như vậy.
Tương Tư chưa kịp giảng hòa, Đơn Phi nói: - Các người cứ việc chiếu theo thủ đoạn trước đây mà hành sự, ta đi theo xem thử là được.
Ngô Kỳ chỉ sợ có biến, quyết định thật nhanh, nói: - Thiết Chính, ta và huynh mỗi người dẫn một số nhân thủ đi giải quyết chuyện này.
- Thiết thúc thúc, con cũng muốn đi.
Thiết Chính lại hơi giật mình, cau mày nói: - Đây là chuyện sẽ thấy máu, con
Tương Tư bước lên kéo tay Thiết Chính nói: - Thiết thúc thúc, nghĩa phụ để con đến đây, chính là muốn rèn giũa con, khó có được cơ hội lần này, thúc cho con tham dự vào có được không?
Nàng ta mềm giọng xin xỏ, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Thiết Chính nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, đối với Tương Tư vẫn luôn đối đãi như con gái, nghe Tương Tư xin xỏ như vậy, ông ta giống như lơ đãng liếc mắt sang Đơn Phi, chưa kịp nói gì thì Ngô Kỳ đã nói:
- Chuyện trước mắt cũng không khó làm, Tương Tư muốn đi, dẫn theo cô ấy cũng được, có Đơn công tử chăm sóc, chắc không sao.
Ngô Kỳ tuy nghe Tương Tư biểu đạt chúc phúc với Đơn Phi, nhưng ông ta nhìn Tương Tư lớn lên, làm sao lại không biết nàng quyến luyến Đơn Phi. Ông ta đã có tín nhiệm đối với Đơn Phi rồi, thầm nghĩ Đơn Phi và Tương Tư đi cùng nhau, Tương Tư thích, Đơn Phi cũng sẽ không khoa tay múa chân hành sự với bọn họ, cũng là vẹn toàn đôi bên.
Thiết Chính nói: - Như vậy thì phiền Đơn huynh rồi.
Đơn Phi gật đầu dặn dò: - Mọi người cẩn thận một chút.
Sắc trời đen tối, bóng trăng sáng hiện ra.
Ngô Kỳ đơn độc hành sự, Thiết Chính và Đơn Phi sau khi thay đổi trang phục dẫn theo Tương Tư đi về phía thành tây.
Đi trên đường, Thiết Chính giới thiệu sơ lược, nói: - Lần này để thể hiện thành ý, Lâu Lan cũng không hạn chế vào thành đối với Trì Thi dẫn theo mấy trăm binh sĩ, đối với Ngạc Sử Tỳ dẫn theo gần trăm người vào trong cũng để cho đi.
- Xem ra, Vu Sư đang tạo ra cơ hội để chúng ta đánh một trận. Đơn Phi lẩm bẩm nói.
Thiết Chính, Tương Tư đều hơi ngừng bước chân, hai người đều đang tự hỏi làm sao để hóa giải ám chiêu của Ngạc Sử Tỳ, tiến đến đối kháng áp lực của nước Quy Tư, khi nghe Đơn Phi nói đến Vu Sư trong lòng mới thay đổi.
- Tác Đô đã dẫn binh rời đi rồi. Tương Tư khẳng định nói: - Tin tức tuyệt sẽ không sai.
- Người Ngạc Sử Tỳ dẫn theo tuy không nhiều, nhưng tuyệt không phải là binh sĩ bình thường. Đơn Phi lại nhắc nhở. Tuy hắn nhẹ nhàng đánh lui cuộc tiến công của hạ thủ của Ngạc Sử Tỳ, nhưng sớm đã nhìn ra những người này thân thủ tương đối không tồi. Nếu như là hắn khi mới đến Hứa Đô, e là đối phó với một người cũng là cực kỳ khó khăn.
Thiết Chính trầm giọng nói: - Đơn huynh không cần thiết phải lo lắng vì hạ thủ của Ngạc Sử Tỳ, Phạm gia cũng không phải là người ăn không ngồi rồi lớn lên.
Đơn Phi không nói gì nữa.
Thiết Chính tiếp tục giới thiệu nói: - Trì Thi không có đầu óc gì, nhưng Ngạc Sử Tỳ lại dẫn theo thủ hạ đóng doanh ở chỗ gần Tây Vực, đó là gần Ủng thành, thuận tiện cho gã hành sự, gã đồng thời trưng dụng nhà dân ở đó cho thương đội cư trú, cũng khiến những thương nhân đó rất cảm tạ.
Đơn Phi thầm nghĩ những thương nhân đó đang là kiểu đã bị bán còn phải giúp người kiếm tiền.
Thiết Chính vừa bước lên vừa chỉ giao lộ phía trước, nói: - Qua giao lộ kia rẽ trái, chính là nơi thương đội ở, người mà Ngạc Sử Tỳ dẫn theo ở chỗ cách đó hai con đường.
- Nếu bọn họ muốn bảo vệ những thương nhân đó, xa như vậy thì làm được gì? Chỉ sợ là ném sạch hiềm nghi giết người thôi? Tương Tư thấp giọng nói.
Lúc này bóng đêm ngưng đọng, gió xuân se lạnh có chút tê buốt, thành Lâu Lan tuy phồn hoa, nhưng so với Trung Nguyên thì cũng không bằng, trên đường đã không thấy bóng người.
Khi ba người tiếp cận nhà dân đã chú ý che giấu hành tung, Thiết Chính lại càng lưu ý đến động tĩnh xung quanh, thình lình phát giác ở phía trước không xa có vài tiếng động truyền đến, gã khẽ vẫy tay một cái rồi nhảy lên một cái cây bên cạnh.
Tương Tư thì lại giật tay áo Đơn Phi một cái, lúc này thân hình mới vọt lên cây lớn, mượn cành lá để che thân hình, đưa mắt nhìn lại, thấy Đơn Phi sớm đã yên ổn ngồi trên chạc cây, nhưng cách nàng một Thiết Chính.
Khẽ cắn bờ môi đỏ, Tương Tư lập tức nhìn xuống dưới cây, chỉ thấy hai người từ bên trái giao lộ phía trước đi về phía này, Tương Tư biết điều im lặng, Đơn Phi ánh mắt sắc bén, nhìn thấy hai người đó là Đậu Bỉ và Thành Phương.
Hai người này ra đây làm gì?
Đơn Phi biết Đậu Bỉ cực có khả năng là tai mắt của Tác Đô, nhưng không vội vàng dùng tên nội gián này để lật mặt Tác Đô, nhưng Đậu Bỉ người này sau đó đi theo Ngạc Sử Tỳ cũng khiến Đơn Phi nhất thời không rõ người này là ở bên nào.
Đậu Bỉ, Thành Phương rất nhanh chóng đi đến dưới cây, Tương Tư tưởng rằng hai người này đã phát hiện ra gì đó, có chút lo lắng kế hoạch thay đổi. Nàng ta được Phạm Hương nhận nuôi, biết ở nơi hoang dã kiểu này, nữ nhân muốn tự tôn tự lập thì phải có bản lĩnh của mình, bởi vậy nàng ta ngoại trừ kiến thức, công phu cũng không kém, nhưng dù sao nàng ta cũng là lần đầu đối diện với chuyện thế này, cũng khó tránh khỏi có chút luống cuống.
Con ngươi khẽ chuyển động, Tương Tư thấy Thiết Chính đang bình tĩnh giống như sắt thép nhìn người bên dưới, khi nàng lại nhìn sang Đơn Phi, Đơn Phi giống như biết được sự căng thẳng của nàng ta, khẽ mỉm cười một cái, Tương Tư chợt thấy trong lòng ấm áp, đã ném nỗi bất an ra sau đầu.
- Không biết Đậu huynh tìm ta ra ngoài có gì dặn dò? Thành Phương chắp tay cười nói.
Đậu Bỉ ngó nhìn khắp xung quanh, cùng Thành Phương ra phía sau cây đứng, thấp giọng nói: - Ta sớm đã từng nói với Thành huynh, Tây Vực có người rất bất mãn với việc hai nhà Ban thị, Phạm gia độc đại, chiếm lợi ích hành thương hai bên đông tây, cho nên muốn động thủ với bọn họ. Thành huynh không hổ là người thức thời, hôm nay mà mà Thành huynh trượng nghĩa ủng hộ huynh đệ, cho nên mới khiến huynh đệ rất có thể diện trước mặt Ngạc Sử Tỳ Vương Tử.
Tương Tư nghe vậy trong lòng hơi kinh sợ, thầm nghĩ lời Đậu Bỉ nói không sai, Phạm gia, Ban thị tuy là làm ăn buôn bán công bằng, nhưng đối với rất nhiều quốc chủ mà nói, thì lại hận họ đã cướp mất lợi ích.
Thành Phương hơi có khúc mắc, nói: - Nhưng Ngạc Sử Tỳ Vương Tử cuối cùng vẫn là bàn bạc sự tình với một mình Đậu huynh, mà gạt huynh đệ sang một bên.
Đậu Bỉ cười xòa nói: - Ta biết Thành huynh có bất mãn, cho nên mới tìm Thành huynh ra ngoài giải thích. Thành huynh yên tâm, tiểu đệ tuyệt sẽ không khiến cho Thành huynh bất mãn thêm nữa. Huynh xem.
Trong lúc nói gã xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên dạ minh châu cỡ nắm tay trẻ con, chiếu sáng lên mặt Thành Phương.
Thành Phương dù là kinh thương nhiều năm, nhìn thấy bảo vật cỡ này cũng đỏ mặt tim đập nhanh, nhìn chằm chằm vào dạ minh châu, Thành Phương vẫn có thể làm ra vẻ trấn tĩnh nói: - Đậu huynh quá khách khí rồi. Chẳng qua chỉ là một viên ngọc E là huynh phải biết, huynh đệ đã đắc tội với thế lực hai nhà Ban thị, Phạm gia.
- Tất nhiên cái này không đủ. Đậu Bỉ cười nói: - Ta còn có một lễ vật tặng lên. Thấy Thành Phương tiến lên một bước mặt hiện vẻ tham lam, trong lúc Đậu Bỉ xoay chuyển cổ tay, một con dao găm trượt ra từ cổ tay áo, vô thanh vô tức đâm vào ngực Thành Phương!