Chương 662: Phản kích lôi đình
Đêm tối lửa bay, Đơn Phi qua lại không ngớt trong liệt hỏa lại không có bất cứ sự sợ hãi nào. Khi hắn phá tan lưới lửa, một chiêu trói Xích hỏa Pháp vương đánh về phía Tử hỏa Pháp vương, thì đã hiểu rõ thực lực của đối phương.
Hắn biết chỉ dựa vào công phu, thì bốn người này còn kém Hoàng Đường nhiều lắm. Nếu đã như thế, chỉ cần đề phòng quái hỏa của đối phương, thì hắn muốn đánh bại bốn người này liên thủ còn dễ hơn là Hoàng Đường nhiều. Điều duy nhất hắn cần phải đề phòng chính là quái hỏa nổi lên bốn phía trong viện, hỏa tinh bắn ra trên không.
Cũng may hắn sớm có kinh nghiệm ác đấu với Hoàng Đường, trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy còn có thể duy trì tỉnh táo hơn người bình thường. Mỗi lần hắn nhìn như là mạo hiểm tránh né được công kích của đối phương, nhưng thực ra là che giấu thực lực của mình, quan sát thực hư của đối thủ trước.
Mà trong lúc tung hoành xê dịch, Đơn Phi lại mang theo cát bụi, mảnh vụn dưới đất dùng lực xoay tròn vô tận hình thành một màn ngăn kỳ lạ bên cạnh mình, chống đỡ quái hỏa tiến công cho hắn.
Trong lòng bốn Pháp vương Bái Hỏa Giáo đều kinh hãi. Bọn họ liên thủ như thế có thể nói là lần đầu phá lệ, trong lửa của bọn họ còn có chất độc, người thường trong tình huống này đã sớm ngất đi, nhưng tên tiểu tử Đơn Phi này không chỉ linh hoạt như lúc đầu, thậm chí còn có thể hình thành phòng ngự kỳ lạ bên cạnh, đốm lửa bình thường căn bản không thể xâm nhập.
Bọn họ cũng không biết Đơn Phi nhờ nước mà ngộ đạo, lúc trước khi đánh với đám người Lôi Công, Tôn Khinh thì đã có thể mượn lực dùng lực, bây giờ rèn luyện lâu ngày, việc mượn dùng thiên địa tự nhiên đã sớm thuần thục rồi.
Tử hỏa Pháp vương cau chặt mày, thầm nghĩ bên mình dùng quái hỏa, phòng ngự của Đơn Phi lại kỳ lạ trước nay chưa từng thấy, nếu muốn loại trừ, thì không phải chuyện dễ dàng.
Trong lòng Xích hỏa Pháp vương lại giận dữ, y không biết Đơn Phi đang che giấu thực lực, lại cảm thấy tiểu tử này vận khí quá tốt, mỗi lần đều tránh khỏi sát cơ trong đường tơ kẽ tóc, y cảm thấy chỉ cần tăng thêm một chút khí lực thì có thể giết chết Đơn Phi, nhưng thủy chung lại thiếu một chút khí lực, cũng không thể làm gì được Đơn Phi.
Trong viện ánh lửa hừng hực, tím lam đỏ xích đều lộ ra, cực kỳ quỷ dị.
Lại đấu thêm một lát, trong trận thủy chung là cục diện bất phân thắng bại, Tương Tư trên đầu tường thân hình lắc lư, gương mặt trắng bệch. Thiết Chính, Ngô Kỳ chỉ cho là trong lòng nàng căng thẳng, Tương Tư đã thấp giọng nói: -Không đúng, trong lửa có điều kỳ lạ.
Trong lòng hai người Thiết, Ngô nghiêm nghị, cũng hơi choáng váng, đồng thời ngửi thấy trong gió lạnh có mùi gay mũi truyền đến.
-Mấy tên này quá mức vô sỉ, còn hạ độc trong lửa sao. Ngô Kỳ giận tím mặt nhưng lại càng lo lắng, nghĩ bụng người bên ngoài còn chịu không nổi, Đơn Phi làm sao chống đỡ được?
Thiết Chính không do dự nữa, thấp giọng nói: -Mặc kệ, Ngô Kỳ, huynh mai phục ngạnh nỏ thủ ngoài tường phía đông, ta dẫn bọn họ đến tường đông. Y còn chưa nói xong, Tương Tư đột nhiên khẽ hô một tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thì thấy một ngọn lửa lam đang đánh đến trước mặt Đơn Phi, sương bụi bao trùm kia lập tức tan, thân hình Đơn Phi mờ ảo, lướt qua ngọn lửa lam, nhẹ nhàng rơi xuống một cây đại thụ trong viện.
Tương Tư kinh hãi.
Bốn Pháp vương Bái Hỏa Giáo thấy thế lại vui mừng, hóa ra bàn về gian xảo, thì Lam hỏa Pháp vương không hề kém hơn Tử hỏa Pháp vương trong bốn người. Trong lúc mọi người chiến đấu kịch liệt, Lam hỏa Pháp vương nhìn thấy Đơn Phi xê dịch không gian nhỏ dần, lặng lẽ canh giữ trên đường lui của Đơn Phi, rồi đánh một chiêu phá tan phòng ngự tầng ngoài của Đơn Phi.
Bốn Pháp vương thấy “lồng bảo vệ” trên người Đơn Phi càng lúc càng dày, trong lòng vốn lo lắng, không biết hành vi của tiểu tử này là muốn thi triển tà pháp gì.
Vu thuật phía tây cực kỳ thịnh hành, bốn Pháp vương hiểu trong trời đất vốn có những chuyện kỳ lạ khó mà giải thích, khó tránh lấy mình ra so sánh, chỉ sợ “pháp lực” của Đơn Phi cao hơn một bậc.
Nhưng thấy Lam hỏa Pháp vương đột nhiên công phá được phòng ngự của Đơn Phi, trong lòng bốn Pháp vương càng vui mừng, nghĩ bụng tiểu tử này chẳng qua chỉ thường thôi, hóa ra luôn cố ra vẻ huyền bí. Bọn họ đều cho rằng thời cơ đã đến, không hẹn mà cùng hình thành đường cong, hai tay thành chưởng, chớp mắt tụ tập bốn ngọn lửa lớn khoảng mấy xích, trong tiếng hét vang đã ném về phía đầu Đơn Phi!
Bốn người này đánh lâu mà không thắng, trong lòng đều không kiên nhẫn, bây giờ đồng loạt ra tay, tính chắc cho dù Đơn Phi có khả năng thông thiên thì cũng tuyệt đối không đón được ngọn lửa mà bốn người liên thủ tấn công.
Có điều tên này gian xảo, nhất định sẽ mượn cây né tránh!
Tử hỏa Pháp vương có tâm cơ nhất, khi ra tay đã đoán chắc được đường lui của Đơn Phi. Y vung tay lên, bốn Pháp vương tâm ý tương thông, Lam hỏa Pháp vương đón đầu tiến lên, hai Pháp vương còn lại thì canh hai bên trái phải, Tử hỏa Pháp vương thét dài một tiếng, lập tức tung người về phía ngọn cây.
Bốn người hình thành thiên la địa võng, chính là muốn cho Đơn Phi một kích trí mạng khi hắn tránh né.
Oành!
Khi bốn ngọn lửa đụng trúng vào cây, thân hình Đơn Phi không ngoài dự liệu mà khẽ chuyển, đã đến bên sườn một cây khác. Lực đạo mà bốn Pháp vương hợp kích sao lại bình thường, đại thụ kia tuy tráng kiện, nhưng bị bốn ngọn lửa đánh trúng cùng lúc, nháy mắt lắc lư lung lay…
Trong mắt Đơn Phi lóe lên tia sáng sắc bén, một chưởng nặng nề vỗ lên thân cây!
Thân cây lập tức gãy!
Đơn Phi lại đánh một chưởng lên đại thụ kia, đại thụ kia đã mang theo cả cành lá vọt đến Xích hỏa Pháp vương bên trái, đụng đến che trời phủ đất.
Xích hỏa Pháp vương hoảng hốt, y cho dù giao chiến vô số, nhưng chưa từng nhìn thấy vũ khí khổng lồ như thế, mắt thấy cây kia mượn thế lửa của bốn người, lại thêm lực đạo hai chưởng của Đơn Phi, khí thế dời non lấp biển đánh tới, y chỉ có một lựa chọn.
Lui!
Y vừa nãy chỉ hận đánh không đủ mạnh, bây giờ lại hận lui không đủ nhanh. Trong lúc hoảng loạn, ngọn lửa trong tay y bắn vội ra, lại quên mất đối diện không phải là kẻ địch bình thường, mà là một cây đại thụ.
Cây hơi cháy lên, nhưng có cành cây đã sớm nặng nề gãy xuống ngực của Xích hỏa Pháp vương. Xích hỏa Pháp vương còn chưa phun máu thì đã cảm thấy toàn thân bị nhánh cây đâm xuyên đau đao đâm, bất giác kêu lên thảm thiết.
Lam hỏa Pháp vương muốn xông đến trước người Đơn Phi, chỉ thấy Đơn Phi chợt quay đầu cười.
Lúc này tiếng kêu của Xích hỏa Pháp vương thê lương như tiếng heo mổ, thanh thế Đơn Phi đánh gãy đại thụ vẫn còn trước mặt, ánh lửa hừng hực, lại không che được cuồng phong dậy sóng. Lam hỏa Pháp vương tuy biết tiểu tử này lực cũ đã đi, lực mới chưa đến, bây giờ chính là thời cơ tốt để mình ra tay, nhưng thấy Đơn Phi mỉm cười như thế, trong lòng Lam hỏa Pháp vương lại tê dại, lóe người lùi mạnh ra sau, chỉ sợ Đơn Phi sẽ có thế công càng lợi hại hơn.
Tử hỏa Pháp vương, Hồng hỏa Pháp vương thấy thế đều thầm mắng Lam hỏa Pháp vương yếu đuối. Tuy hai người kinh hãi lực đạo ẩn chứa trong một chưởng đánh gãy cây của Đơn Phi, nhưng đều cho rằng thời cơ không thể mất, mất rồi không trở lại, Đơn Phi tuy đả thương nặng Xích hỏa Pháp vương, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thể phòng bị…
Hai người xông lên nhanh chóng.
Cuồng phong gào thét!
Tử hỏa Pháp vương nháy mắt sắc mặt xanh mét, Hồng hỏa Pháp vương gương mặt lại đỏ như máu gà.
Cuồng phong không phải là lực đạo thân pháp của họ, mà là vì Đơn Phi phản kích!
Đại thu kia cực thô, thoạt nhìn không dưới mấy ngàn cân, bất luận là ai cũng không cho là Đơn Phi sau khi mượn lực dùng lực đánh trọng thương Xích hỏa Pháp vương mà còn có thể dùng sức lên cây đại thụ kia, thế nhưng thân hình Đơn Phi lại nhanh chóng tung lên, đến bên cây đại thụ kia đánh một chưởng, đại thụ kia đột nhiên xoay ngang, đã quét đến Tử hỏa, Hồng hỏa Pháp vương.
Thanh thế kinh thiên!
Có quỷ! Điều này sao có thể?
Hai Pháp vương Tử hỏa, Hồng hỏa chuyên tâm chơi lửa, dĩ nhiên không rảnh nghiên cứu lý luận dùng đòn bẩy đẩy trái đất, cũng nằm mơ cũng không ngờ là Đơn Phi lại có thần thông này, lại có thể vận chuyển đại thụ.
Đại thụ quét qua, thế công của hai người căn bản không thể né tránh được, không còn lựa chọn nào khác, hai người đồng thanh quát lớn, bốn chưởng đẩy ra, nặng nề đánh lên thân cây.
Cành cây cháy bay tán loạn, cành cây gãy cả, đại thụ phút chốc chỉ còn lại cái thân đang cháy lăn lông lốc.
Thân cây vụt lên.
Tử hỏa, Hồng hỏa cố gắng ngăn cản một kích của đại thụ, sắc mặt đều đỏ bừng, đều cảm thấy máu tươi nghẹn ở giữa ngực, gần như muốn phun ra, hai người đang thầm nghĩ may mắn, thì Đơn Phi lại đá một cước lên thân cây, đá thân cây kia xông thẳng lên trời.
Thiết Chính, Ngô Kỳ gần như muốn nhảy từ trên tường xuống.
Trong trận động tác mau lẹ, biến hóa nhanh chóng.
Từ lúc bốn Pháp vương hợp kích đánh Đơn Phi đến khi Đơn Phi phản kích chẳng qua chỉ tích tắc, đừng nói là bốn Pháp vương không ngờ đến Đơn Phi phản kích, cho dù là Thiết Chính, Ngô Kỳ cũng không ngờ Đơn Phi lại có khả năng kinh thiên như thế.
Hai Pháp vương Tử hỏa, Hồng hỏa thấy Đơn Phi đạp thân cây một cước bay vụt lên trời, con ngươi đã suýt chút rớt ra. Bọn họ biết Đơn Phi đang mượn lực dùng lực, thoạt nhìn là một cước đá bay cây, nhưng trong đó còn có “công lao” của hai người.
Dù là như thế thì lực đạo một cước này của Đơn Phi vẫn nghe rợn cả người.
Đơn Phi muốn làm cái gì?
Tử hỏa, Hồng hỏa Pháp vương đều nghẹn khí ở ngực, có chút khó chịu không nói nên lời. Tử hỏa Pháp vương cuối cùng vẫn biết động não, còn có thể ra sức lùi lại phía sau, lát sau sắc mặt tím ngắt xứng với tên gọi, y đã hiểu ra Đơn Phi muốn làm cái gì.
Thân cây trên trời, ánh lửa rủ xuống.
Khoảnh khắc Đơn Phi đạp bay thân cây thì đã bay lên không trung, lại đạp một cước lên thân cây, điều chỉnh hướng thân cây, chớp mắt nhắm ngọn cây về phía hai Pháp vương Tử hỏa, Hồng hỏa.
Trên không trung có tiếng quát như sấm rền vang, hai tay Đơn Phi tạo thành hình cung, ngưng tụ lực đạo toàn thân nặng nề đánh lên rễ cây.
Thiên địa biến sắc.
Thân cây kia rực cháy, mang theo gió lạnh, vọt đến như sao băng xẹt qua bầu trời!
Tử hỏa Pháp vương mắt thấy cột lửa kia đánh đến như sao băng, hoảng sợ kêu lên: -Ngăn lại! Y một hơi đẩy Hồng hỏa Pháp vương ra sau lưng để y nghênh đón thân cây đang cháy đánh đến, cả người lao về phía sau.
Sắc mặt Hồng hỏa Pháp vương đen thui, thầm nghĩ ngươi đang hại lão tử, khí thế này, ai mà cản lại được? Mắt thấy thân cây đang cháy xông đến, Hồng hỏa không thể tránh né chỉ có thể đánh ra hai chưởng.
Phịch!
Hai tay y đón lấy thân cây, liền cảm giác giống như sét đánh, cổ tay cũng gãy theo, may mà y biết không thể cứng rắn chống đỡ, khi toàn thân chấn kinh ra sức lùi ra sau, thì thân cây đang cháy lại không giảm lực đạo, đụng mạnh lên tường viện cùng Hồng hỏa Pháp vương.
Tường viện liền ngã!
Trong màn bụi mịt mù ánh lửa rạng rỡ, khi Hồng hỏa Pháp vương liền cảm thấy toàn thân gãy sạch, không còn chút sức động đậy, thì Tử hỏa Pháp vương vội vàng lướt đến, đưa tay tóm lấy Hồng hỏa Pháp vương xông vọt lên trời.
-Bắn!
Thiết Chính trong chỗ tối vội quát lên. Y bảo Ngô Kỳ mang người mai phục ở thành đông, mà không ngờ là bốn Pháp vương lại bị Đơn Phi đánh bại chạy trốn từ phía nam.
Nhân thủ bên cạnh y không nhiều, nghe tiếng liền móc ám khí bắn về phía hai Pháp vương, thì nghe thấy Tử hỏa Pháp vương quát trầm một tiếng, thân hình lại không hề chậm lại, chớp mắt cùng Hồng hỏa Pháp vương biến mất trong bóng đêm.
Đêm dài trầm lắng, ánh lửa nóng rực, đốt cháy thân cây kia kêu lốp bốp. Lam hỏa, Xích hỏa Pháp vương sớm đã không biết đi đâu, hai người thấy thanh thế Đơn Phi như thế, sao còn ở lại?
Thiết Chính thầm dậm chân, đang muốn đuổi theo, Đơn Phi đã nói: -Đừng đuổi theo.
Hắn không biết từ lúc nào đã đến phía sau đám người Thiết Chính, lại không truy đánh mạnh mẽ đám người Tử hỏa Pháp vương.
Con cháu Phạm thị đồng loạt nghiêm túc nghe lệnh, khi nhìn lại người thanh niên đứng sừng sững đó, thần sắc đều bội phục, trong mắt còn mang theo hoảng sợ.