Chương 675: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con
Man Địa Triều Á sửa hai chữ “cầu hòa” của Vân Phi Dương thành “giảng hòa”, chỉ khác một chữ, nhưng thực sự đã đặt mình ngang hàng với đám người Đơn Phi.
Đơn Phi biết những kỹ xảo đàm phán này, mỉm cười nói: -Cầu hòa cũng được, giảng hòa cũng được, bây giờ ta mới phát hiện quý quốc thích dẫn người đến cửa nhà người khác diễu võ giương oai đàm phán.
Man Địa Triều Á tuy da mặt dày, nhưng nghe thế cũng nóng cả mặt lên: -Đơn đương gia nói thế… Hai chữ “sai rồi” của gã còn chưa nói ra thì liếc thấy tay Ngô Kỳ sờ lên chuôi đao, lập tức sửa miệng nói: -Nói thế cũng còn đường thương thảo.
Gã vốn muốn dựa vào cái miệng này mà thay đổi tình hình, nhưng thấy đối phương nói chuyện không hợp liền muốn làm thịt người ta, cuối cùng hơi kiềm chế lại chút kiêu ngạo.
Đơn Phi đến nói cũng lười nói, hắn biết Man Địa Triều Á vận dụng sách lược quấy nhiễu. Loại người này khoác lác thành thần, ruột rỗng cũng không ngã, trước nay không chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình. Nếu đã như thế, hắn căn bản sẽ không lãng phí thời gian với loại nhân vật thế này.
Man Địa Triều Á thầm kinh ngạc, nghĩ con người luôn có lòng hiếu kỳ, mình nói những lời như thế ra, người trẻ tuổi trước mắt sao lại giống như một lão già bảy tám mươi tuổi không chút hứng thú nào thế?
-Nước Quy Tư chúng ta trước nay thích hòa thuận…
Man Địa Triều Á cố sức lộ ra vẻ trách trời thương dân, thấy mọi người không định hưởng ứng, thì chuyển sang nghiêm nghị nói: -Nhưng không ngờ Lâu Lan Vương mượn danh Công Chúa kén rể, lại bắt Vương Tử tệ quốc Ngạc Sử Tỳ trong thành. Chủ ta sau khi nghe được tin này thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, nên mới lĩnh quân đến cứu Vương Tử về. Xin hỏi Đơn đương gia, chủ ta làm thế có gì là sai?
Đơn Phi mỉm cười nói: -Không sai.
Man Địa Triều Á ngẩn ra. Từ khi gã nói chuyện với người trẻ tuổi này, thì gã chưa từng đoán trúng câu trả lời của người trẻ tuổi này. Thấy Đơn Phi ra bài không theo lối mòn, Man Địa Triều Á nhanh chóng động não, sau đó nói: -Trung Nguyên có câu “biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn”. Đơn đương gia tuy còn trẻ tuổi, nhưng biết… Thấy Ngô Kỳ trừng mắt lên, Man Địa Triều Á không muốn cục diện tốt đẹp vừa mới giành được bị chôn vùi như thế, sửa miệng nói một cách ôn hòa: -Đơn đương gia biết Lâu Lan Vương làm việc tất có vấn đề, có phải nên suy nghĩ cho dân chúng Lâu Lan mà thả Vương Tử Ngạc Sử Tỳ về hay không?
Bây giờ ban ngày ban mặc, ngươi nằm mơ còn hơi sớm đó!
Ngô Kỳ thấy Man Địa Triều Á đổi trắng thay đen tự thuật lại sự thật, trong lòng lửa giận bốc cao, vốn muốn phản bác, lại thấy Phạm Hương khẽ lắc đầu, Ngô Kỳ liền nhịn lại kích động trong lòng.
Đơn Phi trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: -Nếu chúng ta không thả Ngạc Sử Tỳ, Quy Tư Vương tự nhiên sẽ vì nhi tử mà không tiếc để hai nước giao binh?
-Cũng không phải. Man Địa Triều Á nghĩ thầm “tiểu tử ngươi không phải luôn ra bài không theo lối mòn sao, lần này câu trả lời của ta ngươi hẳn là cả kinh rồi chứ?”
Đơn Phi hớp miếng trà, cũng không hỏi.
Trong sảnh nhất thời tĩnh lặng.
Hai người Vân Phi Dương, Ngô Kỳ dần nhìn ra môn đạo, thầm nghĩ Đơn Phi thoạt nhìn chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng lại luôn nắm quyền chủ động đàm phán. Ngươi đòi người thì sẽ phải giải thích, ta hà tất hỏi ngươi?
Man Địa Triều Á một mình buồn tẻ, sau khi nói một câu thì không ai hưởng ứng, ngay cả bậc thang cũng không có để xuống, nghĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lẽ nào hôm nay sẽ thua trong tay người trẻ tuổi này?
Bản lĩnh của gã toàn nhờ vào cái miệng, thấy tình cảnh lúng túng, thì cười ha ha nói: -Đơn đương gia tất nhiên muốn hỏi, tại sao ta không tán thành lời của Đơn đương gia chứ gì? Gã lại tự hát tự xướng, biết không ai hỏi nên lập tức nói: -Thực ra nếu Lâu Lan không thả Vương Tử Ngạc Sử Tỳ, không chỉ Quy Tư, cho dù là các nước Xa Sư, Nguy Tu đều sẽ nhìn không vừa mắt, cũng sẽ động binh với Lâu Lan. Đến lúc đó vì một Vương Tử Ngạc Sử Tỳ mà khơi dậy giao phong của các quốc gia, dân chúng Tây Vực chịu khổ, cũng không phải là điều chúng ta muốn. Điệu bộ gã như thế nhìn như trách trời thương dân, nhưng lại mang theo ý uy hiếp.
Đơn Phi không tỏ vẻ gì nói: -Nói vậy…chỉ cần chúng ta thả Ngạc Sử Tỳ, Quốc Chủ Quy Tư sẽ không động binh với Lâu Lan, mà binh lực nước Xa Sư, Nguy Tu đều sẽ quay về? Hắn lại hiểu rõ tình thế Tây Vực hiện giờ, biết Xa Sư ở đông bắc Lâu Lan, Quy Tư ở tây bắc Lâu Lan, đều thuộc nước lớn của Tây Vực, mà Nguy Tu chỉ là một nước nhỏ giữa Quy Tư và Xa Sư.
Man Địa Triều Á hơi mừng trong lòng, gã luôn cảm thấy Đơn Phi chẳng qua là một kẻ làm thay mà Phạm thị đẩy ra, mà người chủ trì đại cục thực sự vẫn là Phạm Hương. Nghe Đơn Phi nói thế, cho là tiểu tử này tỏ vẻ rụt rè, Man Địa Triều Á rất sảng khoái nói: -Đó là đương nhiên.
Lần này gã đến ngoài trừ thử thật hư của Phạm thị ra, quan trọng nhất là cứu Ngạc Sử Tỳ về, thầm nghĩ lời hứa nói ra rồi thôi, lừa được tiểu tử này thả Vương Tử ra rồi hẵng nói.
Đơn Phi nói: -Nhưng các hạ nói không chứng cứ…
Man Địa Triều Á biết đối phương không ngốc, cho dù thế nào cũng sẽ không nghe lời gã mà thả Ngạc Sử Tỳ. Lần này gã rốt cuộc đã đoán trúng tâm tư Đơn Phi, sớm đã chuẩn bị câu tiếp theo: -Nếu Đơn đương gia không tin, có thể phái người đích thân đến trước trướng Quy Tư Vương. Trung Nguyên có câu “quân vô hí ngôn”, Quân Chủ ta đã hứa, thì sẽ làm cho Đơn đương gia tin tưởng!
Đơn Phi hài lòng gật đầu: -Theo ngươi thấy thì nên phái ai đi?
Man Địa Triều Á lướt mắt qua Phạm Hương, ra vẻ nhẹ nhàng nói: -Chủ ta thân là vua một nước, có ý đàm phán đích thân đến dưới thành, quý phương đương nhiên cũng phải phái một nhân vật có thể làm chủ được.
Ngô Kỳ tiến lên một bước, lại bị Đơn Phi xua tay ngăn cản.
Đơn Phi lại cười nói: -Phạm huynh không tiện đi lại, hiện giờ người có thể làm chủ trong thành Lâu Lan chỉ có ta. Nếu đã như thế, vì sự bình yên của dân chúng Tây Vực, Lâu Lan không khơi dậy binh đao, ta sẽ theo các hạ đến trước trướng Quy Tư Vương thương lượng giải quyết.
Mọi người đều ngơ ngác.
Ngô Kỳ, Tương Tư muốn nói lại thôi, bọn họ đều biết Đơn Phi thân thủ cao cường, nhưng nghĩ “thân đáng ngàn vàng, mọi sự cẩn thận”, bây giờ Đơn Phi đã là nhân vật quan trọng nhất của Phạm thị, đích thân đến doanh trại địch rất nguy hiểm.
Mọi người quay đầu nhìn Phạm Hương, Phạm Hương luôn một mực im lặng cuối cùng đã mở miệng nói: -Làm phiền Đơn huynh đệ rồi.
Man Địa Triều Á ngược lại thất vọng trong lòng, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay, chắc là Phạm Hương sớm biết phải phái sứ thăm hỏi lại, nên mới phái một người trẻ tuổi không quan trọng thế này chủ trì đại cục. Tiểu tử này này không biết người khác coi hắn như cây thương, chủ động xin đi như thế, thật sự không biết trời cao đất rộng mà.
Sau khi gã đến đây thì không có nói chuyện với Phạm Hương, nhưng sao lại không biết thân phận Phạm Hương chứ?
Tuy không hài lòng về kết quả này cho lắm, nhưng Man Địa Triều Á lại nghĩ tiểu tử Đơn Phi này thoạt nhìn thâm trầm, nhưng lúc mấu chốt vẫn lộ vẻ ngây ngô, chỉ cần lừa được tiểu tử này tin tưởng trước, cứu được Vương Tử Ngạc Sử Tỳ về, thì mình có thể nói là lập công lớn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Man Địa Triều Á cười tủm tỉm nói: -Khó có được Đơn đương gia hiểu rõ đại nghĩa như thế, nhưng không biết Đơn đương gia sẽ đi gặp Quy Tư Vương lúc nào?
Đơn Phi mỉm cười nói: -Hôm nay.
-Hôm nay? Man Địa Triều Á ngược lại hơi bất ngờ, không hiểu sao tiểu tử này lại tự mình chủ trương như thế, không cần thương lượng với Phạm Hương sao?
Đơn Phi “xúc động” nói: -Nghĩ Quy Tư Vương lo lắng cho ái tử, không tiếc vì con mà động can qua, chúng ta nghe mà cực kỳ cảm động, đương nhiên không để ngài ấy sống một ngày mà như một năm, để bày tỏ thành ý.
Thành ý bao nhiêu tiền một cân?
Man Địa Triều Á thầm buồn cười, lại ra vẻ cảm kích nói: -Đơn đương gia có lòng nhân nghĩa như thế, thực sự khiến người nghe động lòng. Khi gặp mặt chủ ta, ta nhất định sẽ nói lại thành ý của Đơn đương gia cho ngài ấy. Nhìn sang hai người phía sau, Man Địa Triều Á nói: -Chủ ta vì bày tỏ thành ý, đặc biệt chuẩn bị lễ vật dâng lên, kính mong Đơn đương gia vui lòng nhận cho.
Hai người kia tự mình lấy một hộp lễ vật trong lòng mình dâng lên.
Ngô Kỳ đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn thì thấy bên trong đầy vàng thỏi. Y biết đối phương gấp gáp đến, sao lại chuẩn bị được lễ vật chứ? Có thể lấy ra nhiều vàng thế này, đối phương đã rất “có lòng” rồi. Y vốn đợi nói những chi tiết này cho Đơn Phi biết, nhưng thấy Phạm Hương thủy chung vẫn im lặng, Ngô Kỳ không dám lỗ mãng, lại im lặng không nói.
-Đa tạ lễ vật của Quy Tư Vương. Đơn Phi đứng lên đi đến trước mặt Phạm Hương, nhìn chằm chằm Phạm Hương, vươn tay nắm tay Phạm Hương, hỏi dò: -Phạm huynh, có thể không?
Phạm Hương cảm giác lòng bàn tay Đơn Phi hơi siết, gật đầu nói: -Có thể, ta phái mấy người cùng đệ mang lễ vật đến bày tỏ “thành ý”.
Đơn Phi gật đầu, buông tay Phạm Hương ra, quay sang nhìn Man Địa Triều Á nói: -Mời!
Man Địa Triều Á không ngờ Đơn Phi quyết định sảng khoái như thế, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cười nói: -Đơn đương gia, mời.
Đơn Phi và Man Địa Triều Á vừa ra khỏi phủ, Ngô Kỳ đã khẩn cấp nói: -Phạm gia…thế này là sao vậy?
Thần sắc Phạm Hương ngưng trọng, dặn dò nói: -Tương Tư, con mang đôi ngọc bích mà ta thích nhất kia nhanh chóng đưa cho Thiết Chính ở thành tây.
Tương Tư hơi giật mình, nhưng không hề do dự, nhanh chóng ra khỏi sảnh.
Phạm Hương lại nói với Ngô Kỳ:
-Ngươi nhanh chóng vòng đường đến thành tây, bảo Thiết Chính dẫn theo hai người đi cùng Đơn huynh đệ. Sau khi Tương Tư đến, mang theo lễ vật của Tương Tư đi gặp Quy Tư Vương. Ngừng một lát, thấy mặt Ngô Kỳ đầy vẻ khó chịu, Phạm Hương mỉm cười nói: -Âm thầm nói với Thiết Chính, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
-Động thủ?
Ngô Kỳ trước tiên ngây ra, sau đó kinh ngạc mừng rỡ nói: -Ta hiểu rồi! Y tung người ra khỏi sảnh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Phạm Hương lúc này mới hơi thở phào, nhìn sang Vân Phi Dương vẫn có chút không hiểu chuyện gì: -Vân Giáo Úy, chuẩn bị dây thừng xuống thành và binh mã xuất thành!
Ánh mắt Vân Phi Dương hơi sáng lên, cuối cùng bừng tỉnh, kích động nói: -Được!
Phạm Hương đợi sau khi Vân Phi Dương rời đi thì mới thở phào một hơi, có điều ông ta vẫn đứng lên tới lui trong sảnh, hàng mày cau chặt như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tương Tư cuối cùng đã quay lại, vừa thấy Phạm Hương thì nói: -Nghĩa phụ, lễ vật đã đưa Thiết Chính, Đơn công tử dẫn Thiết Chính xuất thành rồi. Nàng không phải muốn nói những chuyện này, sau đó liền hỏi: -Nghĩa phụ, tại sao người yên tâm để Đơn công tử đích thân vào doanh trại của lang sói chứ? Đám người đó đổi trắng thay đen, lẫn lộn trái phải, tới đây căn bản không có chút thành ý hòa giải nào cả.
Phạm Hương không khỏi cười nói: -Con nhìn ra điểm đó, Đơn huynh đệ sao lại không biết? Con vốn là nữ tử thông minh, nhưng quan tâm tất loạn, sao đến bây giờ còn không hiểu ý của Đơn huynh đệ?
Tương Tư trầm mặc hồi lâu, tuy nàng có suy đoán, nhưng vẫn khó lòng tin tưởng nói: -Lẽ nào là…
Phạm Hương biết nghĩa nữ cuối cùng đã nghĩ ra dụng ý của Đơn Phi, chậm rãi gật đầu nói: -Trong lúc nói chuyện, Man Địa Triều Á rất kinh ngạc chuyện Đơn huynh đệ được nâng lên làm đương gia, hiển nhiên là không hiểu bản lĩnh của Đơn huynh đệ. Đơn huynh đệ là nhân vật như thế, sao lại không biết dụng ý lừa gạt của Quy Tư Vương? Hắn tương kế tựu kế đến “hòa giải”, đến thăm dò hư thực của đối phương. Nếu có thể thì dùng thủ đoạn sét đánh bất ngờ cũng không lạ gì.
Tương Tư lo lắng nói: -Nhưng Pháp vương Bái Hỏa Giáo biết bản lĩnh của Đơn công tử…
-Bọn họ tự cao tự đại, thua trong tay Đơn Phi vốn là chuyện xấu, sao lại tự mình chuốc nhục với Quy Tư Vương chứ, điểm này cũng không cần quá lo lắng.
Phạm Hương tuy nói thế, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm, đột nhiên nói: -Tương Tư, con còn nhớ năm đó Định Viễn Hầu làm sao thuyết phục Lâu Lan Vương không?
-Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Tương Tư lập tức nói, sau đó thân hình mềm mại khẽ run nói:
-Đơn công tử suy nghĩ giống với Định Viễn Hầu năm đó?
Thần sắc Phạm Hương cuối cùng trào dâng nói: -Đúng vậy, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Nhớ năm đó Định Viễn Hầu dùng đại trí đại dũng bình định Tây Vực, ngại vì trăm năm nay không còn người tài như thế xuất hiện nữa, nhưng bây giờ…chúng ta cuối cùng cũng đợi được một người rồi!