Thâu Hương

Chương 681: Điều kiện

Chương 681: Điều kiện


Trong đêm tối mọi người kinh ngạc vô cùng, ngay cả Đơn Phi nhìn thấy người đánh lén Vệ Long, thì cũng không khỏi ngạc nhiên. Vệ Long trúng ám toán, ở trên không trung quay đầu lại giận quát: -Ngươi!
Người phóng lửa tím ra rõ ràng là Tử hỏa Pháp vương, mà người nói ra mấy chữ “cũng rất có thể” cũng chính là Tử hỏa Pháp vương.
Từ sau khi Vệ Long rơi vào mai phục của Đơn Phi thì biết tình thế không ổn, ngoài miệng y xưng huynh gọi đệ với người khác, có điều khi thật sự đứng trước sống chết, tuyệt đối sẽ chỉ quan tâm đến tính mạng bản thân.
Khi vừa nghe Tử hỏa Pháp vương nói thì y đã cảm thấy không đúng, thầm nghĩ mình cũng nghi ngờ chuyện đầu thành không có thủ binh, nhưng tên Tử hỏa Pháp vương này sao căn bản lại không cảnh giác chứ? Vệ Long biết không hay, tuy chuẩn bị bỏ trốn, nhưng nằm mơ cũng không ngờ Tử hỏa Pháp vương lại động thủ mà không báo trước. Bị một đốm lửa tím của Tử hỏa Pháp vương bắn trúng, nơi ngực Vệ Long hơi nóng lên, vừa định rút đao phá vây, thì chớp mắt cả người nóng bừng lên.
Võ công của y tuy cao, nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với mấy kỹ xảo ma thuật này, tạm thời bất chấp tất cả bỏ trốn và phản kích, trong lòng Vệ Long run sợ, vứt đao trong tay rồi lập tức cởi đồ.
Vệ Long ứng biến cực nhanh, trước khi lửa tím kia xâm nhập vào da thịt thì đã cởi y phục bị cháy ra trên không rồi.
Bắn!
Có người quát lên.
Trong lòng Vệ Long càng lạnh hơn, còn chưa kịp rơi xuống đất thì cuống quýt kêu lên: -Ta đầu hàng! Y còn chưa dứt lời, thì đã cảm thấy bị gai sắc đâm xuyên qua, khi rơi xuống đất, cả người phụt máu, giống như con nhím chết uể oải nằm dưới đất.
Có vô số mũi tên bắn ra trong đêm, bắn chết tươi Vệ Long tại chỗ!
Chúng tinh binh Quy Tư, cao thủ Nguy Tu chưa từng nghĩ đến biến cố này, lại sớm nghe nói đến sự cường hãn của nỏ cứng Trung Nguyên, thấy thế bất giác lùi một bước, mặt ai cũng trắng bệch.
Ngạc Sử Tỳ còn có thể quát: -Tử hỏa Pháp vương, ngươi? Gã không ngờ Tử hỏa Pháp vương lại lâm trận phản chiến, lúc này còn chưa hiểu ra sao cả…
Động thành chợt sáng.
Trong tay Tử hỏa Pháp vương đột nhiên có tấm lưới lửa hơn trượng phóng ra, đã trùm lên trên người mọi người gần nhất.
Những người đó ít nhiều đều có chút bản lĩnh, nhưng lại chưa từng trải qua chuyện quỷ dị như thế. Lưới lửa vừa dính là cháy, có vết xe đổ của Vệ Long, mọi người bất giác nhao nhao cởi đồ, lại có lửa văng khắp nơi, dính lên người càng nhiều người nơi động thành.
-Tử hỏa ma đầu, ngươi đừng để phụ vương ta biết… Ngạc Sử Tỳ vừa kinh sợ vừa giận dữ, không biết tại sao Tử hỏa Pháp vương lại phát điên như thế. Tuy biết phía trước có nỏ cứng mai phục, nhưng gã cũng không muốn bị thiêu chết tươi, vừa định xông ra ngoài, liền bị Tử hỏa Pháp vương tóm lấy cổ, lạnh nhạt nói: -Ngươi lại nhắc nhở bổn vương.
Khi y nói câu này, thì đã làm hai chuyện, một là ném Ngạc Sử Tỳ cho Đơn Phi, đồng thời màu tím trong mắt càng tăng lên, lơ đãng vung ống tay áo, có sương mù mênh mông tràn vào trong ánh lửa.
Không biết trong hồ lô của Tử hỏa Pháp vương muốn làm gì, Đơn Phi giơ tay nắm lấy chỗ yếu hại của Ngạc Sử Tỳ, ném ra phía sau.
Có binh sĩ đè Ngạc Sử Tỳ xuống, trói gã lại tại chỗ.
Đơn Phi lại không thả lỏng chút nào, khoát tay, ngược lại bảo chúng nỏ binh hơi lui lại, mình thì tiến lên một bước lạnh lùng nhìn đối thủ tự giết lẫn nhau, trong lòng thực sự có chút không hiểu.
Khi hắn ở trong quân trướng của Quy Tư Vương, vốn muốn bắt giặc bắt vua, nhưng sau khi đánh lui đám người Vệ Long, thì lại cảm thấy những võ sĩ phía sau Quy Tư Vương rất quỷ dị.
Những người đó không phải tinh dũng của Quy Tư, bởi vì khi hắn đánh lui Vệ Long, trong trướng có thể nói là ai ai cũng kinh ngạc, chỉ có những người này căn bản tỏ vẻ thờ ơ mà thôi.
Những người này không tiện đối phó.
Đơn Phi dù chưa giao thủ với những người đó, nhưng trực giác trong lòng cảnh báo, hắn cũng suy nghĩ cực nhanh, lập tức thấy tốt thì thu, trước tiên dẫn đám người Thiết Chính bình yên quay lại. Hắn biết rõ loại nhân vật như Quy Tư Vương, Ngạc Sử Tỳ rất khó hoàn toàn tỉnh ngộ, sớm đã bảo toàn thành cảnh giác, chuẩn bị chiến bất cứ lúc nào khi Quy Tư Vương bắn tin nói lui binh!
Hắn lo lắng đám võ sĩ áo đen này tiến công, nên mới đích thân dẫn đám ngạnh nỏ thủ Phạm thị như Ngô Kỳ đi mai phục, không ngờ lại là đám người Tử hỏa Pháp vương, Vệ Long đến, bất giác hơi bất ngờ.
Dựng lỗ tai cảnh giác lắng nghe động tĩnh các nơi khác ở thành Lâu Lan, Đơn Phi thấy sau một mồi lửa của Tử hỏa Pháp vương, mọi người dẫn theo đều chết trong biển lửa, cũng thầm nghiêm túc.
Lần này đến đây đều là tinh nhuệ hai nước Quy Tư, Nguy Tu, nhưng thay đổi quá nhanh, những người đó không phòng bị bị Tử hỏa Pháp vương phản đội, sau khi bị đốt thì đều học theo Vệ Long cởi áo trước, nhưng không dám xông ra khỏi động thành, chỉ một tích tắc này, mọi người không ai không cảm thấy đầu choáng váng, hai chân mềm nhũn.
-Trong lửa có độc! Không biết là tiếng quát thê lương của ai.
Có người lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, liền muốn xông ra ngoài thành động tử chiến, nhưng không ngờ Tử hỏa Pháp vương tọa trấn trước thành động, trong lúc giơ tay thì đã đánh chết mấy người xông lên trước nhất. Mọi người hơi do dự, chưa kịp tái chiến thì đều nhao nhao ngã xuống đất, cháy thành một đám.
Tử hỏa Pháp vương khẽ mỉm cười, lúc này mới chậm rãi xoay mặt sang nói với Đơn Phi: -Đơn đương gia, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm. Bổn vương hai lần đến đây, đều thật lòng muốn thương lượng một việc với Đơn đương gia, đây là chút lễ mọn, bày tỏ tấm lòng.
Đơn Phi thấy Tử hỏa Pháp vương không hiện địch ý, thì không chút khinh suất nào, hỏi ngược lại: -Lễ mọn?
-Không sai.
Tử hỏa Pháp vương cười càng sâu thêm nói: -Ngạc Sử Tỳ sau khi được Đơn đương gia thả ra, không biết hối cải, lại muốn lấy Lâu Lan lần nữa, nên mới dẫn chúng ta đến lấy thành nam. Gã hẹn với Quy Tư Vương lấy pháo hoa làm hiệu, bây giờ tinh binh của Quy Tư Vương đều tụ tập không xa thành nam…Chỉ cần Đơn đương gia lấy ống pháo trong người Ngạc Sử Tỳ, thì có thể để Quy Tư Vương chui đầu vào lưới rồi.
-Tử hỏa ma đầu, ngươi…lương tâm của ngươi bị chó tha rồi sao? Ngạc Sử Tỳ giận đến khóe mắt muốn nứt ra, gào lên thảm thiết: -Ngươi đừng để ta sống sót ra ngoài.
-Ngươi còn định sống mà ra ngoài sao? Tử hỏa Pháp vương lạnh nhạt nói.
Ngạc Sử Tỳ thấy gần trăm người ở động thành đều táng thân nơi biển lửa, bây giờ ngay cả tiếng rên cũng không có, lúc này mới tỉnh ngộ lại, mình không nên nhắc nhở Tử hỏa Pháp vương, Tử hỏa Pháp vương làm thế rõ ràng là nhổ cỏ tận gốc.
Sắc mặt xanh lét, Ngạc Sử Tỳ đột nhiên nói: -Đơn đương gia, nếu lần này ngươi thả ta, ta nhất định dốc sức khuyên phụ vương đầu nhập vào. Nếu nước Quy Tư về sau dám phản bội Phạm thị, nhất định là heo chó không bằng, sau này kẻ địch của nước Quy Tư chính là Tử hỏa ma đầu, mong Đơn đương gia cho ta một cơ hội.
Gã vốn dĩ cực kỳ căm hận Đơn Phi, nhưng giờ phút này lại hận không thể nuốt trọn Tử hỏa Pháp vương.
Tử hỏa Pháp vương lạnh nhạt nói:
-Các ngươi vốn là kẻ thay đổi thất thường heo chó cũng không bằng. Đơn đương gia thả ngươi một lần đã là khoan hồng độ lương, sao lại thả ngươi lần hai? Lẽ nào ngươi đã quên…Đơn đương gia không cho Vệ Long cơ hội thứ hai.
Ngạc Sử Tỳ cãi lại nói: -Đơn đương gia, các ngươi lấy ống pháo trong người ta phóng lên, ta sẽ khuyên phụ vương đến đàm phán.
Ngô Kỳ lấy trong lòng Ngạc Sử Tỳ ra ống pháo, có chút do dự nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi bất động thanh sắc nói: -Trước tiên dập tắt ngọn lửa chỗ động thành.
Có binh sĩ nhanh chóng gánh cát đến, không bao lâu thì đã dập tắt ngọn lửa động thành, nhưng vừa thấy thi thể cháy sém, những binh sĩ kia không khỏi kinh hãi trong lòng về sự quỷ dị của Tử hỏa Pháp vương.
Tử hỏa Pháp vương thấy đối phương dập lửa gọn gàng nhanh chóng, thì biết những người này có chuẩn bị, số ít là vì thủ thành, phần lớn sợ là vì đối phó y.
Cũng không vạch trần, Tử hỏa Pháp vương mỉm cười nói: -Trong lửa đích thực có chút chất độc, có điều đã bị cao thủ Quy Tư, Nguy Tu hít phân nửa rồi, không cản trở các vị dọn những tảng đá lớn này. Hơn nữa Phạm thị cũng đã có đề phòng với thứ trong lửa của bổn vương.
Ngô Kỳ không cần Tử hỏa Pháp vương nhiều lời, sớm đã lệnh một đám con cháu Phạm thị mang theo một thứ giống như cái lồng chui vào trong động thành dọn đá. Những người này quen tay quen chân, không bao lâu đã dọn ra một con đường, đẩy cửa thành ra một nửa. Ngô Kỳ thấp giọng nói: -Đơn đương gia…
Sự tình diễn biến không chỉ nằm ngoài dự liệu của Ngạc Sử Tỳ, thậm chí cũng khiến Ngô Kỳ không hiểu ra sao, nhưng y biết nếu không thừa cơ đánh đại quân Quy Tư thật đau, chỉ sợ cũng khó có cơ hội như vậy lần nữa.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên, dặn dò nói: -Đều dọn đá lên đầu thành, đợi khi kẻ địch vào thành phân nửa thì thả xuống chặt đứt đường lui của chúng.
Tinh anh Phạm thị nghiêm túc nghe theo.
Tử hỏa Pháp vương tuy có đoán trước, nhưng thấy Đơn Phi hành động như thế cũng khẽ run trong lòng. Ngạc Sử Tỳ lại kêu lên: -Đơn đương gia, ngài không cần phải thế, chỉ cần ngài đồng ý tha mạng cho ta, dựa vào cái miệng của ta thì có thể thuyết phục phụ vương đầu nhập vào rồi.
Cái miệng của ngươi có khác gì đánh rắm đâu chứ?
Đơn Phi liếc mắt nhìn Ngạc Sử Tỳ, nhưng không đáp lời, chỉ phất tay.
Ngô Kỳ sớm đã dặn dò binh Lâu Lan bày trận đón địch, vừa thấy Đơn Phi hạ lệnh thì lập tức phóng ống pháo. Mọi người thấy một ánh sáng hoa lệ phóng lên trời cao, trong màn đêm thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp rực rỡ.
Ống pháo này do thợ giỏi nghề của Tây Vực làm ra, sau khi bắn ra thì có thể ngừng lại trên không một khoảng thời gian ngắn, cho dù là cách nhau rất xa, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tử hỏa Pháp vương không trở mặt, Đơn Phi cũng không vội ra tay.
Đơn Phi nhìn ra người này làm việc có lẽ có chút quỷ dị, nhưng trên đời này rất khó có một khổ nhục kế nào tàn nhẫn như thế, Tử hỏa Pháp vương làm như thế, hẳn là muốn dùng đám người Ngạc Sử Tỳ bày tỏ lòng “hữu hảo”.
Người này rốt cuộc muốn làm gì, không tiếc dùng thủ đoạn tàn độc như thế giết nhiều người vậy để bày tỏ “thành ý” sao?
Đơn Phi cảm thấy cảnh giác, tạm thời không rảnh hỏi, biết trước mắt phải giải quyết Quy Tư Vương rồi mới bàn những chuyện khác.
Một lúc lâu sau, sắc mặt mọi người khẽ biến.
Đêm sâu thẳm, khói lửa trên không sớm đã rơi hơn phân nửa, ngoài thành Lâu Lan không ngờ không chút động tĩnh nào.
Mọi người biết bản lĩnh của đám người Quy Tư Vương, hơn phân nửa đều ngồi trên ngựa, vì muốn đánh bất ngờ nhất định sẽ dẫn tinh kỵ binh đến tập kích bất ngờ, khi đó mặt đất sẽ có sự chấn động rất rõ ràng. Bây giờ mọi người vẫn không cảm nhận được tiếng vang ngoài thành, chỉ có thể chứng tỏ một chuyện là Quy Tư Vương căn bản không xuất binh.
Làm sao có thể?
Giết chóc trong thành tiến hành trong bí mật chỗ động thành, tuy có động tĩnh nhưng lúc này Quy Tư Vương tuyệt đối không biết nhi tử đã bị bắt.
Lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Tử hỏa Pháp vương cũng khẽ cau mày, lắc đầu nói: -Quy Tư Vương sẽ không để nhi tử chịu chết, nhưng tại sao ông ta không phái binh đến?
Bây giờ xem ra y lại một lòng nghĩ cho Đơn Phi, đám người Ngô Kỳ lại càng ghét y hơn.
Đơn Phi cuối cùng cũng nhìn sang Tử hỏa Pháp vương nói: -Pháp vương tặng lễ mọn như thế, rốt cuộc là có chuyện gì…thương lượng với ta?
Tử hỏa Pháp vương lập tức nói: -Thực sự không cần vòng vo khi nói chuyện với nhân vật như Đơn đương gia. Không sai, lúc trước chúng ta có hiểu lầm, nhưng bắt đầu từ hôm nay, Bái Hỏa Giáo tuyệt đối sẽ không bất lợi cho Phạm thị nữa.
-Ngươi…
Ngô Kỳ thầm nghĩ lời kẽ này tuyệt không thể tin, hai chữ “thối lắm” còn chưa nói ra đã bị Đơn Phi ngăn lại. Đơn Phi mỉm cười nói: -Nếu Pháp vương đồng ý như thế, ta lại rất cảm tạ, chỉ cần Bái Hỏa Giáo không chủ động xung đột với Phạm thị, ân oán cũ của Phạm thị và Bái Hỏa Giáo cũng một bút xóa sạch.
-Đơn đương gia quả nhiên sảng khoái.
Tử hỏa Pháp vương khen ngợi.
Đơn Phi chậm rãi nói: -Có điều Pháp vương nhất định là có điều kiện đi kèm đi?
Tử hỏa Pháp vương lại không phủ nhận: -Bổn vương muốn nhờ Đơn đương gia cùng ta đi gặp một người.
-Ai? Ánh mắt Đơn Phi hơi lóe lên.
Tử hỏa Pháp vương lắc đầu nói: -Tên của người kia ta cũng không biết thật hay giả, nhưng y bảo ta chuyển cho ngài một câu…Nói là sau khi ngài nghe xong, nhất định sẽ đi gặp y.
Thấy Đơn Phi yên lặng đợi đáp án, Tử hỏa Pháp vương trầm giọng nói: -Y nói nếu ngài muốn phá giải số mệnh Nữ Tu, cứu Tôn Thượng Hương và Thần Vũ, thì nhất định phải gặp mặt y.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất