Chương 670: Nhảy vọt ngàn dặm
Lục Hà giận đến phát run, thấy thế Chu Kiến Bình sợ sệt bảo: - Chúng ta nào có kế hoạch gì đâu?
Đơn Phi thấy Chu Kiến Bình như đang chơi trò che giấu, lạnh nhạt nói: - Kế hoạch của các ngươi chẳng phải là ngươi dẫn ta đến xem việc không thể tượng tưởng xong để vị huynh đài này từ mộ chui ra một cách đầy bất ngờ rồi bắt thóp ta sao? Ban nãy gã ra tay với ngươi vốn là muốn thừa dịp ta cứu ngươi, xuất chiêu kìm chế ta.
- Sao huynh biết? Chu Kiến Bình thất thanh hỏi, giây lát sau nhìn sang Lục Hà nói: - Thì ra ngươi kể với Đơn công tử rồi sao? Vậy ngươi còn bảo ta tìm Đơn công tử đến làm gì?
Lỗ mũi của Lục Hà vì giận mà phồng lên như nấm đấm, khó thở cực kỳ, ngược lại cười nói: - Đúng vậy, là ta nói với Đơn công tử của ngươi ta sẽ ở đây phục kích hắn, ngươi hài lòng chưa?
Thoạt nhìn, Chu Kiến Bình vẫn giữ vẻ hoài nghi.
Lục Hà hít sâu một hơi, bình phục tâm thế rồi quay sang nhìn Đơn Phi nói: - Đơn Phi, lần này ta dẫn theo “đồng đội heo”, ta chịu rồi. Ngươi nói không sai, ta ở đây mai phục ngươi đấy, ngươi tính làm gì nào?
Gã ưỡn ngực, vẻ khẳng khái phó nghĩa, nhưng cặp mắt nhỏ kia không ngừng chuyển động, chắc hẳn là đang tính kế đây.
Chu Kiến Bình bên cạnh nói: - Đơn công tử đại nhân đại lượng, sẽ không làm gì ngươi đâu. Lục Hà, kế hoạch của ngươi cần Đơn công tử giúp một tay, mọi người nên thành khẩn đối đãi nhau mới phải, hà tất dùng đến việc khống chế để đàm phán điều kiện chứ? Ngươi nói rõ chuyện trước đi, không chừng hắn có hứng thú tham dự đấy.
Lục Hà hừ lạnh một tiếng: - Hắn hiểu được cái gì?
Đơn Phi cũng không thèm để ý, hắn biết Lục Hà có chút bản lĩnh, nếu không cũng không thể mai phục nãy giờ dưới mộ. Nhìn người trước mặt, dù đầu hơi to, nhưng dung lượng não không nhiều, Đơn Phi cũng không muốn tính toán làm gì, cười nhạt nói: - Chu Thanh nói đúng đấy, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng lần sau ngươi còn từ trong mộ nhảy ra hù dọa ta, coi chừng ta sẽ chôn ngươi xuống đó thiệt đấy.
Tính tình của Lục Hà vốn nóng nảy, hiếm khi phục tùng người khác, thấy người thanh niên đứng trước mặt mình như cười đùa nói ra câu này, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.
- Tốt lắm, không sao rồi. Thân hình tròn vo của Chu Kiến Binh chứa lòng dạ nhìn thấu chuyện đời, xua tay đuổi đi mọi xung đột, rất thông minh nói: - Ban nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ?
- Ngươi nói có người cứu ngươi ra, sau đó lôi vị huynh đài này ra. Đơn Phi không còn quan sát Lục Hà nữa mà quay sang đáp lời Chu Kiến Bình.
Chuyện của Chu Kiến Bình có thể có mối liên can nào đó với hắn, vì thế hắn không thể không chân thành nghe kể.
- Với sự thông minh của Đơn công tử, tin chắc cũng biết Lục Hà làm cách nào cứu ta từ ngục ra. Chu Kiến Binh cẩn thận lời nói, hóa giải ngại ngùng ban nãy.
- Ban nãy ngươi nói rồi! Lúc trốn dưới mộ, Lục Hà có “kỹ năng” không rên một tiếng, nhưng bây giờ đã được gặp lại tục thế, gã liền nóng nảy không ngừng.
- Ta đã nói rồi sao? Chu Kiến Bình gãi đầu cười khan nói: - Nói lại một lần cũng chả sao mà, huống chi ta có thời gian, đúng không?
Nhìn Đơn Phi, Lục Hà cũng không đáp lời mình, Chu Kiến Bình vẫn tiếp túc “vô cảm” nói: - Đơn công tử, huynh đoán xem, Lục Hà làm cách nào cứu ta ra được?
- Gã đào một lối chui vào đại lao cứu ngươi ra à? Đơn Phi suy đoán nói.
Lần này đến lượt Chu Kiến Bình và Lục Hà kinh ngạc, Chu Kiến Bình nhìn sang Lục Hà nói: - Thì ra lại là ngươi kể với Đơn công tử à.
Suýt nữa Lục Hà đã tát sang, nhưng chú ý đến thân thủ của Đơn Phi, chỉ rống giận bảo: - Không phải ai cũng giống ngươi, ra đường không mang theo não, kẻ họ Đơn thấy ta từ mộ chui ra, chắc chắn đoán được ta có bản lĩnh chứ, đoán ta đào đường cứu ngươi ra thì có gì lạ?
Dù gã nói thế, nhưng nhìn Đơn Phi tuổi còn trẻ, nhưng sức phán đoán lại tinh chuẩn không khác mấy lão già bảy tám mươi, khó tránh khỏi giật mình.
- Hóa ra là vậy.
Chu Kiến Bình rất là khâm phục nói: - Đơn công tử thật sự là người thông minh, nói về tư duy, ta đúng là không bằng một nửa của ngươi.
Ngươi quá đề cao bản thân rồi, e là ngươi còn không bằng một cọng lông của tên họ Đơn đấy.
Lục Hà chửi thầm, nhịn không được nói: - Ta kể cho, tên mập ngươi thật là dông dài. Nhà họ Đổng không ai rảnh hơi ngồi nghe y nói nhảm, liền bắt y lại xử tội chết, ta đào đường hầm đi vào cứu y, bảo y dẫn ta đến nơi mà Đổng tiểu thư mất tích. Khi chúng ta đến được nơi đó, may là người này không làm chúng ta lạc đường, chúng ta tìm được ngôi mộ của Tôn Vũ.
- Vì sao ngươi đi cứu Chu Kiến Bình? Đơn Phi đột nhiên hỏi một câu.
Lục Hà ngẩn ra.
Chu Kiến Bình giải thích: - Dù gã xấu xí… Nhìn Lục Hà đang nhảy cẫng lên, Chu Kiến Binh vội khoát tay nói:
- Ta không phải muốn nói ngươi xấu mà ta muốn nói lòng dạ ngươi tốt.
- Vậy ngươi cứ nói thẳng là lòng dạ ta tốt là được rồi? Lục Hà giận dữ hét.
Chu Kiến Bình vội bảo: - Lần sau ta sẽ nhớ mà, dù gã… Thấy Lục Hà cắn răng đi đến, rốt cuộc Chu Kiến Binh cũng nhớ: - Dù gã có lòng dạ tốt bụng, nhưng tính tình hơi xấu một tý.
Ngươi không vòng vo không được phải không?
Đơn Phi cũng dở khóc dở cười, tuy nhiên Lục Hà không còn giận nữa, xem ra gã ta rất quan tâm diện mạo của mình, tính tình thì không mấy chú tâm lắm.
- Ngươi biết ta là bị oan nên mới cứu ta ra, lại đi tìm tung tích của Đổng tiểu thư với ta, Lục Hà…vẫn là ngươi luôn giúp đỡ ta… Tràn đầy cảm kích nhìn Lục Hà, Chu Kiến Binh kích động nói: - Ta vẫn chưa nói câu cảm ơn ngươi nữa.
Lục Hà ngơ ngẩn, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, muốn nói lại thôi.
Đơn Phi nhìn ra sự ngại ngùng của Lục Hà, cũng biết lý do vì sao gã ngại. Lục Hà tuyệt đối không phải vì trượng nghĩa mà đi cứu Chu Kiến Bình, mà chắc là thèm nhỏ dãi ngôi mộ kỳ bí đó. Đơn Phi nhìn ra Lục Hà sống nhờ việc “đào đất” này, có phần giống với tiền thế của hắn. Nếu vậy thì làm sao Lục Hà không động lòng với bí mật ngôi mộ mà Chu Kiến Binh kể? Dù không biết rõ mọi chuyện, nhưng Đơn Phi đoán được bảy tám phần tâm ý của Lục Hà rồi, nhưng hắn cũng không nhiều chuyện bóc trần, chỉ hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lục Hà biết con người Đơn Phi thông minh hơn Chu Kiến Bình nhiều, thấy Đơn Phi không hề vạch trần dụng ý của gã, trong lúc nhất thời tâm ý phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: - Sau đó chúng ta tìm thấy bức tường ăn thịt người đó, ta hỏi Chu Kiến Bình có phải y không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm đươc Đổng Hoa không?
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, suy nghĩ thâm ý câu hỏi của Lục Hà.
Chu Kiến Bình ưỡn ngực nói: - Đương nhiên là ta thật lòng với Đổng tiểu thư rồi, dù là chân trời góc biển, dù là…giảm thọ vì nàng.
Đơn Phi kinh ngạc nhìn mái tóc bạc của Chu Kiến Binh, chậm rãi nói: - Giảm thọ sao?
Lục Hà biết không thể giấu diếm người thông minh trước mặt, nói trắng ra: - Đúng vậy, theo ta được biết, mỗi lần bức tường này ăn thịt người đều sẽ xảy ra chuyện không thể tin nổi, hơn nữa còn khiến người ta giảm thọ. Nhưng muốn biết Đổng tiểu thư đã đi đâu thì nhất định phải khởi động lại cơ quan của bức tường.
- Ngươi biết khởi động cơ quan sao? Đơn Phi khẽ nhướn mày, thầm nghĩ, ban nãy Chu Kiến Bình nói Tôn Chung cũng phải tốn công nửa ngày với chỗ đó, Lục Hà ngươi lại tinh thông thế cơ à?
Lục Hà khinh thường nói: - Khó lắm sao?
Ban nãy gã chịu nhục dưới tay Đơn Phi, nhưng bây giờ đã khôi phục tự tin rồi.
- Ngươi biết những gì nào? Đơn Phi lại hỏi.
- Ta nói ngươi cũng không hiểu. Lục Hà không muốn nói ra chân tướng.
Đơn Phi biết Lục Hà muốn giữ kín bí mật, không vội truy vấn: - Thế là ngươi khởi động cơ quan, Chu Kiến Bình bị nuốt vào. Vậy tiếp đó thế nào?
Chu Kiến Binh giành nói: - Ta nói cho. Sau khi ta bị bức tường nuốt vào, chỉ cảm giác xung quanh có ánh sáng rất mạnh bao trùm lấy ta, như muốn ép nát ta, chịu không nổi áp lực nữa ta liền ngất xỉu, sau khi ta tỉnh lại chỉ thấy có một Miêu nữ, đáng tiếc không phải Đổng tiểu thư.
Mí mắt Đơn Phi co giật: - Ngươi rời khỏi lòng đất rồi sao?
- Đúng thế. Thần sắc của Chu Kiến Bình cũng ngạc nhiên không kém, - Ta thấy xung quanh núi non liền kề…thế núi rất cao, nhưng không giống ở Giang Đông…
- Y tới Hán Trung! Lục Hà không thể nhẫn nại sự lôi thôi của Chu Kiến Bình nữa, lập tức nói ra đáp án.
Dù Đơn Phi cố bình tĩnh, nhưng thần sắc có phần thay đổi: - Y tới Hán Trung sao? Làm sao tới Hán Trung được?
Phú Xuân Giang Đông cách xa Hán Trung ngàn dặm!
Lục Hà mang thần sắc quả nhiên nói: - Hạng người như ngươi sao hiểu được? Thấy Đơn Phi không hề tức giận, ngược lại còn đợi gã cho kết luận, Lục Hà khôi phục tự tôn nói: - Bức tường ăn thịt người đó đúng là kỳ tích không thể tưởng tượng, khởi động từ Phú Xuân, nhưng trong giây lát đã di dời con người đến nơi ngàn dặm xa. Thế nào? Thần kỳ chưa? Không tin sao?
Đơn Phi nhíu mày, nhìn Lục Hà hỏi: - Vì sao ngươi biết những chuyện này?
Lục Hà cũng không trả lời, nhìn bộ dạng không kinh sợ của Đơn Phi, hoàn toàn không giống những người lúc trước toàn thốt ra câu “không thể nào”, cảm giác Đơn Phi rất có môn đạo.
- Ta nói cho. Chu Kiến Bình lại nói.
- Cần cái mồm của ngươi nói. Lục Hà biết không thể che miệng Chu Kiến Bình, trợn trắng mắt nói: - Ta làm ngành khác người, luôn luôn một mình, tiền không là vấn đề của ta nữa.
- Nhưng hình như ngươi cũng không nhiều tiền lắm. Chu Kiến Bình tiếp lời: - Nếu không hà tất đến cầu Đơn công tử?
Lục Hà không thể nhịn được nữa nói: - Ngươi không nói chuyện sẽ chết sao? Thấy vẻ mặt Chu Kiến Bình sợ sệt đứng ra sau Đơn Phi, Lục Hà bảo: - Ta quanh năm đi lại xung quanh khu vực Tây Vực, nghe nói bên đó có một bí mật khổng lồ, từ tay thương nhân Tây Vực, ta có được một tấm da cừu, trên đó có những dòng chữ kỳ quái, nhưng không làm khó được ta.
Lúc nói chuyện gã không chú ý đến bàn tay của Đơn Phi lơ đãng chạm vào vị trí lòng ngực, nói tiếp: - Ta phá giải bí mật của dòng chữ đó kỳ quái đó, biết được một bí mật, vào mấy ngàn năm trước, nơi đây từng trải qua một biến cố kinh thiên động địa. Có người…có người lợi dụng năng lực siêu nhiên xây dựng vương quốc dưới lòng đất, hơn nữa từ vương quốc đó có thể đến bất cứ nơi nào trên thế gian, điển hình như chỉ trong nháy mắt từ Phú Xuân đến Hán Trung vậy.
Tim đập thình thịch, Đơn Phi biết ngoại trừ người của Xi Vưu thì không còn ai có năng lực làm được điều Lục Hà nói.
Lục Hà tiếp tục nói: - Từ xưa đến nay, thế gian vẫn luôn có một truyền thuyết, nói rằng nơi nào tương thông với nơi nào, như có người nói từ Hoa Sơn nhảy xuống sẽ lập tức đến được Ba Thục, thậm chí đến cái gì đế quốc Đại Tần. Loại chuyện này không hiếm, nghe nói mộ của Hoàng Đế cũng tồn tại nhiều điều bí ẩn. Nhưng cũng chỉ là nghe cho vui thôi, không phải ai cũng mày mò tham cứu, đều cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ, căn bản không biết thật sự có những việc này. Thế nhân a… Gã ngửa đầu nhìn phía bầu trời đêm, sắc mặt mang theo phiền muộn.
Quay đầu thoáng nhìn Đơn Phi cũng vẻ mặt động lòng, Lục Hà cười khẩy nói: - Chắc ngươi cũng không tin nhỉ?
Trong lòng dù kích động, nhưng Đơn Phi chỉ mỉm cười nói: - Rất thú vị, nói tiếp đi.
Lục Hà rất kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi lại thấy hứng thú với việc này, phấn chấn tinh thần nói: - Ta tìm ngươi đến là để phá giải bí mật này đấy!