Chương 686: Sự sùng bái khó hiểu
“Sơn Hải Kinh” có nói núi Độ Sóc đông hải có một cây đào lớn, uốn lượn ba ngàn dặm, phía đông bắc nhánh cây này có một quỷ môn, nơi vạn quỷ ra vào, có hai thần, một là Thần Đồ, một là Úc Lũy, canh giữ chúng quỷ hại người.
Môn thần mà người đời biết đa phần là Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo đời Đường, nhưng lại rất ít người biết mấy ngàn năm trước thời Đường còn có một truyền thuyết Môn thần.
Đơn Phi chính là một trong số ít người đó, hắn biết truyền thuyết viễn cổ này. Nghe lời Tôn Chung nói có vẻ hoang đường, hắn chớp mắt lại hiểu ra rất nhiều chuyện. Tâm tư xoay chuyển, Đơn Phi hỏi: -Xi Vưu dùng Dị Hình Hương tạo ra yêu ma quỷ quái tàn độc, cương thi hoành hành thế gian, bị hậu nhân của Hoàng Đế gọi chung là vạn quỷ?
-Không sai. Tôn Chung khẽ thở dài: -Ngươi rất thông minh, đã nhanh chóng nghĩ đến điểm này.
Tử hỏa Pháp vương đến nơi này luôn cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc vậy, nghe đến đây thì nói tiếp một câu: -Đơn đương gia nói không sai, thủ lĩnh dị đoan của nước Đại Tần cũng dùng Dị Hình Hương, tuyệt đối không phải con dân Thượng đế, mà nên là hạng ác quỷ đúng hơn.
Đơn Phi lười nói nhảm với Tử hỏa Pháp vương, tiếp tục nói: -Năm đó Đơn Bằng lấy thần miếu Lâu Lan… “khắc chế” bí địa Bạch Lang của Xi Vưu, dùng thủ hạ Thần Đồ và Úc Lũy giám sát người của bí địa Bạch Lang? Chuyện này sau khi Bá Ích biết thì ghi chép lại, lại bị Đại Vũ bóp méo thay đổi hoàn toàn, rồi diễn biến thành truyền thuyết thần thoại kỳ quái lạ lùng đời sau?
Trong giọng nói Tôn Chung ít nhiều có chút tán thưởng: -Người Đơn gia quả nhiên không cần nói quá nhiều. Ông ta hiển nhiên cũng biết rất nhiều chuyện viễn cổ.
-Hai ngàn năm qua…Nữ Tu luôn có ý muốn diệt trừ bí địa Bạch Lang? Đơn Phi lại nói.
Tôn Chung hồi lâu sau mới nói: -Có lẽ bởi vì Xi Vưu vẫn luôn không bỏ lòng phản công.
-Nhưng Nữ Tu thủy chung không thể nhổ cỏ tận gốc bí địa Bạch lang? Đơn Phi phỏng đoán nói.
Tôn Chung lẩm bẩm nói: -Nữ Tu tuy mạnh, nhưng phòng ngự mà Xi Vưu bày ra cũng không phải thứ nàng ta dễ dàng phá giải như thế.
Đơn Phi rất tán thành điểm này.
Trong bốn bí địa lớn, chỉ có bí địa Bạch Lang là không đội trời chung với Hoàng Đế, Nữ Tu. Với tính cách của Nữ Tu, nếu có năng lực thì tuyệt đối sẽ phá hủy hoàn toàn bí địa Bạch Lang. Nữ Tu biết thần miếu Lâu Lan, không lý nào không biết bí địa Bạch Lang, nhưng bí địa Bạch Lang vẫn tồn tại, chỉ có thể có một giải thích chính là năng lực của Nữ Tu cũng không thể tiêu diệt bí địa Bạch Lang.
-Cho đến thời Đơn Bằng mới coi như thật sự khống chế được bí địa Bạch Lang, bằng không thì không thể giải thích mấy năm nay, mạch Xi Vưu tuy vẫn ở bí địa, nhưng sao luôn im hơi lặng tiếng? Đơn Phi tiếp tục phỏng đoán nói.
Tôn Chung làm như lẩm bẩm nói: -Nếu không có Nữ Tu luôn đuổi giết mạch Xi Vưu, thì trên đời này chưa chắc vẫn là thế giới kia của Hoàng Đế. Ngươi đừng quên Trung Nguyên tuy có rất nhiều người tự xưng là con cháu Viêm Hoàng, nhưng cũng còn vô số dân chúng Lê*, dân Lê vốn là con dân Xi Vưu. Hơi ngừng lại, Tôn Chung nói: -Đương nhiên…ngươi nói không sai, mạch Xi Vưu cuối cùng cũng không có phản kích Trung Nguyên nữa, Đơn Bằng vốn có giúp đỡ rất lớn. (*chỉ tộc Cửu Lê, theo truyền thuyết thủ lĩnh cuối cùng của tộc này là Xi Vưu) Đơn Phi nhất thời im lặng, nhớ lại chuyện cũ xa xưa hai ngàn năm trước, trong lòng kích động, đột nhiên nhớ đến một chuyện khẩn cấp, Đơn Phi nói:
-Nếu ngươi đang ở thần miếu Lâu Lan, thì nên biết tình huống xung quanh. Trong miếu hẳn có người họ Vu?
Hồi lâu sau, Tôn Chung cuối cùng nói: -Không có, nơi này chỉ có một mình ta.
Đơn Phi cực kỳ kinh ngạc, hắn nhớ Nữ Tu từng dặn hắn đến thần miếu tìm người họ Vu, nói những người này sẽ nói cho hắn nghe chân tướng. Bây giờ hắn biết những chân tướng này, nhưng lại biết từ miệng Tôn Chung, rốt cuộc là xảy ra sai sót chỗ nào chứ?
Trầm mặc một lát, Đơn Phi lại hỏi: -Ngươi có biết quỷ môn ở đâu không?
Tôn Chung trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: -Ta không biết quỷ môn ở đâu, cũng chỉ biết gần thần miếu hẳn là bí địa Bạch Lang, điều ta biết chưa chắc đã nhiều hơn ngươi.
Hai hàng mày Đơn Phi hơi nhướng lên, nhắc tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: -Sao ngươi có thể khống chế thần miếu Lâu Lan?
Cảnh tượng tịch mịch, hào quang rạng rỡ.
Tôn Chung không trả lời vấn đề của Đơn Phi nữa. Hồi lâu sau, ông ta mới nói: -Lẽ nào ngươi không chuẩn bị đi cứu Thượng Hương?
Đơn Phi biết Tôn Chung luôn có chuyện giấu diếm, cũng hiểu mình không thể bảo ông ta nói nhiều hơn nữa, gật đầu nói:
-Được, ta làm sao đi gặp Tôn Thượng Hương?
Ngẩng đầu nhìn lũ lớn tràn lan, Đơn Phi biết cách của Tôn Chung tuyệt đối không phải bảo hắn đi theo đường nước lần nữa.
-Ngươi đi thẳng về phía trước là được. Tôn Chung hạ giọng nói.
Đơn Phi nhấc chân muốn đi, lại bị Tử hỏa Pháp vương kéo lại. Tử hỏa Pháp vương nói: -Ngươi đi đâu? Ta thì sao? Tôn Chung, ngươi không thể nói không giữ lời.
-Buông hắn ra. Giọng nói Tôn Chung đầy uy nghiêm:
-Bằng không ngươi đừng nói là giải quyết dị đoan của đế quốc Đại Tần, sợ là không thể sống mà rời khỏi đây nữa.
Tử hỏa Pháp vương ở phía tây vốn có quyền uy vô thượng, nhưng ở nơi này lại cảm thấy yếu đuối không chịu nổi. Buông ống tay áo Đơn Phi ra, Tử hỏa Pháp vương không dám phản kháng, ậm ừ nói: -Tôn Chung, ngươi nhất định nói phải giữ lời. Đột nhiên hai mắt sáng ngời, Tử hỏa Pháp vương lộ ra thần sắc kinh hãi muốn chết, thất thanh nói: -Đơn Phi đâu, hắn đi đâu rồi?
Trong khi y nói chuyện, chỉ thấy Đơn Phi bước ra ba bước, sau đó phía trước chẳng qua là hơi lóe sáng, Đơn Phi sau khi vào giữa không trung thì biến mất không thấy đâu.
Tử hỏa Pháp vương trước khi chui xuống đất thì đã kinh hãi về thần công của thợ thủ công Trung Nguyên. Y biết nếu luận về xa hoa, thì đế quốc Đại Tần, An Tức hiện nay không thua Trung Nguyên, nhưng đế quốc Đại Tần, An Tức tuyệt đối không có năng lực thần thông thế này. Đợi khi thấy Đơn Phi phá không biến mất, Tử hỏa Pháp vương giống như thấy quỷ vậy, xông đến nơi mà Đơn Phi biến mất, Tử hỏa Pháp vương vươn tay sờ soạng, nhưng cảm thấy trống trải. Trong lòng hoảng sợ, Tử hỏa Pháp vương cũng không kiềm nổi kính sợ trong lòng, không ngừng kêu lên: -Hắn đi đâu rồi? Hắn đi đâu rồi?
Đơn Phi cũng không biết mình phải đi đâu, nhưng hắn tin tưởng một điểm, Tôn Chung hẳn không gạt hắn chuyện Tôn Thượng Hương.
Tôn Chung không cần thiết làm thế.
Thân hình như thoi đưa, Đơn Phi biết mình rời khỏi mặt đất dưới nước kỳ dị kia rồi, sau đó cảm thấy trước mắt sáng bừng, lại có ánh nắng chiếu đến.
Đơn Phi không khỏi khép hờ hai mắt, sau đó cảm thấy thân hình nhanh chóng rơi xuống. Sự thay đổi này rất đột ngột, Đơn Phi lại ít nhiều thích ứng với sự thay đổi này, nheo mắt nhìn xuống bên dưới, thì thấy mình đang đến gần đỉnh một vòng sáng màu vàng kim.
Hoàn toàn không biết đang ở nơi nào, Đơn Phi chỉ có thể ổn định tâm thần, đánh một chưởng qua. Phịch một tiếng, hắn mượn sức gió bắn ngược lại mà ngăn lại thế rơi gấp của mình, nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh tròn kia, thần sắc hơi kinh ngạc.
Hắn phát hiện mình giống như rơi xuống đỉnh một kiến trúc, mà bên dưới bóng người lắc lư, thấy Đơn Phi chợt hiện ra, đám người đó không hẹn mà cùng giơ tay chỉ.
Đoong!
Có tiếng vang lớn truyền đến, quả thực có thể nói là long trời lở đất, chấn động đến dưới chân Đơn Phi run lên.
Là chuông vang!
Chính giữa đình viện bên dưới kiến trúc treo một chiếc chuông đồng thau ngàn cân, khi mọi người đang chỉ trỏ Đơn Phi thì bỗng vang lên tiếng chuông gõ, thực sự đinh tai nhức óc.
Khi Đơn Phi không hiểu ra sao cả thì thấy bên dưới có tiếng người quỳ xuống soạt soạt, đều hướng về phía hắn mà bái lạy. Trong lòng thầm kêu hỏng rồi, Đơn Phi biết những người này sợ là đang tiến hành hoạt động hiến tế nào đó, mà tuyệt đối không phải muốn tế bái mình, nếu là thế, mình đứng trên đỉnh cao cao tại thượng, có thể nói là rơi vào tình cảnh cực kỳ lúng túng.
Tuy hắn đang tự ngẫm, nhưng cũng không hiểu Tôn Chung nói muốn đưa hắn đi gặp Tôn Thượng Hương, sao hắn lại xuất hiện trên nóc nhà nơi này? Lẽ nào Tôn Chung cũng chỉ biết nửa vời, khi sử dụng Càn Khôn dịch chuyển đã xảy ra vấn đề nào đó?
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, Đơn Phi đã nhẹ nhàng lui về phía sau, từ trên đỉnh rơi xuống mặt đất phía sau kiến trúc. Hắn biết có vấn đề, nhưng cũng không trốn được. Hắn thầm nghĩ đây là vấn đề của mình, nếu đối phương trách cứ, mình tạ lỗi là được. Nếu thực sự không thể giải quyết, khi đó rời đi cũng không muộn. Trước đó hắn nhất định phải làm rõ mình đang ở nơi nào.
Hắn trải qua nhiều chuyện lạ, cho dù đến bên dưới Bồ Xương Hải thì cũng biết địa lý đại khái, chỉ duy có lần này rất u mê mơ hồ. Chỗ hiện của hắn cực kỳ giống một miếu tự thời cổ ở Trung Á, rất tráng lệ, diện tích cũng rộng, nhưng lại xây dựng trên đỉnh núi. Thế núi nơi này không tệ, nhưng so với mạch núi nơi xa, xem ra cũng nhỏ bé không đáng kể.
Quần núi nơi xa khí thế như rồng lượn nơi chân trời, kéo dài ra, thoạt nhìn cực kỳ to lớn hùng vĩ. Đỉnh núi chỗ tòa miếu tự này rất giống một mạch khác của quần núi kia.
Ta đã đến nơi nào rồi? Chỗ nào của Tây Vực lại có dãy núi như thế? Miếu tự rất giống phong cách kiến trúc cổ đại Trung Á…Lẽ nào mình nhìn thấy núi Côn lôn? Mình đang ở nam Côn Lôn?
Khốn kiếp, Tôn Chung ông đưa ta đi đâu vậy? Ông sẽ không đưa ta đến đế quốc Quý Sương chứ?
Tâm tư Đơn Phi xoay chuyển cực nhanh, dù hắn chưa đến nơi này, nhưng dựa vào phong cách kiến trúc và quy mô sơn mạch cũng có suy đoán của mình. Hắn biết An Tức ở tây Thiên Sơn, Quý Sương ở tây nam Côn Lôn. Tây Vực vốn có nghĩa hẹp nghĩa rộng, Tây Vực nghĩa hẹp là nói nội cảnh Tân Cương của Hoa Hạ, Tây Vực nghĩa rộng là bao gồm cả Trung Á, Tây Á trong đó.
Tôn Thượng Hương sao có thể đến Quý Sương? Một nữ tử Giang Đông như nàng đến đây làm gì? Tôn Chung đang gạt mình? Hay là đây là ý của Nữ Tu?
Nhất thời trong lòng Đơn Phi cảm xúc đan xen, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ gần đó. Đơn Phi cuối cùng đã khôi phục tinh thần, mắt thấy trái phải có không ít người chạy đến vây lại, thầm nói xong rồi, Đơn Phi biết những người này hẳn là nhìn thấy hắn đứng trên nóc nhà, e là cho rằng hắn báng bổ thần linh, nên mới nhanh chóng chạy đến hỏi tội.
Nở nụ cười, Đơn Phi biết lúc này hơn phân nửa là ngôn ngữ không thông, nhưng con người có một điểm chung, chính là nụ cười luôn bày tỏ sự thân thiện.
Hắn khẽ mỉm cười, mọi người vốn mang thần sắc cực kỳ căng thẳng, thấy thế cũng nở nụ cười.
Những người này là người Trung Á!
Đơn Phi quan sát đặc trưng gương mặt của những người này rõ ràng có phong cách Trung Á, càng xác định phỏng đoán của mình. Trong lòng hắn lạnh toát, nghĩ bụng nếu không phải Tôn Chung làm sai, thì chính là tên Tôn Chung này cực kỳ gian xảo, một cái gậy thì đã tiễn hắn đến Trung Á rồi. Mắt thấy những người đó nở nụ cười, trong lòng Đơn Phi nghĩ nam nhân thích cười thì vận may chắc cũng không đến nỗi quá kém, cuối cùng mới hỏi: -Xin hỏi đây là đâu?
Những người đó thấy Đơn Phi mở miệng hỏi, đột nhiên làm một chuyện khiến Đơn Phi không ngờ được.
Mọi người đều quỳ rạp xuống, cúi đầu bái tiếp!
Đơn Phi khẽ nhướng mày, thần sắc trên mặt muốn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bấy nhiêu. Hắn cho dù không biết cảnh ngộ hiện tại, nhưng cũng coi như hiểu ra một chuyện. Khi nãy hắn đứng trên nóc miếu tự, những người này đang quỳ bái hắn. Những người này đối với hắn cung kính như thế, lẽ nào là…
Trong đầu xẹt qua tia chớp, Đơn Phi dở khóc dở cười, sau đó hiểu ra một chuyện. Hắn phá không chui ra, từ trên trời giáng xuống, tuy hắn thích ứng với tình huống này, nhưng trong mắt người đời lại thấy giống như thần tích vậy. Những người này vốn ở trong tự miếu, hẳn là có chút tín ngưỡng, nhìn thấy tình huống như thế, lẽ nào lại cho rằng hắn là thần, cúng bái hắn giống như thần vậy?