Thâu Hương

Chương 671: Bí mật của hai bức tranh

Chương 671: Bí mật của hai bức tranh


Nội tâm Đơn Phi rung động. Người ngoài có lẽ cho rằng Lục Hà chỉ là ăn nói vô căn cứ, nhưng Đơn Phi từng chứng kiến những kỳ tích của đám người Hoàng Đế và Xi Vưu, vô cùng tán thành những gì Lục Hà nói.
Vào thời đại của hắn từng lưu hành một loại lý thuyết rằng nhiều nơi trên trái đất đều là tương thông nhau, cũng có nhiều ghi chép giống với tình huống mà Lục Hà nêu ra, nhưng chưa ai có thể phá giải hiện tượng này!
Trên thực tế, dù Đơn Phi là chuyên gia khảo cổ hàng đầu, có nghiên cứu thâm thúy với địa chất địa tầng, nhưng hắn tự biết kiến thức của hắn vẫn còn nông cạn, khoa học ở thời đại của hắn không hề cường mạnh như người đời vẫn nói, dù lúc đó nhân loại đã khám phá được sao Hỏa, tìm được nơi “dung thân” thứ hai sau Trái Đất, nhưng sự hiểu biết của con người về quả địa cầu này vẫn có hạn chế. Phía bắc Hoa Hạ lúc đó có một đại cường quốc, dùng thời gian suốt hai mươi bốn năm để nghiên cứu Trái Đất, kết quả đào được một địa động sâu hàng chục ngàn mét, nhưng đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Đây không khác nào hành động đốt tiền, cũng là hành động tiềm tàng nhiều mối nguy hiểm, cứ như một người dùng mũi khoan mở sọ não mình ra, nghiên cứu xem bên trong não mình có những gì vậy. Nhưng cường quốc đó dù tốn sức tốn của tốn biết bao nhiêu thời gian, họ cũng mới thăm dò được một phần ba quả địa cầu mà thôi, còn lâu mới đến tận cùng Trái Đất, chứ đừng nói tiếp cận địa hạch. Việc này cứ như muốn nghiên cứu cấu tạo của trứng, nhưng ngay cả vỏ trứng còn chưa mở ra.
Nhiều nhà khoa học có nhiều giả thuyết khác nhau về kết cấu của Trái Đất, nhưng thật sự là thế nào vẫn còn là một câu hỏi.
Đơn Phi vừa nghe Lục Hà nói xong, lập tức bảo: - Được. Ta có thể cùng phá giải bí mật với ngươi, ngươi cần ta làm việc gì? Nguyên nhân hắn quyết đoán như thế là vì hắn biết Lục Hà là kỳ tài, ngoài ra việc này xem ra có liên quan đến Xi Vưu. Sớm muộn gì hắn cũng phải đối diện với bọn người ở bí địa Bạch Lang và thần miếu Lâu Lan, phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Lúc Lục Hà đưa ra lời mời vốn nghĩ Đơn Phi sẽ châm chọc và nghi ngờ, nghe Đơn Phi trả lời sảng khoái như thế, nhất thời không biết làm sao.
Chu Kiến Bình mừng rỡ nói: - Ngươi xem, ta nói rồi đấy, cứ tìm Đơn công tử nói rõ với hắn là được, ngươi cứ khăng khăng dọa hắn, hy vọng hiếp bức hắn làm việc cùng ngươi.
Lục Hà trợn mắt nhìn Chu Kiến Bình, nhất thời không hiểu dự tính của Đơn Phi, nhưng gã từng chứng kiến năng lực của Đơn Phi, có người như vậy giúp mình, đương nhiên không khước từ, vì thế bước lên tạ lỗi nói: - Đơn công tử, ban nãy có đắc tội, kính xin huynh đại nhân không so đo với tiểu nhân.
Đơn Phi nhìn bộ mặt “khó coi” của Lục Hà lộ vẻ hổ thẹn, mỉm cười nói: - Không sao, ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?
- Vì sao ngươi lại giúp ta? Lục Hà thấy Đơn Phi đi thẳng vào vấn đề, ngược lại có chút nghi hoặc.
Hồi lâu Đơn Phi mới đáp: - Vì ta biết ngươi đang làm một việc rất có ý nghĩa.
- Cái gì? Trước là kinh ngạc, sau liền quay đầu nhìn về bóng đêm, hồi lâu Lục Hà mới quay lại nhìn thẳng Đơn Phi nói: - Ngươi cho rằng việc này có ý nghĩa sao?
- Đương nhiên. Đơn Phi không chút do dự nói: - Đời người ngắn ngủi. Có người cả đời chỉ là bè lũ xu nịnh cầu mong cuộc sống yên ổn, không có dũng khí bước ra ngoài nhìn ngắm thế giới, ta rất thưởng thức hành động của ngươi, huống hồ…
Đơn Phi cũng không giấu diếm nói: - Bí mật mà ngươi phát hiện có lẽ có liên can đến ta, ta giúp ngươi cũng là đang giúp chính mình thôi.
Đưa tay ra, Đơn Phi cười nói: -Dù tính khí của ngươi nóng nảy, nhưng ta biết lòng dạ của người rất tốt, ta hy vọng có thể hợp tác với ngươi.
Đôi mắt nhỏ xíu của Lục Hà thấp thoáng nước mắt, hồi lâu sau mới đưa tay ra bắt lấy tay của Đơn Phi.
Chu Kiến Bình thấy thế, cũng đập bàn tay mũm mĩm của mình lên, lấy lòng nói: - Chúng ta đang làm những việc có ý nghĩa, Đơn công tử, Lục Hà, các người giúp ta tìm Đổng tiểu thư, ân nghĩa này ta sẽ không bao giờ quên.
Lục Hà hứ một tiếng, bỏ bàn tay ra, phủi phủi mấy cái lên áo như thể vô cùng ghét bỏ.
Đơn Phi thấy thế chỉ cười trừ: - Lục Hà, vì sao huynh lại muốn mời ta tham dự việc này?
Lục Hà thẳng thắn giải đáp: - Vì ta phát hiện tổng cơ quan Càn khôn dịch chuyển có mối liên hệ với Lâu Lan, hơn nữa việc này cần nhiều công sức, dù ta có năng lực, nhưng…không bằng Đơn công tử.
Đơn Phi nghe ba “tổng cơ quan” thốt ra từ miệng Lục Hà, cảm thán người này đúng thật không đơn giản chút nào. Với con mắt của người hiện đại, hiện tượng bức tường ăn thịt người rất giống với đường hầm xuyên không.
Nếu tổng cơ quan thật sự nằm ở Tây Vực như Lục Hà phán xét thì hiển nhiên đây là một phát minh kinh thế hãi tục của Xi Vưu, cho phép con người di chuyển trong giây lát từ đây đến đó. Mà vì có sự tồn tại của loại cơ quan này nên mới có nhiều ghi chép về con người người từ khắp nơi bỗng chốc nhảy vọt đến chỗ ngàn dặm xa?
Xoa xoa hai tay, Lục Hà rất hưng phấn nói: - Nhưng có Đơn công tử ngươi giúp đỡ, việc ta hành sự ở Lâu Lan sẽ tiện hơn nhiều.
Đột nhiên Đơn Phi nói: - Ngươi “chuyển” Chu Kiến Bình đến Hán Trung và thế là y biến thành tóc bạc sao?
Lục Hà có chút ngưng trọng gật đầu, nhíu chặt hàng mày nhợt nhạt, bảo: - Đúng vậy, đây là cách ta đọc được từ tấm da cừu, nói rằng, dù một người có thể đi từ nơi này sang nơi khác trong nháy mắt thông qua con đường này, nhìn như tiết kiệm thời gian, nhưng sẽ gia tăng tốc độ thoái hóa, ta cũng không biết nguyên do này từ đâu.
Hơi chần chừ, Lục Hà bổ sung một câu: - Thật sự ta không biết!
Đơn Phi cũng không rõ, nhìn mái tóc đen của Lục Hà hỏi: - Vì thế ngươi không “đi cùng” Chu Kiến Bình đến Hán Trung, nhưng làm sao ngươi biết y đã đến Hán Trung?
- Ta cũng không biết.
Lục Hà lắc đầu nói:
- Theo ta biết thì lúc trước tổng cơ quan ở Tây Vực muốn đưa con người đến đâu là đến đó, sau đó có chút vấn đề, sau khi khởi động cơ quan thì lộ trình không thể xác định được nữa.
Đơn Phi suy đoán, e là giống với trường hợp của Minh Sổ và Vân Mộng Trạch, người sau không thể khống chế khoa học kỹ thuật siêu thời đại đó, càng làm càng tồi tệ.
- Nhưng Lục Hà rất thông minh đấy. Chu Kiến Bình nói: - Gã bảo sẽ không biết ta được đưa đến nơi nào, nhưng nếu ta có lòng tìm kiếm Đổng tiểu thư, tới trước chỗ đó rồi cứ đi thám thính tung tích của Đổng tiểu thư xem thử, nếu không phát hiện thì đến Lâu Lan gặp mặt gã nghĩ cách, ta và gã gặp lại nhau không bao lâu.
- Sau khi Chu Kiến Bình biến mất ngươi từ Phú Xuân đến Lâu Lan ngàn dặm xa xôi sao? Đơn Phi không thể không khâm phục sự cố chấp của Lục Hà.
Lục Hà gật đầu nói: - Đúng vậy, nếu không thể thông qua khởi động bức tường ăn thịt người đó tìm kiếm tung tích của Đổng tiểu thư, vậy chỉ có thể cầu mong vị trí từ tổng cơ quan có thể tìm ra manh mối, ngoài ra ta cũng không còn cách nào nữa. Dừng một lúc, Lục Hà thành khẩn nói: - Đơn công tử, ta đang cố giúp Chu Kiến Bình đấy.
Đơn Phi biết gã sợ mình hiểu lầm là đang lợi dụng Chu Kiến Bình, khẽ thở dài: - Nếu ta là ngươi thì cũng không thể nghĩ ra phương pháp nào khác. Có thể cho ta xem tấm da cừu của ngươi không?
Lục Hà hơi có chần chừ, vẫn sờ tay vào ngực lấy ra tấm da cừu đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi cầm lấy, vừa nhìn vào tấm da cừu, trái tim đập thình thịch.
Lúc hắn nghe Lục Hà nói trên tấm da cừu có dòng chữ cổ kỳ quái thì đã suy đoán tấm da có liên quan đến tấm da cừu của mình. Giờ đây nhìn dòng chữ trên tấm da cừu trên tay, hắn có thể nói hai tấm da cừu đến từ cùng một nguồn.
Dù hắn không biết đọc những con chữ kỳ lạ trên đó, nhưng hắn từng nghiên cứu cội nguồn con chữ, độ tương xứng của kết cấu của chữ trên hai tấm da rất cao.
Lục Hà thấy thế hoài nghi hỏi: - Huynh cũng biết đọc chữ này sao?
- Không biết. Đơn Phi lắc đầu nói.
Hiển nhiên là Lục Hà không tin rồi, dù gã nóng nảy, nhưng sức quan sát của gã mạnh hơn Chu Kiến Bình nhiều lần. Thầm nghĩ, ngươi không biết đọc chữ vậy mà nhìn tấm da cừu thất thần nãy giờ, đang xem chất liệu da sao?
Đơn Phi không muốn tạo hiểu lầm giữa đôi bên, thò tay lấy ra tấm da cừu mà năm đó Bặc Hoán trao cho hắn.
Lục Hà kích động, một phát cầm lấy tấm da cừu trên tay Đơn Phi, thất thanh hỏi: - Sao huynh có tấm khác?
- Tổng cộng có hai tấm?
Đơn Phi hỏi ngược lại.
Lục Hà liên tục gật đầu, không thể đợi được nữa mà mở tấm da cừu ra, sau đó thần sắc kinh ngạc nói: - Chữ trên đó đâu? Sao lại là bức tranh?
- Trước kia có chữ đấy. Đơn Phi tiếc hận nói: - Nhưng ta vô ý làm rơi nó xuống nước, chữ bị mờ đi, mà ngược lại lòi ra bức tranh này. Hắn kể vắn tắt chuyện của Bặc Hoán xong, nhưng không nhắc đến việc của mình và Tào Quan, Thần Vũ.
Nhớ lại những việc năm đó, Đơn Phi cảm giác như mới ngày hôm qua. Nghĩ đến sự hối hận của Bặc Hoán, Đơn Phi hơi thương xót, nhưng Bặc Hoán đã chết, câu hỏi vì sao người này có được bí mật của tấm da cừu e là không còn lời giải đáp nữa.
Lục Hà không biết Bặc Hoán là ai, nhưng nghe Đơn Phi nói thế, lập tức bảo: - Huynh đợi ta. Gã chạy ra ngoài, không bao lâu sau mang theo tấm da cừu bị ngâm nước quay về, ghép hai tấm da cừu lại với nhau.
Đơn Phi đi qua nhìn sang, thấy tấm da cừu của Lục Hà quả nhiên cũng hiện ra một bức tranh, hơn nữa rất giống với bức trong tay Đơn Phi.
Nhưng ghép hai bức tranh lại, chỉ thấy mật đạo trên đó càng thêm phức tạp, hơn nữa có không ít ký hiệu hình tròn và dấu chéo trên đó.
- Trên đó manh mối về tung tích của Đổng tiểu thư không? Chu Kiến Bình quan tâm hỏi.
- Cút!
Lục Hà khách khí với Đơn Phi, nhưng người gã khách sáo đối đãi không bao gồm Chu Kiến Bình, trầm ngâm một lúc gã nói: - Nhìn giống như bản đồ mật đạo nào đó.
Đơn Phi nhắc nhở: - Bất cứ ghi chép nào cũng có liên quan giữa tranh vẽ và ký tự, e là bức tranh này có liên quan đến dòng chữ trên tấm da cừu của ngươi.
Lục Hà vỗ trán nói:
- Đúng vậy, sao ta ngốc thế không nghĩ điểm này? Hiểu ý của Đơn Phi, Lục Hà giải thích: - Những gì ban nãy ta nói đa phần là nội dụng từ tấm da cừu này, có người dùng năng lực siêu nhiên để xây dựng vương quốc dưới đất, thông đến nhiều nơi, nhưng mỗi lần nhảy vọt, địa chất sẽ có thay đổi quỷ thần khó lường, thậm chí ảnh hưởng đến hồ nước biển sông.
- Di động biển sao? Hồ La Bố? Không, ý ta là Bồ Xương Hải? Trong đầu Đơn Phi có tia sét ngang qua, bỗng chốc nhớ ra, trong mắt nhiều người, hồ L Bố là hồ nước có thể di động!
Lúc này hắn suy tư ra nhiều thứ, trong lúc nhất thời không thể chỉnh đốn ý nghĩ.
Thần sắc Lục Hà kinh ngạc, không ngờ liên tưởng của Đơn Phi lại chuẩn xác như thế, vừa mở miệng là nói ra ý nghĩ của gã, khẩn trương nói: - Đúng vậy, chính là Bồ Xương Hải! Trên tấm da cừu ghi chép, mỗi lần nhảy vọt ra xa ngàn dặm, đều khiến biển sông biến thiên, cũng sẽ khiến Bồ Xương Hải di động.
Lúc nói chuyện gã thấy Đơn Phi quay sang nhìn Chu Kiến Bình, cũng nhìn theo ánh mắt của Đơn Phi.
Chu Kiến Bình liên tục lùi lại, khoát tay nói: - Không liên quan đến ta.
Hai mắt Đơn Phi sáng ngời, Lục Hà vội la lên: - Nếu tổng cơ quan nằm ở Tây Vực, mà bức tranh và dòng chữ trên hai tấm da cừu có liên quan nhau, vậy e là không phải mật đạo nữa, mà là ký hiệu những nơi có thể đến được từ Tây Vực, trong đó bao gồm Phú Xuân và Hán Trung, có thể Đổng tiểu thư ở những nơi đó!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất