Thâu Hương

Chương 668: Bích họa ăn thịt người

Chương 668: Bích họa ăn thịt người


Càn Khôn dịch chuyển? Là gì cơ?
Thần sắc Đơn Phi hoang mang, Chu Kiến Bình thấy hắn không hiểu liền chân thành giải đáp: - Đây là cách nói của riêng ta đối với việc này thôi, huynh cứ kiên nhẫn nghe tiếp, nói không chừng sẽ có lý giải khác.
Sợ Đơn Phi không kiên nhẫn, Chu Kiến Bình lập tức nói tiếp: - Lúc đó ta nghe Đổng tiểu thư sắp gả cho người khác, lòng như đã chết, lại nghe Tôn Chung bảo sẽ giúp ta cần gì có nấy, chỉ cần ta làm thay ông ta một việc, dù ta có cảm giác ông ta đang lừa ta, nhưng lúc đó ta không còn lựa chọn, vì thế đồng ý đến Ngô Quận Phú Xuân.
Đó hình như là quê hương của Tôn gia?
Đơn Phi thầm ghi nhớ điểm này, đợi Chu Kiến Bình nói tiếp.
- Không ngờ sự việc thật sự có chuyển biến. Khóe miệng Chu Kiến Bình lộ nụ cười ngọt ngào: - Đêm trước khi ta và Tôn Chung xuất phát, Đổng tiểu thư đột nhiên đến tìm ta, nàng kiên cường hơn ta, lại âm thầm chuẩn bị tiền tài, muốn bỏ trốn với ta.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chu Kiến Bình, không cảm giác là y đang nói xạo.
- Lúc đó ta vô cùng cảm kích nàng, dù biết nếu bị bắt về sẽ chỉ còn con đường chết, nhưng lúc đó ta vốn dĩ không lo toan nhiều, dẫn theo Đổng tiểu thư rời khỏi, nhưng Tôn Chung lại không cho phép.
Chu Kiến Bình tức giận nói: - Ông ta uy hiếp ta, bảo rằng chỉ mình ta có thể đi theo ông ta thôi, nhìn vẻ mặt lúc đó của ông ta, e là sợ việc này bại lộ, dù ông ta đã già, nhưng tay chân cứng như sắt, ta đấu không lại ông ta.
Đơn Phi thầm nghĩ, với thân thủ của ngươi, nếu có thể đánh bại Tôn Chung thì đúng là bị ma nhập rồi đấy: - Sau đó thì sao? Ngươi liền bỏ lại Đổng tiểu thư sao?
- Ta không có!
Chu Kiến Bình tự hào nói:
- Ta nói với Tôn Chung, nếu ông ta không để ta dẫn theo Đổng tiểu thư, ta thà lập tức chết. Dừng một lúc, Chu Kiến Bình tràn đầy cảm kích nói: - Đổng tiểu thư cũng nhìn ra ý đồ của Tôn Chung, nhưng ôm theo ý niệm sống chết có nhau với ta, bảo rằng bất quá để Tôn Chung giết cả hai ta, nhưng tuyệt đối không chịu chia ly!
Đơn Phi khẽ nhướn mày: - Hẳn là Tôn Chung không giết ngươi?
Đúng là nhảm nhí! Nếu Tôn Chung giết ta rồi thì bây giờ ai đang đứng đây nói chuyện với ngươi?
Trong lòng Chu Kiến Bình thầm mỉa mai, nhưng nhìn sự quan tâm và đồng cảm của Đơn Phi dành cho y và Đổng tiểu thư, Chu Kiến Bình giữ thái độ kiêu ngạo nói tiếp: - Mối tình giữa ta và Đổng tiểu thư có thể nói là long trời lở đất, cả Tôn Chung cũng động lòng. Nhờ sự kiên trì của ta và Đổng tiểu thư, cuối cùng Tôn Chung cũng đồng ý để Đổng tiểu thư đi cùng, nhưng ông ta bắt nàng hứa giữ kín chuyện này.
Thấy ánh mắt Đơn Phi đang đánh giá y, Chu Kiến Bình nhăn mày hỏi: - Đơn công tử đang nhìn gì vậy?
- Không có gì.
Đơn Phi lắc đầu, nhưng trong lòng lại đặt ra một câu hỏi mấu chốt, tên Chu Kiến Bình này có gì đặc biệt sao?
Hắn biết, Chu Kiến Bình này có khả năng sẽ trở thành thần tướng trong tương lại, nhưng trước mắt, người này không có đặc điểm để nhận diện thần tướng. Thần tướng thật sự có khả năng thông linh hay không vẫn còn là câu hỏi, nhưng một tướng sĩ nổi danh nhất định phải có bản lĩnh thông hiểu lẽ đời. Tên Chu Kiến Bình này thì mơ mơ màng màng, thiếu sự hiểu biết về người đời và tầm nhận thức bản thân, chẳng lẽ y thật sự cho rằng mối tình kinh thiên động địa của y có thể lay động Tôn Chung sao?
Đơn Phi vô cùng hoài nghi sự chân thật của việc này, thầm nghĩ, từ nước Bái đến Phú Xuân, với năng lực của Tôn Chung tìm một kẻ theo đuôi quá dễ. Thế nhưng lại chọn Chu Kiến Bình này, thậm chí còn hạ mình thỏa hiệp với Chu Kiến Bình, điều này nói rõ tính quan trọng của Chu Kiến Bình trong kế hoạch của Tôn Chung.
Vì sao phải dẫn theo Chu Kiến Bình? Y đóng vai trò gì trong kế hoạch của Tôn Chung?
Đơn Phi âm thầm suy tư, lại nghe Chu Kiến Bình kể tiếp: - Dù Tôn Chung cố chấp, nhưng ông ta vô cùng có bản lĩnh, ông ta dẫn theo ta và Đổng tiểu thư đến Phú Xuân, dễ dàng cắt đuôi bọn truy bắt của Đổng gia. Ông ta quen thuộc với mảnh đất Phú Xuân, bảo ta đi theo hướng đông rồi sẽ nhìn thấy biển. Nhưng ông ta không dẫn đường, chỉ dừng chân tại một ngọn núi nhỏ vô danh trên mảnh đất nông. Trên núi có không ít ngôi mộ, nhưng ông ta nhìn thấy lại chỉ cười, cười một cách kỳ lạ, lúc đó ta không nhịn được liền hỏi ông ta cười cái gì…
Chu Kiến Bình ăn nói dông dài, nhưng Đơn Phi cũng không cắt ngang lời y. Vì Đơn Phi biết con người chỉ ăn nói lôi thôi khi việc đó thật sự gây ấn tượng mạnh đến mình, việc có thể để lại ấn tượng sâu sắc hẳn có manh mối.
- Tôn Chung hỏi ta có tin vào số mệnh không? Chu Kiến Bình gãi đầu nói: - Ta…lúc đó ta không đáp lời. Mà Đổng tiểu thư lại hỏi ông ta câu hỏi tương tự, nàng luôn hoài nghi Tôn Chung có mưu đồ với ta. Nhưng ta không có gì để người khác mưu đồ cả, Tôn Chung cần gì ở ta nào? Nhưng Đổng tiểu thư chỉ âm thầm lắc đầu.
Nàng ta thông minh hơn ngươi đấy.
Đơn Phi cũng chỉ có thể lắc đầu, nếu để Chu Kiến Bình sống ở thời đại của hắn, e là sớm bị bán hết ngũ tạng cũng không chừng, nhưng Đơn Phi cũng nghĩ không ra mưu đồ thật sự của Tôn Chung là gì.
- Tôn Chung nghe Đổng tiểu thư hỏi thế, vẻ mặt đùa cợt, không đáp ngược lại cười nói, trên đời này có rất nhiều người vô tri, đối với những việc mình không thể giải quyết thì hoàn toàn đẩy đưa cho số mệnh. Trên ngọn đồi nhỏ này từng xảy ra vô số chuyện kỳ lạ, bầu trời có mây ngũ sắc, lan ra bán kính vài dặm, thế là nhiều người bảo rằng Tôn gia sắp cường thịnh rồi, vì chung quanh ngọn đồi đều là mộ của người nhà họ Tôn.
Đơn Phi giật mình, trong sử sách từng ghi chép hiện tượng phần mộ của Tôn gia xuất hiện hiện tượng phát sáng, nhưng hắn cho rằng đó là lời đồn đại không đáng tin thôi, không ngờ thật sự có việc này.
Chu Kiến Bình thần sắc sợ hãi nói: - Lúc đó ta nhiều chuyện hỏi ông ta, chẳng phải ngươi cũng họ Tôn sao, nơi này chính là nơi an táng của tổ tiên ngươi sao? Mà ông ta lại gật đầu, không hiểu sao, ông ta vừa cười vừa khóc nói rằng, đây là mộ của tổ tiên ta, ngươi nói có đáng cười không?
- Có gì đáng cười nào? Đơn Phi hỏi.
Chu Kiến Bình gãi đầu bảo: - Lúc đó ta cũng hỏi thế, Tôn Chung nhìn ta hồi lâu, cuối cùng chỉ bảo là Tôn gia cường thịnh rồi, nhưng đứa con duy nhất của ta đã chết rồi.
Đơn Phi biết người con trai mà Tôn Chung nói chính là Tôn Kiên, nhất thời bùi ngùi, thầm nghĩ, dù Tôn Chung kỳ lạ, nhưng thoạt nhìn ông ta rất thương đứa con của mình.
- Ta nói, vậy chẳng phải ngươi tuyệt tử tuyệt tôn rồi sao? Số mệnh xem ra chỉ là điều vô căn cứ. Chu Kiến Bình lại lôi thôi nói tiếp: - Lúc ấy ông ta không trả lời ta, mà dẫn ta đi tìm một hang động trên núi…mà nói chính xác phải là địa động mới đúng, vì địa động hơi nghiêng, hơn nữa càng xuống dưới thì nhánh càng nhiều, tận cùng con đường không khác nào địa ngục u ám.
Khi trần thuật, cơ thể của Chu Kiến Bình hơi run rẩy, Đơn Phi vực dậy tinh thần nghe, e là bí mật của Tôn gia được chôn cất trong địa động này. Chu Kiến Bình không biết về Tôn thị, nên giọng nói chẳng mặn mà, nhưng lúc trước dưới chân núi Cầm Cổ, Đơn Phi từng nghe Tào Quan kể về sinh nhai dựa vào trồng trọt của Tôn Chung ngày trước, bảo rằng mình từng gặp Ti Mệnh lang gì đấy, Ti Mệnh lang chịu ơn một quả dưa của Tôn Chung, vì thế chỉ điểm Tôn Chung chôn cất tổ mộ ở đâu đó, nói là để phù hộ Tôn gia đại phú đại quý...
Bây giờ xem ra, Tôn Chung có thể đưa Tôn gia lên đỉnh thiên hạ e là do sự tồn tại của bí mật này, chứ không liên can gì đến nơi mai táng tổ mộ.
Đơn Phi lòng có suy tính, nhưng vẫn ra vẻ không hay biết.
Chu Kiến Bình miêu tả liên miên một hồi tình hình đáng sợ dưới địa động, thấy Đơn Phi thờ ơ, Chu Kiến Bình mới quay lại chủ đề chính: - Dù lối đi rất nhiều, nhưng Tôn Chung có vẻ quen thuộc với nơi đó, ông ta dẫn ta và Đổng tiểu thư đi chừng một ngày, ta cảm giác dưới chân hơi ẩm ướt, có vẻ sắp đến biển rồi, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiều binh mã.
Thấy Đơn Phi bình tĩnh nhìn y, Chu Kiến Bình vội giải thích: - Không biết là binh mã thật hay bằng đất nung, nhưng những binh mã nhìn rất sống động, thoạt nhìn không khác gì binh mã thật. Hơn nữa càng đi về trước thì số lượng binh mã càng nhiều, mãi đến khi đi đến một hang động cực lớn, lượng binh mã ta nhìn thấy đúng thật chiếm hơn vạn.
Tượng binh mã?
Đơn Phi càng hứng thú, thầm nghĩ, tượng binh mã cũng không phải độc quyền của Tần Thủy Hoàng, mà Tần Thủy Hoàng cũng chẳng phải người đầu tiên xây dựng tượng binh mã, nơi đây xuất hiện một loạt các tượng binh mã, chẳng lẽ lại là một ngôi mộ sao?
- Mà hơn chục ngàn pho tượng binh mã đó bao bọc xung quanh một cao đài bằng ngọc, trên đó có một tướng quân nhìn ra xa, phía sau có một bức tượng bằng đá cực kỳ to, trên tường có vẽ một tấm bản đồ, ta nhìn không hiểu đó là bản đồ gì, nhưng cảm giác kỹ thuật vẽ không tồi.
Đơn Phi rất muốn bổ não của Chu Kiến Bình ra xem trong đó chứa gì, thầm nghĩ ngươi cứ đi thám hiểm như thế quả thật sẽ chết trước đấy. Nhưng suy xét vì không phải người trong ngành, nên Đơn Phi kiên nhẫn dò hỏi: - Tôn Chung có giới thiệu gì với ngươi không?
Chu Kiến Bình lắc đầu: - Lúc đó ông ta chỉ nhìn vào tướng quân trên cao đài và ngẩn ngơ. Bỗng dưng nhớ đến một việc, Chu Kiến Bình vỗ mạnh vào đầu: - Nhưng Đổng tiểu thư có hỏi ông ta, chẳng lẽ nơi này cũng là mộ của họ Tôn sao?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thất thanh hỏi: - Tôn Vũ sao?
Ánh mắt của Chu Kiến Bình kỳ quặc nhìn Đơn Phi, Đơn Phi cau mày nói: - Pho tượng tướng quân đó có phải là Tôn Vũ không? Tôn gia Giang Đông vốn là hậu nhân của binh thánh Tôn Vũ, mà tung tích của Tôn Vũ lại là bí ẩn của lịch sử, không ai biết nơi ở thật sự của Tôn Vũ. Chẳng lẽ nơi yên nghỉ của Tôn Vũ nằm dưới lòng đất Phú Xuân sao?
Chu Kiến Bình à ừ bảo: - Lúc đó Đổng tiểu thư cũng hỏi, chẳng lẽ đây là mộ của Tôn Vũ Tướng Quân? Ta không biết Tôn Vũ là ai, cũng không biết Đổng tiểu thư nói đúng không. Không ngờ Tôn Chung lại bảo, Đổng tiểu thư vẫn có chút kiến thức đấy. Vậy có nghĩa là ông ta thừa nhận đây là mộ của Tôn Vũ Tướng Quân phải không?
Hàng loạt suy tư rối răm, Đơn Phi chỉ thắc mắc lý do khiến Tôn Chung dẫn theo Chu Kiến Bình đến ngôi mộ của Tôn Vũ.
Chu Kiến Bình không quan tâm đến câu hỏi mà tự y đặt ra, thuận miệng hỏi xong thấy Đơn Phi không trả lời, y liền tự biết quay về chủ đề chính: - Khi đó ta liền hỏi, Tôn tiên sinh, vậy ngươi muốn dẫn ta đến nơi nào? Nơi này có thứ ta cần sao? Khi nào ta và Đổng tiểu thư có thể rời khỏi?
Nhìn Đơn Phi, trong mắt Chu Kiến Bình đột nhiên ngấn lệ: - Kỳ thật ta không có nghĩ nhiều, chỉ là muốn tìm nơi yên ổn cùng Đổng tiểu thư chung sống, dựa vào chút sức lực kiếm ăn qua ngày, nhưng…
Từng giọt nước mắt chảy xuống hai bên má, Chu Kiến Bình nức nở nói: - Nếu ta biết sau đó xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không đi đến trước tấm bản đồ đó.
- Chuyện gì đã xảy ra? Đơn Phi ngưng thanh hỏi.
Chu Kiến Bình nghiêm nghị nói: - Tôn Chung không trả lời ta, chỉ phi thân đến trước tướng quân trên cao đài, không biết làm cái gì trên đó, ta thấy có nhiều pho tượng binh mã ở xung quanh, liền bước lại gần tấm bản đồ trên tường, vì Đổng tiểu thư có hỏi Tôn Chung, đây có phải là bản đồ Trung Nguyên không? Mà sao lại vẽ biển…vì không muốn nàng trông như tên ngốc, ta liền đến gần xem thử. Không ngờ…
Hai má của y co giật một cái, như gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng, rốt cuộc vẫn phải kiên trì nói: - Không ngờ tường đột nhiên phát sáng, chiếu lên người ta, như yêu ma ăn thịt người, cư nhiên kéo ta dính vào tường, như muốn nuốt chửng ta vậy.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, hỏi: - Sau đó thế nào?
- Khi ấy ta sợ kinh khủng, lớn tiếng gào thét. Đột nhiên, Chu Kiến Bình tự tát vào mặt mình, lần nữa rơi lệ, bảo: - Ta không nên kêu cứu, vì Đổng tiểu thư thấy ta gặp nguy hiểm, vội vàng chạy đến cứu ta, lại bị bức tường nuốt vào!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất