Chương 685: Chỗ ở của Môn thần
Tiếng xương hàm Tôn Chung vang lên một cách rõ ràng, có thể thấy được sự kinh hãi trong lòng.
Đơn Phi đứng yên tại chỗ, hỏi ngược lại: -Ta và ông đều là con cờ của Nữ Tu, bị nàng ta lợi dụng?
-Không sai. Tôn Chung thở dài một hơi nói: -Không chỉ ta và ngươi, còn rất nhiều người là quân cờ trong ván cờ này, ví dụ như… Ông ta ngừng lại hồi lâu mới nói: -Ví dụ như Thượng Hương.
Trong lòng Đơn Phi run lên, phản bác nói: -Nàng hình như là…con cờ của ông. Trong ngữ khí bình thản của hắn còn có chút vẻ bén nhọn.
Tử hỏa Pháp vương không kiềm nổi hỏi: -Cái gì Nữ Tu và Thượng Hương? Y vốn cho là mình còn biết nhiều hơn cả Đơn Phi, rất nhanh liền phát hiện mình ngây thơ buồn cười biết bao, y cùng Tôn Chung, Đơn Phi căn bản không có tiếng nói chung.
Tôn Chung không trả lời câu hỏi của Tử hỏa Pháp vương, thở dài một hơi: -Ngươi nói rất đúng, thật ra ta…hình như cũng không có khác gì với Nữ Tu?
Đơn Phi nghe ra ý hối hận của Tôn Chung, cũng không bức người nữa, nói:
-Ông ở Nghiệp Thành mang đứa trẻ mà Thi Ngôn lấy cắp…rồi trả về đi, chính là Tôn Thượng Hương hiện tại?
Tuy hắn đã có kết luận về đáp án này, nhưng vẫn cần lấy được đáp án chính xác từ trong miệng Tôn Chung.
-Không sai. Tôn Chung lẩm bẩm nói: -Ta vốn cho là đã làm cực kỳ bí mật, nhưng tất cả đều không qua được mắt của Nữ Tu. Bây giờ ngươi cũng đã biết, xem ra nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm không hề sai tí nào.
Đơn Phi nén lại tâm tình kích động, nghe thấy Tôn Chung giống như nhớ tới đâu nói tới đó thì nhắc nhở:
-Ông nói…tìm ta đến, vốn là để cứu Tôn Thượng Hương?
Tôn Chung hỏi ngược lại: -Ngươi sẽ cứu nó?
-Phải! Đơn Phi nói như đinh đóng cột.
Tôn Chung vẫn truy hỏi một câu: -Bất luận là tình huống gì?
Đơn Phi nghiền ngẫm hàm ý của Tôn Chung, vẫn có thể kiên định nói: -Phải.
-Vì sao? Tôn Chung hỏi: -Bởi vì ngươi yêu nó?
-Không chỉ như thế. Đơn Phi cảm thấy Tôn Chung cố chấp một cách hiếm có về vấn đề này, hơi ngẫm nghĩ rồi đáp.
-Còn bởi vì cái gì? Tôn Chung kiên trì hỏi.
Hai mắt Đơn Phi lóe sáng, tin tưởng vững chắc nói: -Bởi vì chúng ta không làm sai!
Cuối cùng Tôn Chung không hỏi tiếp nữa, hồi lâu sau mới nghiêm túc nói: -Đúng sai của một việc, vốn rất khó lòng nói rõ, nhưng ngươi thật sự cùng…
Ông ta ngừng lại, không nói tiếp nữa, có chút chán nản nói: -Nhưng ta chắc chắn đã sai một cách lợi hại. Khi đó dã tâm của ta bành trướng, nên mới cổ vũ Kiên nhi phản kháng Đổng Trác. Kiên nhi rất nghe lời của ta, ta và nó lấy được ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng, sau đó lại lấy đi nữ hài mà người của bí địa Bạch Lang mang đến…
Đơn Phi hơi nhướng mày, gấp gáp nói: -Tại sao ngươi phải làm thế? Hắn tuy có suy đoán về hành vi của Tôn Chung, nhưng vẫn muốn xác định suy nghĩ thật sự của Tôn Chung.
Tôn Chung không hề che giấu nói: -Khi đó ta đã biết chuyện viễn cổ, biết sự thần kỳ của bí địa Bạch Lang, thậm chí có thể nói là nắm giữ một phần sức mạnh của Xi Vưu, ví dụ như khống chế nơi này. Khi đó ta chỉ muốn người Tôn gia lấy được sự truyền thừa của Nữ Tu lần nữa, đào bảo tàng lăng Tần Hoàng ra, Tôn gia sẽ có thể nói là lực lượng cường đại nhất trên đời này.
Đơn Phi không khỏi cười khổ, thầm nghĩ Tôn Chung nói không sai, nếu Tôn Chung tổng hợp những yếu tố này lại với nhau, thì có thể nói là đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
-Nhưng ta vẫn còn ngây thơ lắm. Ta đã quá coi thường Nữ Tu, cũng không hề để ý là nếu vào cục rồi, muốn rời đi tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Tôn Chung buồn bã nói.
Tử hỏa Pháp vương nghe mà trợn mắt há mồm. Theo y, Tôn Chung tuyệt đối không liên quan đến ngây thơ, nhưng nghe ý của Tôn Chung, Tôn Chung lại bị một nữ nhân sắp đặt sao?
Nữ nhân tên Nữ Tu kia rốt cuộc là sự tồn tại đáng sợ đến thế nào?
-Ta biết bí mật truyền thừa của Nữ Tu, lúc đó đã mang cháu gái đến, nhưng trong lòng cảm thấy cháu gái không xuất sắc như đứa bé mà đám người bí địa mang đến, nên mới cổ vũ Thi Ngôn trộm Thần Vũ đi. Tôn Chung thở dài nói: -Nhưng sự tình còn phức tạp hơn là ta tưởng tượng…Thi Ngôn vốn đã lấy Thần Vũ đi, nhưng không lâu trước Thi Ngôn đã nói sau đó liền trả Thần Vũ về. Ta tự nhiên sẽ trộm Thần Vũ đi…Đó thật sự là một trải nghiệm kỳ quái, cũng khiến ta thật sự ý thức được sự huyền bí của Vô Gian.
Tử hỏa Pháp vương hoàn toàn ngây người, căn bản không biết Tôn Chung đang nói cái gì.
Đơn Phi lại biết rất rõ ràng, biết ký ức của Tôn Chung cũng vì Vô Gian mà bị lẫn lộn. Có điều Tôn Chung rõ ràng là biết ảnh hưởng của Vô Gian, cũng tự nhiên có phản ứng một cách đương nhiên dưới sự thay đổi này.
Lần đầu Tôn Chung cổ vũ Thi Ngôn trộm Thần Vũ đi, hi vọng cháu gái mình có được sự truyền thừa của Nữ Tu. Dưới hiệu ứng của Vô Gian, Tào Quan khuyên Thi Ngôn thay đổi một lần, Thi Ngôn trả Thần Vũ về, Tôn Chung thủy chung cho rằng nữ hài mà bí địa Bạch Lang mang đến xuất sắc hơn cháu gái mình, nên mới không chút do dự mang Thần Vũ đi, Thần Vũ cũng biến thành Tôn Thượng Hương hiện nay.
-Cháu gái của ngươi đâu?
Đơn Phi không khỏi hỏi.
Tôn Chung khổ sở nói: -Ta không biết, lúc trước tình hình rất kỳ dị, thời không gần như cũng ngưng trọng, ta chỉ nhìn thấy đám người của bí địa Bạch Lang giống như biến thành tượng điêu khắc vậy, nên mới bỏ lại cháu gái, xông lên cướp đi Thần Vũ, nhưng khi ta quay lại chỗ cũ, lại phát hiện cháu gái đã không thấy đâu nữa.
Đơn Phi hơi nhíu mày: -Ai lại trộm cháu gái của ngươi? Cháu gái ngươi hiện ở nơi nào?
-Ta không biết. Tôn Chung chua xót, sau đó nói: -Nhưng bây giờ ta mới hiểu ra, bất luận là chuyện thay đổi thế nào, tất cả đều nằm trong tính toán của Nữ Tu.
-Vì sao? Đơn Phi hỏi.
Tôn Chung giải thích: -Bởi vì bất luận thay đổi thế nào, bất luận Thần Vũ ở đâu, cho dù người của bí địa Bạch Lang có dụng ý khác, thì kết cục cuối cùng đều là Nữ Tu có thêm một con rối để lợi dụng thôi. Nữ Tu không phải muốn có truyền nhân, mà là con rối. Nàng ta cần mượn con rối truyền nhân này thực hiện mục đích thật sự tiêu diệt bí địa Bạch Lang.
Không gian tĩnh lặng.
Dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Đơn Phi, Tôn Chung lấy làm lạ nói: -Ngươi không tin? Hay là ngươi đã sớm…biết mục đích của Nữ Tu?
Đơn Phi đã sớm biết khả năng này.
Lời của Tôn Chung thoạt nghe kinh người, nhưng thực sự không khác gì những lời mà Từ Quá Khách truyền đạt lại ở bí địa Vân Mộng, Ngụy Bá Dương cũng nghĩ đến điểm này, nên mới mượn miệng Từ Quá Khách mà cảnh báo Đơn Phi hắn.
Nữ Tu giống như nữ vương kia làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Cuối cùng gật đầu, Đơn Phi nói: -Ta cũng biết đại khái.
-Một khi đã thế, thì ngươi nên biết Thượng Hương hiện tại bị vây trong tình thế rất nguy hiểm. Tôn Chung chậm rãi nói: -Nếu Nữ Tu đã coi Thượng Hương như con rối, vì mục đích, cho dù mất đi con rối này cũng sẽ không tiếc.
Đơn Phi cũng sớm nghĩ đến điểm ấy, chợt nói: -Ngươi tới tìm ta, nói rõ mọi nhân quả trong đó…xem ra là muốn cùng ta đi cứu Tôn Thượng Hương?
Tôn Chung hỏi ngược lại: -Ngươi hoài nghi mục đích của ta?
Ánh mắt Đơn Phi chợt lóe:
-Tôn Thượng Hương không phải cháu ruột của ngươi. Hắn tuyệt đối không phải người nghe cái gì là cái đó, mà luôn có phán đoán của mình. Nếu Tôn Thượng Hương là cháu ruột của Tôn Chung, Tôn Chung làm thế cũng có thể coi như niệm tình cốt nhục, nhưng trên thực tế, Tôn Thượng Hương và Tôn gia không có quan hệ máu mủ!
-Đúng vậy, nó không phải cháu ruột ta. Thanh âm Tôn Chung mệt mỏi: -Khi đó ta đã nhập ma rồi, chỉ muốn nghiệp lớn thiên thu, nhưng sau đó ta phát hiện, nếu không phải ta chấp nhất như thế, Kiên nhi…sẽ không chết.
Thanh âm ông ta chợt nghẹn ngào: -Ta già rồi, vô cùng già, thậm chí không biết lúc nào sẽ chết, nhưng ta rốt cuộc đã làm cái gì chứ? Ta chỉ hại chết nhi tử của mình, cho dù là có đế nghiệp như Tần Thủy Hoàng, nhưng cuối cùng chẳng qua là công dã tràng mà thôi. Thượng Hương không phải cháu ruột của ta, nhưng tất cả của nó đều do một tay ta tạo thành, ta hại Kiên nhi thì không thể bù đắp, nhưng ta cuối cùng vẫn muốn bù đắp lại chút chuyện.
-Người đời nếu đều nghĩ giống như ngươi, thì đã bớt đi rất nhiều phân tranh rồi. Đơn Phi lẩm bẩm nói, hắn nghe Tôn Chung thổn thức cũng cảm khái trong lòng: -Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
-Ta biết loại người như ngươi, hiện tại e là sẽ không tin dụng ý của ta. Tôn Chung lẩm bẩm nói.
Đơn Phi trầm mặc, thật sự là hắn sẽ không nghe những lời của Tôn Chung mà coi ông ta như đồng minh, nếu là thế, hắn đã sớm bị bán mất mấy lần rồi.
-Ta đưa ngươi đến một nơi, ngươi nhớ kỹ lời ta, với sự thông minh của ngươi, tiếp theo nên làm thế nào, chính ngươi sẽ quyết định. Tôn Chung nói.
-Đi đâu? Đơn Phi bất giác hỏi.
-Ngươi đi rồi tự nhiên sẽ biết. Tôn Chung như nhìn ra Đơn Phi hoang mang, chậm rãi nói: -Nữ Tu ở đó, Thượng Hương cũng ở đó.
Trong lòng Đơn Phi nóng lên, lập tức nói: -Khi nào ta có thể đi?
-Bất cứ lúc nào. Tôn Chung nói: -Ta đưa ngươi đến đó chẳng qua chỉ một lát mà thôi. Nhìn ra Đơn Phi do dự, Tôn Chung nói: -Ta dùng Càn Khôn dịch chuyển mà Xi Vưu để lại, người khác sợ sự suy thoái khi không gian dịch chuyển tạo thành, nhưng người Đơn gia thì không cần, bởi vì người Đơn gia có năng lực thích ứng độc đáo với không gian.
Nghe Tôn Chung nói thành thật như thế, Đơn Phi hơi bất ngờ nói: -Trước khi ta đi, có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?
-Ngươi nói.
-Vì sao ngươi không chịu hiện thân gặp ta?
Đơn Phi hỏi.
Tôn Chung nghiêm túc nói: -Ta và ngươi còn khoảng cách rất xa.
Tử hỏa Pháp vương thấy hai người này coi y như không có, chỉ muốn dựa vào sự thông minh của mình mà nghe ra chút gì đó hữu dụng, nhưng y không ngờ là càng nghe càng hồ đồ, căn bản không biết Đơn Phi, Tôn Chung đang nói cái gì. Nghe Tôn Chung giải thích như thế, Tử hỏa Pháp vương một bụng lửa giận, cuối cùng cười lạnh nói: -Các hạ không khỏi khinh người quá đáng. Giọng nói của ngươi còn vang bên tai chúng ta, ngươi lại nói còn cách rất xa? Có thể bao xa chứ?
Tôn Chung khinh thường nói:
-Ngươi dĩ nhiên là không hiểu bọn Xi Vưu có cách truyền âm ngàn dặm, nhưng Đơn Phi…ngươi hiểu không?
Đơn Phi hiểu, chỉ e cũng giống như trò chuyện video từ xa vậy, gật đầu rồi tiếp tục hỏi: -Chỗ mà ta ở không phải bí địa Bạch Lang?
-Không phải. Tôn Chung lập tức đáp.
-Vậy bí địa Bạch Lang ở đâu? Đơn Phi hỏi. Hắn thấy Tôn Chung không thua kém khi dùng thần thông của Xi Vưu, biết người này e là cũng rất quen thuộc với bí địa Bạch Lang.
Tôn Chung khẽ thở dài: -Hẳn là ở gần ta.
-Vậy ngươi đang ở đâu? Đơn Phi lập tức hỏi.
Tôn Chung trầm mặc một lát mới nói: -Ta ở chỗ của Môn thần.
-Chỗ của Môn thần là ở đâu? Đơn Phi rất kinh ngạc, thật sự không biết Môn thần sẽ ở nơi nào nữa.
Tôn Chung chậm rãi nói: -Ngươi đừng quên thời viễn cổ có một truyền thuyết. Đất trời vốn có hai thần, một là Thần Đồ, một là Úc Lũy, chỗ hai người này trấn giữ một quỷ môn, là cửa ra vào của vạn quỷ thế gian.
Đơn Phi biết thần thoại này, nghe Tôn Chung nói chuyện này thận trọng như thế, ít nhiều có chút buồn cười nói: -Ta chỉ cho là truyền thuyết mà thôi, xem ra thật sự có nơi này?
-Thực sự có nơi này. Tôn Chung khẽ thở dài nói: -Nơi này tên là thần miếu Lâu Lan.
Đơn Phi suýt chút nhảy dựng lên. Hắn luôn đi tìm thần miếu Lâu Lan, không ngờ Tôn Chung lại ở ngay trong thần miếu Lâu Lan, nhưng lời tiếp theo của Tôn Chung, càng khiến hắn thay đổi sắc mặt.
-Thần Đồ và Úc Lũy, vốn là phụ tá đắc lực của Đơn Bằng, cũng là tổ tiên của Đơn gia ngươi, mà bên dưới quỷ môn mà họ trấn áp, chính là bí địa Bạch Lang!