Chương 661: Muốn cãi thì cãi, muốn đánh thì đánh
Bái Hỏa Giáo dùng lửa làm tín ngưỡng, việc nghiên cứu tính lửa tự nhiên là hơn xa người thường. Các Pháp vương Bái Hỏa Giáo dùng lửa để thêm nổi bật, hơn nữa bản thân họ võ công phi phàm, ở phương tây có thể nói là đánh đâu thắng đó, kẻ địch nhìn thấy lửa là bỏ chạy, Tử hỏa Pháp vương nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng dụng ý xử lý Phạm thị lại thật như vàng ròng.
Lam hỏa Pháp vương đối diện với Phạm thị thất bại quay về, Bái Hỏa Giáo xưa nay hoành hành phương tây, cực kỳ không cam tâm chuyện thất bại, có điều An Tức và Lâu Lan cách xa nhau, khiến Bái Hỏa Giáo không thể lập tức phản kích Phạm thị.
Bái Hỏa Giáo nhận định Phạm thị Tây Vực là kẻ đứng đầu đám chống đối, tất nhiên muốn diệt trừ, lúc này cách mấy năm sau mới tiến công quy mô lớn lần nữa dưới sự dẫn dắt của Tử hỏa Pháp vương, Tử hỏa Pháp Vương càng đích thân ra tay, chuẩn bị một lưới tóm gọn Phạm thị, không ngờ Đơn Phi đột nhiên ra tay, trói Xích hỏa Pháp vương lại đánh về phía y. Tử hỏa Pháp vương tuy chưa bị Xích hỏa Pháp vương đánh bị thương, nhưng cảm thấy lực đạo ẩn chứa trong đó thực sự không thể khinh thường, hơn nữa nhìn thấy Đơn Phi từ trên trời giáng xuống, thân pháp linh hoạt khôn kể, Tử hỏa Pháp vương mới muốn thắng bằng “đạo nghĩa”.
Từ xưa người tà dùng chính, người chính cũng dùng tà, Tử hỏa Pháp vương thân là người đứng đầu bảy Pháp vương ở Bái Hỏa Giáo, tự xưng mưu lược nhất, bây giờ dùng “đạo lý đường đường chính chính” muốn thuyết phục Đơn Phi, lại không biết rằng người thanh niên trước mắt thoạt nhìn chưa ăn nhiều muối, nhưng thực sự là xuất thân từ mỏ muối, một chiêu dùng mâu phá thuẫn đã khiến y câm nín không trả lời được.
Ngô Kỳ vui mừng kêu lên:
-Hóa ra đèn thần này là vật của Trung Nguyên, bị người phương tây các ngươi ăn cắp đem về. Bây giờ chẳng qua là lại trở về phương đông thôi, các ngươi lại còn mặt mũi đến Trung Nguyên đòi lại vật đã trộm, quả thật là cực kỳ vô liêm sỉ.
Y không biết tình hình cụ thể của đèn thần, nhưng lại nói đến khiến cho bốn Pháp vương Bái Hỏa Giáo đều cảm thấy khó lòng biện giải. Bốn Pháp vương này đích thực biết đèn thần là từ phương đông lưu truyền đến, nhưng cụ thể là trộm hay cướp, bọn họ cũng không biết.
Xích hỏa Pháp vương tính tình nóng nảy nhất, phẫn nộ quát: -Cho dù đèn thần là vật của Trung Nguyên, chúng ta chỉ cần các ngươi trả lại, các ngươi còn muốn thế nào?
Tử hỏa Pháp vương thầm bất mãn, nghĩ bụng phong độ mà bổn vương vờ biểu hiện đã bị một câu của ngươi vạch trần đến mức tan tác trong gió rồi. Ho khan một tiếng, Tử hỏa Pháp vương xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh, trầm ngâm nói: -Cho dù đèn thần là vật của Trung Nguyên, nhưng cũng ở trong tay quốc chủ An Tức nhiều năm, cũng có thể nói đã quy về sở hữu của quốc chủ An Tức, chúng ta muốn đòi lại đèn thần…cũng là lẽ đương nhiên.
Trong lòng Đơn Phi không hài lòng, thầm nghĩ khó trách hai ngàn năm sau, đám “người văn minh” phương tây kia lại bán đấu giá văn vật ăn cắp được từ Hoa Hạ lại ra chiều đương nhiên như thế, hóa ra là kế thừa logic cường đạo mặt dày vô liêm sỉ từ chỗ mấy lão tổ tông các ngươi.
Tâm tư xoay chuyển, Đơn Phi cười tủm tỉm nói: -Tử hỏa Pháp vương nói rất có lý, đèn thần trong tay ai thì của người đó, cách nói này cũng không tệ.
Tử hỏa Pháp vương cuối cùng đã ý thức được lời ca ngợi của người trẻ tuổi này lại hiểm ác như địa ngục vậy, bắt đầu nghiền ngẫm dụng ý của Đơn Phi. Xích hỏa Pháp vương quát: -Nếu ngươi đã hiểu điểm đó, còn không dập đầu nhận sai.
Gã bị Đơn Phi một chiêu ném bay, tuy đã nhanh chóng đốt cháy áo của Đơn Phi, nhìn như chuyển bại thành thắng, nhưng trong lòng gã thực sự đang cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu không phải ở Bái Hỏa Giáo phải nghe theo quyết định của Tử hỏa Pháp vương, thì sớm đã ra tay thu thập tên tiểu tử này rồi.
Đơn Phi cười nói: -Dựa theo suy nghĩ của ngươi, đèn thần bây giờ ở trong tay Á Khắc Tây, thì hẳn là vật của Á Khắc Tây, các ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi theo nhìn giống như là cường đạo, Phạm thị vốn là giương cao chính nghĩa, thì sai chỗ nào?
Con cháu Phạm thị tuy rằng tinh thần căng thẳng, nhưng nghe thấy cũng khẽ mỉm cười, Ngô Kỳ lại còn bật cười to ha ha nói: -Không sai, kẻ nên dập đầu nhận sai hẳn là đám cường đạo các ngươi mới đúng.
Xích hỏa Pháp vương mặt càng đỏ hơn, Tử hỏa Pháp vương không ngờ tiểu tử này hoàn toàn không ra bài theo lối mòn, nhất thời im lặng.
Lam hỏa Pháp vương lặng lẽ nói: -Ngô Kỳ, người Trung Nguyên các ngươi giả dối như ma, chúng ta đường đường chính chính, trước nay không thèm tranh cãi bằng miệng.
Y là người bình tĩnh nhất trong bốn Pháp vương, nhìn chằm chằm Đơn Phi nói: -Bây giờ ngươi đang nói chuyện gày trước, chúng ta phụng chỉ của quốc chủ An Tức, nhất định phải lấy được đèn thần, phật cản giết phật, ma cản diệt ma…Phạm thị đã dám ngăn cản chúng ta đuổi theo đèn thần, chúng ta sẽ không khách sáo.
Ta đang nói lý với ngươi, ngươi lại bắt đầu giở trò lưu manh với ta?
Đơn Phi đã nhìn thấy quá nhiều loại sắc mặt này rồi, không mặn không nhạt nói: -Vậy ta cản trước mặt các ngươi, xem ra các ngươi cũng muốn diệt trừ ta?
Lam hỏa Pháp vương lặng lẽ nói: -Bổn vương biết công phu của ngươi không tệ, nhưng nếu ngươi vọng tưởng ngăn cản được chúng ta liên thủ, thì tuyệt đối không thể nào. Y biết Tử hỏa Pháp vương thương lượng như thế, nhất định là suy xét đến chuyện công phu của tiểu tử này rất cao, bằng không trực tiếp động thủ xử lý không phải là gọn gàng dứt khoát sao? Y mở miệng là có ý muốn liên thủ đánh Đơn Phi, Phạm thị tuy có mấy chục người, nhưng không được Lam hỏa Pháp vương coi trọng.
-Cho dù các hạ có thể chạy khỏi nơi này, nhưng con cháu Phạm thị lại không thể. Tử hỏa Pháp vương khẽ thở dài nói: -Chúng ta nhất định phải lấy đèn thần, nhưng thật sự không muốn tạo nhiều sát thương.
Đơn Phi cảm thấy đường lối uy hiếp này rất quen thuộc, thầm nghĩ hạng người ti tiện Trung Tây đều không khác biệt gì nhau, mở miệng nói: -Pháp vương chỉ sợ ta bỏ chạy, sau đó chuẩn bị bốn người đánh một người, nếu thắng thì tự nhiên không cần nói đạo lý gì với ta nữa phải không?
Tiểu tử này là con giun trong bụng ta sao? Sao biết ta đang nghĩ gì?
Tử hỏa Pháp vương đích thực là muốn giết Đơn Phi trừ hậu hoạn, nghe vậy vẫn có thể cười ha ha nói:
-Các hạ thực sự là người thông minh, cũng không cần nói nhảm quá nhiều với người thông minh. Võ công của các hạ cao minh, thực sự là hiếm thấy trong đời bổn vương, chỉ cần các hạ có thể đánh bại bốn người chúng ta liên thủ, chúng ta sẽ không đi gây chuyện với Phạm thị nữa.
Y thầm nghĩ phe mình bất luận là ai cũng đều có thể hoành hành phương tây, lấy một địch bốn đã là coi trọng Đơn Phi rồi.
Thiết Chính vẫn luôn ít nói, nhưng sao lại không nhìn ra dụng ý âm hiểm của mấy Pháp vương này, vội vàng nói: -Đơn huynh đệ, đệ không cần bận tâm đến chúng ta.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Chúng ta đã xưng huynh gọi đệ, hà tất phải nói nhảm như thế?
Một câu của hắn khiến con cháu Phạm thị ai cũng nhiệt huyết sôi trào, hiểu được dụng ý của Đơn Phi.
-Được, ta đồng ý với các ngươi. Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Có điều ngươi sớm đã muốn đánh, thì chúng ta hà tất phải nói nhảm nhiều thế?
Bốn Pháp vương Bái Hỏa Giáo thấy Đơn Phi trúng chiêu, trong lòng đều mừng rỡ, coi như không nghe thấy ý trào phúng của Đơn Phi.
Đơn Phi lập tức nói: -Nhưng muốn đánh nhau, thì người ở đây thực sự quá nhiều. Thiết huynh, Ngô huynh, các huynh dẫn người ra bên ngoài đợi đi. Thấy đám người Tử hỏa Pháp vương vẫn không nhường đường, Đơn Phi nói:
-Pháp vương lẽ nào còn có ý muốn một lưới tóm gọn huynh đệ ta?
Hai pháp vương Lam hỏa, Hồng hỏa đều chịu thiệt trong tay Ngô Kỳ, Thiết Chính, nghĩ bụng đám người này trước nay đánh không lại thì chạy, trên đường chạy còn tìm cơ hội đạp ngươi một cước, nếu đã vậy thì không thể không đề phòng tiểu tử này không tuân thủ hứa hẹn.
Tử hỏa Pháp vương cân nhắc cục diện, thầm nghĩ chỉ cần giết Đơn Phi, Phạm thị cắm rễ Tây Vực, muốn tìm nào có khó gì?
-Phong phạm các hạ như thế, thật sự khiến bổn vương khâm phục. Tử hỏa Pháp vương giả vờ giả vịt tán thưởng nói: -Có thể đánh một trận phân thắng bại với cao thủ như các hạ, thực sự là chuyện vui vẻ trong đời.
Y khoát tay, ba Pháp vương kia tuy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn mở ra một con đường.
Đơn Phi nhìn về phía Thiết Chính nói: -Mang các huynh đệ ra ngoài chờ một lát.
Thiết Chính biết thân thủ Đơn Phi cực cao, cũng hiểu hắn quyết định như vậy là vì Phạm thị, cảm thấy cảm kích nói: -Đơn huynh đệ, đệ cẩn thận một chút.
Y kéo lấy Ngô Kỳ, mang mọi người nhảy ra ngoài tường. Ngô Kỳ sốt ruột nói: -Thiết Chính, huynh nói xem Đơn huynh đệ có bình an vô sự không? Hạ thấp âm thanh, Ngô Kỳ nhỏ giọng nói: -Hắn đánh không lại hẳn sẽ chạy?
Y tuy có nghĩa khí huynh đệ, nhưng giao thiệp với đám người phương tây giả dối này thì đừng có mà nói quy củ gì cả.
Thiết Chính gấp gáp nói: -Huynh còn không may đi triệu tập ngạnh nỏ thủ đến.
Ngô Kỳ giật mình chạy đi.
Đơn Phi đứng thẳng tắp trong viện, chắp tay nói: -Đa tạ Pháp vương hiểu chuyện, mời! Hắn vừa mới nói xong, Xích hỏa Pháp vương sớm đã luồn đến gần trước hắn, vung tay lên, một ngọn lửa xích như con rắn bắn đến trước mặt hắn.
Thân hình khẽ chuyển, Đơn Phi tránh khỏi ngọn lửa xích kia, ngửi thấy thì hơi choáng váng, lập tức hiểu ra trong lửa này chỉ e còn có độc tố hóa học gì đó ở trong nữa. Hắn tuyệt ngoại tức, nội tức lập tức mở ra, Hồng hỏa Pháp vương lại đánh một ngọn lửa về phía lưng Đơn Phi.
Sau lưng Đơn Phi giống như mọc thêm mắt vậy, khi lật người lên trước vừa hay tránh khỏi ngọn lửa trí mạng kia.
Tử hỏa, Lam hỏa Pháp vương trong lúc hét vang sớm đã đoán ra đường lui của Đơn Phi, khí thế hung hãn đánh đến từ hai bên trái phải. Bốn người này liên thủ như vậy tuy là lần đầu phá lệ, nhưng bốn người đều đã thân trải trăm trận, liên thủ lại sát khí thực sự là vô hạn.
Thiết Chính đang đứng ở đầu tường quan chiến, không ngờ vừa đối mặt thì Đơn Phi đã lâm vào tuyệt cảnh, khi tim đập thình thịch thì đã thấy thân hình Đơn Phi trên không trung rụt lại vươn ra, lại tránh khỏi một chiêu suýt trí mạng kia, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất cách đó vài trượng.
Cảm giác mồ hôi đổ trên trán, Thiết Chính khẽ thở phào một hơi, lại nghe thấy bên cạnh có người hỏi: -Thiết thúc thúc, Đơn công tử…sẽ không sao chứ?
Quay đầu lại nhìn, thấy Tương Tư không biết từ lúc nào đã đến đây, mà Ngô Kỳ cũng ở phía bên trái, Thiết Chính giận dữ nói: -Sao không đi tìm ngạnh nỏ thủ?
Ngô Kỳ vội nói: -Tương Tư sớm biết không ổn, vừa đi truyền lệnh điều người, không chỉ ngạnh nỏ thủ đến, máu chó đen, móng lừa gì đó cũng đều đến cả.
Trái tim Thiết Chính khẽ thả lỏng, biết Phạm gia sẽ không đánh trận không nắm chắc. Từ trước khi Ban Doanh đến Lâu Lan thì đã chuẩn bị rất nhiều rồi, đêm nay hành động như thế, Phạm Hương tự nhiên sẽ không yên giấc, mà đã âm thầm chuẩn bị điều động.
Tương Tư khẩn trương nhìn vào trong viện, chỉ thấy thân hình Đơn Phi linh động, thường tránh khỏi tập kích bằng lửa của đối phương trong lúc cực kỳ hung hiểm, nhưng thủy chung không thể hoàn kích. Trái tim thắt lại, Tương Tư biết Thiết Chính cũng không đoán được tình thế tốt xấu, gấp gáp nói: -Chúng ta có nhiều nhân thủ như thế, dù sao cũng phải làm chút gì mới được, sao có thể để Đơn công tử một mình trong hiểm cảnh chứ?
Ngô Kỳ cũng nói: -Đúng vậy, hà tất phải nói đạo nghĩa với đám người này?
Lòng bàn tay Thiết Chính đổ mồ hôi. Y thấy dáng vẻ Đơn Phi trấn tĩnh tự nhiên, không biết Đơn huynh đệ thật sự nắm chắc mười phần, hay chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, y triệu tập ngạnh nỏ thủ đến vốn là muốn giúp đỡ Đơn Phi. Lúc trước Phạm thị đối chiến với giáo đồ Bái Hỏa là dùng nỏ cứng khiến đối phương chịu thiệt thòi lớn, nhưng lúc này trong đêm ánh lửa chói chang, hai bên quấn quýt khó mà phân biệt, y sợ ngạnh nỏ thủ đồng loạt bắn tên sẽ làm Đơn huynh đệ bị thương.
Khi y vô cùng lo lắng, Tương Tư đột nhiên nói: -Bên cạnh Đơn công tử là cái gì?
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thì thấy bốn Pháp vương trong viện giống như rắn lửa điên cuồng, thân hình Đơn Phi cũng như ảo ảnh, khiến người ta gần như không phân rõ vị trí.
Trong viện sớm đã có ánh lửa ngút trời, không gì không cháy, thêm một lát, thanh thế của bốn Pháp vương thoạt nhìn đã tăng thêm một phần, nhưng khi Đơn Phi tránh né thì đã có một cái lồng sương bụi mờ nhạt bao trùm bên cạnh hắn. Mỗi khi qua một khắc, thì sương bụi vây quanh hắn kia lại rộng thêm một tầng, đốm lửa vừa gặp sương bụi kia liền bị bắn bay, trong bóng đêm thoạt nhìn thực sự vô cùng kỳ dị.