Thâu Hương

Chương 678: Một đao trảm

Chương 678: Một đao trảm


Người nói chuyện kia không chỉ vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, khi nhìn sang Đơn Phi cũng có hận ý sâu sắc.
Đơn Phi hơi khó hiểu, thầm nghĩ hành vi lời nói của người này, không giống như Hi La Đa gió chiều nào theo chiều đó phụ họa Quy Tư Vương, mà là thật sự nhằm vào hắn, người này rốt cuộc là ai?
Thiết Chính trầm giọng nói: -Hóa ra là đầu lĩnh mã tặc Nhã Đan Vệ Long. Các hạ giết người cướp của, không gì không làm, dưới đao không để lại người sống, tự nhiên không cần tranh cãi bằng miệng rồi. Y nói chuyện cẩn thận như thế, là đang nhắc nhở Đơn Phi thân phận của đối phương.
Đơn Phi hơi nhíu mày. Hắn biết các nước Tây Vực phong phú, chính quyền san sát, mà bên ngoài chính quyền cũng có các thế lực màu xám tồn tại.
Tây Vực lúc này so với Trung Đông ở thời đại của hắn còn loạn hơn, mã tặc sa mạc cũng giống như Ban thị, Phạm gia vậy, đều coi như là tổ chức không thể thiếu trong các thế lực màu xám, mà mã tặc Nhã Đan lại là một trong những thế lực đứng đầu mã tặc Tây Vực. Đám mã tặc lúc trước tập kích thương đội Ban thị hẳn là thủ hạ của Vệ Long này, chuyện này cũng khó trách Vệ Long này lại hận hắn đến thế.
Vệ Long khẽ ấn lên bàn, đã phi thân nhẹ như chiếc lá ra từ sau bàn, lộ ra khinh công cực kỳ xinh đẹp, hừ lạnh nói: -Thiết Chính, ngươi không cần nói hoa mỹ như thế. Phạm thị, Ban thị độc bá Tây Vực nhiều năm, không biết đã chặt đứt đường sống của bao nhiêu người, chúng ta dùng đao giết, các ngươi dùng kế giết, giữa hai bên có gì khác nhau chứ?
Thiết Chính không tiện tranh cãi, liền duy trì trầm mặc.
Vệ Long thấy thế, lại hưng phấn nói: -Phạm thị vốn không khác gì mã tặc chúng ta, lại cứ giả nhân giả nghĩa lừa gạt dân chúng Tây Vực, nhưng ngươi hỏi mọi người ở đây xem, người bị Phạm thị bức chết há ít sao?
Y vừa nói ra, trong số mấy chục người lại có mấy người đứng lên, đều lạnh lùng nhìn Đơn Phi và Thiết Chính.
Đơn Phi nhìn thấy mấy người đứng lên kia đều mặt mày hung tợn, hiển nhiên không phải loại lương thiện, thầm nghĩ lẽ nào Quy Tư Vương muốn triệu tập tất cả mã tặc về tay hay sao?
Quả nhiên, Thiết Chính đã nói: -Ô Ưng của Thông Lĩnh, Thiết Lang của Thạch Thành, Hôi Hạt của Phiêu Sa…lại đều ở đây nha.
Mấy người kia hoặc là mắt ưng sắc bén, hoặc là sắc mặt hung mãnh, nghe Thiết Chính giới thiệu, đều cười lạnh không nói.
Ánh mắt Thiết Chính dừng lại trên người một người an tọa sau bàn, chậm rãi nói: -Hòa ra còn có Bát Phong hành tung mơ hồ bất định, xuất quỷ nhập thần.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, nhớ rõ Thiết Chính từng đề cập với hắn về người này ở ngoài trước, không khỏi ngước mắt nhìn.
Bát Phong ngồi trong bóng tối giữa mọi người, cho dù là ánh nến vô tận trong trướng cũng không chiếu sáng được dung mạo người này, Đơn Phi chỉ thấy người nọ dáng người vừa phải, không cao không thấp không mập không ốm gần như không có gì đặc biệt, nhưng cẩn thận nhìn qua, mới phát hiện toàn thân người này trên dưới gần như đều có vẻ cực kỳ thần bí khó dò.
Vệ Long lặng lẽ cười lạnh nói: -Thiết Chính, ánh mắt ngươi thật sáng, lại nhận ra tất cả mọi kẻ thù. Mấy năm nay, hai nhà Ban thị, Phạm gia độc bá Tây Vực, hại chúng ta thực sự không có đường sống. Nếu không phải Quy Tư Vương có lòng, chúng ta sẽ không tụ tập ở đây tính sổ với các ngươi.
Nhìn sang Đơn Phi, Vệ Long khinh miệt nói: -Đơn đương gia, Vệ Long ta đã nghe đủ lời giả nhân giả nghĩa của các ngươi rồi. Ta vốn tưởng các hạ còn có chút kiến thức, nhưng không ngờ cũng cổ hủ giống như Phạm Hương vậy. Trên đời này dê ăn cỏ, sói ăn dê, vốn là chuyện vô cùng hợp lẽ. Khi xuân về hoa nở, đất trời cung cấp cỏ cho dê ăn, trời ngày đông giá rét, lại có người cho dê ăn, ai lại quan tâm đến sói chứ? Sói ra đời thì đáng chết sao? Khi giá lạnh, bọn chúng không ăn dê thì sao có thể sinh tồn được?
Y nói cực kỳ mang tính kích động, mọi người vừa nghe, có hơn phân nửa lại lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Vệ Long càng trào dâng nói: -Nếu đã như thế, chúng ta làm vậy có gì không đúng chứ?
-Sói không làm gì không đúng cả. Đơn Phi đột nhiên nói.
Mọi người ngẩn ra. Lý luận dê sói của Vệ Long hiển nhiên là ẩn dụ đạo tặc và Phạm thị, thương nhân, ngay cả Quy Tư Vương cũng tán thành Vệ Long nói rất đúng, càng cảm thấy lý luận này chân thật đánh trúng ý, mọi người lại không ngờ Đơn Phi cũng tán thành.
-Hóa ra Đơn đương gia cũng có chút kiến thức. Vệ Long càng khinh miệt: -Bây giờ ngươi gia nhập vào chúng ta, hay là không muốn.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Vệ Long nói: -Sói ăn dê không gì không đúng, nhưng Vệ Long ngươi vẫn không đúng. Ta là người, không muốn gia nhập hàng ngũ cầm thú.
Vệ Long đột nhiên ấn chuôi đao, sát khí tỏa ra toàn thân.
Đơn Phi coi như không thấy địch ý của Vệ Long, lạnh lùng nói: -Sói ăn dê không gì không đúng, chuyện làm ra vì sinh tồn vốn không đáng trách, nhưng sói có khi vì người thân, còn nhịn đói để tiết kiệm thức ăn. Các ngươi thì sao? Các ngươi vàng ngọc đầy nhà, tài phú ăn mấy đời không hết, muốn ăn gì mà không có? Nhưng các ngươi lại còn không thỏa mãn, chỉ ỷ vào mình có chút bản lĩnh, muốn thỏa mãn lòng tham và dã tâm của mình mà ra tay với dân chúng đang giãy dụa đấu tranh sinh tồn, cướp lấy chút tài bảo cuối cùng mà bọn họ dựa vào đó để sinh tồn. Các ngươi tự so với sói đói, còn tự coi trọng bản thân, thật sự trong mắt ta, các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Mọi người đột nhiên biến sắc, ngay cả Thiết Chính cũng kinh ngạc, thực sự không ngờ Đơn Phi lại không hề kiêng nể mà chửi rủa.
Vệ Long gầm một tiếng, chợt rút đao muốn xông về phía Đơn Phi.
Đám người Ô Ưng, Thiết Lang, Hôi Hạt cũng không hẹn mà cùng tung người ra, thoạt nhìn chỉ một lát là muốn phân thây Đơn Phi ra!
Bóng người lắc lư, sát khí tỏa ra, các ca cơ thấy thế đều hoa dung thất sắc, Quy Tư Vương căn bản không ngăn lại, trong mắt ngược lại lộ ra vẻ khát máu hưng phấn.
Những mã tặc này đều có ngoại hiệu, người cũng như tên, Vệ Long, Ô Ưng tất nhiên là thân pháp linh hoạt sắc bén, Hôi Hạt cay độc, Thiết Lang nham hiểm…
Bốn người đồng thời ra tay, thân pháp nhanh nhất chính là Vệ Long và Ô Ưng, nhưng người xông lên trước nhất lại là Thiết Lang!
Vệ Long quát vang dội nhất, nhưng khi rút đao tung người, thân hình lơ lửng hơi ngừng lại, Ô Ưng cũng như thế, như vậy, Thiết Lang ngược lại ra sau tới trước, xông đến trước mặt Đơn Phi trước tiên.
Sắc mặt Thiết Lang xanh mét, trong nhất thời hơi kinh ngạc, giống như không hiểu sao lại xảy ra tình huống này, nhưng y giống như tên đã lên dây, trong tiết hô quát đã rút lợi khí màu bạc ra, vạch ra một tia chớp màu bạc dưới ánh nến chiếu rọi, muốn bổ đến đầu Đơn Phi.
Đơn Phi vừa nãy tuy chế phục được bốn võ sĩ của Quy Tư, nhưng đám mã tặc đến giết Đơn Phi đều là đầu lĩnh thế lực một phương ở Tây Vực, tự nhiên đều có võ công cao minh.
Thiết Lang không cho rằng bốn người bên mình sẽ thua kém bốn tên lỗ mãng của Quy Tư!
Đơn Phi ra tay.
Ra tay nhẹ nhàng như tia chớp, trước khi tia chớp của đao bạc xuất hiện, một chưởng vỗ lên ngực Thiết Lang.
Trong tiếng vang rắc rắc, Thiết Lang phun máu bay ngược ra!
Tia chớp màu bạc lại xông lên đỉnh trướng, chiếu sáng sắc mặt kinh ngạc của mọi người.
Mọi người bất luận là ai nhìn thấy thanh thế Thiết Lang như thế, đều nghĩ cách tốt nhất là tránh đi mũi nhọn, nào ngờ tuy Thiết Lang nhanh, nhưng Đơn Phi ra tay lại càng nhanh hơn. Người thanh niên này tĩnh như xử nữ, động như sấm sét*, lại có thể đánh vào ngực Thiết Lang ngay trước khi Thiết Lang vung đao…
*ý chỉ khi chưa động thì trầm tĩnh như khuê nữ chưa gả, khi đã hành động lại mạnh mẽ nhanh chóng như sấm sét Cao thủ so chiêu vốn như tông sư đánh cờ, một chiêu trước, chiêu chiêu trước. Nếu ngươi có thể đánh trúng chỗ yếu của đối thủ trước, tự nhiên là không cần để ý đối phương linh hoạt sắc bén thế nào.
Đạo lý này đơn giản, nhưng trên đời này mấy ai có thể làm được?
Đơn Phi có thể làm được!
Nhìn hắn như rất bình thản, nhưng từ trong xương tủy thật sự vẫn có chút bất bình sâu sắc.
Dũng sĩ chân chính mới dám đối diện với nhân sinh đẫm máu, chứ không phải loại nịnh hót a dua ai bảo sao nghe vậy.
Rất nhiều khi hắn tuy nghĩ rằng chuyện không liên quan đến mình, nhưng nếu thật sự cần đối diện thẳng, lại chưa từng lùi bước bao giờ. Biết những mã tặc này không ai không phải hạng cùng hung cực ác, Đơn Phi không kiêng nể mà lên án mạnh mẽ, biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, thì đã chuẩn bị ra sát chiêu rồi.
Kẻ địch tuyệt đối không yếu, bọn Vệ Long có lẽ không có sự quỷ dị biến ảo như bốn Pháp vương Bái Hỏa Giáo, nhưng nếu thật sự luận kinh nghiệm giết người, thì còn phong phú hơn bốn Pháp vương nhiều lắm.
Nhưng bốn người này cũng có nhược điểm của kẻ giết người, cũng sợ bị giết, bốn người này hoàn toàn không đồng lòng.
Bốn Pháp vương khi tai vạ đến còn khó chú ý đến đồng bọn, bốn đầu lĩnh mã tặc này tuy có cùng mục tiêu, nhưng sao lại đồng tâm hiệp lực hành động?
Vệ Long, Ô Ưng bản lĩnh cao nhất, nhưng tâm cơ cũng rất sâu, mắt thấy Đơn Phi dễ dàng đánh bại bốn tráng hán kia, tuy bị lời của Đơn Phi chọc giận, nhưng cũng biết rõ người này có chuẩn bị mới đến, làm sao lại tranh nổi bật chứ?
Để Thiết Lang chặn trước một kích của Đơn Phi.
Vệ Long, Ô Ưng đều nghĩ thế, mắt thấy sau khi Thiết Lang rút đao, thân pháp hai người lại nhanh hơn…chỉ cần Thiết Lang chặn được một kích của Đơn Phi, quấn lấy hai tay Đơn Phi, bọn họ sẽ có thể chém chết Đơn Phi tại chỗ.
Bọn họ cái gì cũng đoán được, thậm chí ngay cả sự xung động của Thiết Lang đều đã tính chính xác không sai, điều duy nhất không tính đến là Thiết Lang ngay cả một chiêu của Đơn Phi cũng không thể ngăn cản được.
Vừa thấy Thiết Lang hộc máu bay ra, trong lòng Ô Ưng lạnh lẽo, còn có thể kịp thời rút hai trảo ưng làm bằng sắt sau eo ra, một công một thủ giết đến chỗ Đơn Phi.
Đơn Phi chợt đến trước người Vệ Long.
Vệ Long không ngờ người trẻ tuổi kia nói chuyện không theo xu thế bình thường, giao thủ cũng không theo lẽ thường nốt. Rõ ràng là Ô Ưng ra chiêu trước, Đơn Phi lại mặc kệ Ô Ưng, ngược lại mặt đối mặt giao thủ với y trên không. Vệ Long cả đời đối địch vô số, với một đao sắc bén không biết đã chém chết bao nhiêu cao thủ, thương nhân Tây Vực, nhưng không ngờ là sẽ có ngày gặp kẻ ra chiêu kỳ quái như thế.
Người thường ra chiêu, vận kình vung tay chắc chắn phải có không gian nhất định mới được, Vệ Long cũng không thể ngoại lệ, nhưng giao phong trong khoảng cách gần như thế, đao của y tuy trong tay, nhưng cũng là lần đầu tiên không biết ra tay thế nào.
Mắt thấy Đơn Phi một chưởng thu vào đánh ra liền đến ngực y, Vệ Long có vết xe đổ là Thiết Lang phun máu trước đó, biết chưởng lực của người thanh niên này cứng rắn như chùy, lúc nguy cơ còn có thể co tay lại đối chưởng với Đơn Phi.
Lực lớn vọt đến.
Vệ Long giờ phút này gần như là nghe thấy tiếng ngón tay mình rạn nứt, tiếng xương cổ tay lệch đi, sao còn muốn lấy mạng Đơn Phi nữa chứ? May mà dù sao thân thủ y cũng bất phàm, vẫn có thể bật hơi mượn lực ngay lúc nguy cấp, rút lui giống như thoi đưa.
Ô Ưng đã đến phía sau Đơn Phi.
Ánh sáng chiếu dốc.
Ánh nến lu mờ.
Một tia chớp phá không bắn ra, bổ tới đầu Ô Ưng!
Ô Ưng hoảng hốt, trước khi gã ra tay thì đã nhìn thấy khi Đơn Phi tiến đến không mang theo binh khí, nhưng đao phong phá không này lại đến từ đâu đây?
Đây là đao của Vệ Long.
Chớp mắt khi Đơn Phi đánh lui Vệ Long, lại có thể đoạt lấy lợi khí trong tay phải y khi y hoảng loạn, vung đao bổ ngược!
Vang lên tiếng keng lớn.
Ánh lửa tung tóe!
Hai trảo ưng của Ô Ưng đều gãy, thân hình rút lui như mũi tên, đụng thẳng đến trước lều trướng mới dừng lại, gã nhìn chằm chằm Đơn Phi, không có bất cứ động tĩnh gì.
Trên không có ngân đao rơi xuống, cắm ngay dưới chân Hôi Hiệt còn chưa dám xông lên, chiếu lên mặt gã không còn chút máu.
Không ai nhìn gã, mọi người đều nhìn Ô Ưng đang tựa vào trướng, mặt ai cũng trắng bệt, giống như máu của tất cả mọi người đều phun hết lên người Ô Ưng vậy.
Vạt áo trước ngực Ô Ưng đã bị Đơn Phi một đao bổ trúng.
Một tia đỏ từ trán Ô Ưng kéo dài đến ngực, bụng dưới gã, đột nhiên nứt toác!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất