Chương 687: Thánh tăng Quý Sương
Những người quỳ lạy đều mang phục sức tăng lữ, dập đầu rất mực cung kính với Đơn Phi. Trong lòng Đơn Phi lại có chút băn khoăn, thầm nghĩ không biết sao Tôn Chung lại đưa mình đến đây, tạo thành hiểu lầm này, nhưng không biết giải thích thế nào.
Nhưng thấy những người này không có chút thù hằn nào, Đơn Phi chỉ có thể đợi những người này ngẩng đầu lên, lúc này mới làm động tác nhấc tay lên nói: - Các ngươi đứng dậy trước rồi hãy nói.
Những người đó nghe không hiểu lời Đơn Phi nói, nhưng nhìn cũng hiểu động tác tay của Đơn Phi, chậm rãi đứng lên vây quanh người Đơn Phi, trong lòng vẫn một mực cung kính.
Lần đầu tiên Đơn Phi gặp phải tình hình như thế này, thầm nghĩ chung quy ta cũng không phải thần tiên, không thể cho các người điều gì tốt, hiểu lầm này làm sao để gỡ bỏ mới được?
Giương mắt nhìn mọi người hồi lâu, cuối cùng Đơn Phi lại nói: - Ta vô tình đi qua nơi này, chứ không phải là thần núi các ngươi tín ngưỡng Ta còn có việc khác, tạm thời từ biệt.
Hắn vừa nói vừa khoa chân múa tay xong, không muốn dây dưa với những người này thêm nữa, xoay người đi ra phía bên ngoài miếu, hắn đứng trên đỉnh núi, đã nhìn thấy chỗ chân núi hình như có một thôn xóm nhỏ.
Nếu hắn đoán không lầm, nơi này thực sự nằm trong phạm vi đế quốc Quý Sương, chắc có không ít thương nhân phụ trách thương mậu kinh doanh của Trung Tây, cũng khó tránh khỏi có người biết ngôn ngữ Trung Nguyên, hắn nghĩ thăm dò thêm một chút rồi mới đưa ra quyết định.
Những người kia thấy vậy lại chạy đến vây quanh, bọn họ giống như không dám tiến hành lôi kéo đối với Đơn Phi, chỉ lại dập đầu lần nữa.
Đơn Phi thấy những người này đối với mình rất cung kính, động tác như vậy có ý muốn níu giữ lại. Hắn không đành lòng lừa bọn họ, nhưng vào lúc này cũng không thể phẩy tay áo mà bỏ đi.
Sau một lúc lâu, những người đó thấy Đơn Phi có vẻ không muốn bỏ đi nữa, đều lộ vẻ mừng rỡ, có một tăng nhân làn da ngăm đen, tay chân giống như cành củi cô, có vẻ là chủ trì của mọi người, làm một động tác tay mời Đơn Phi vào trong.
Đơn Phi thấy bộ dạng cực kỳ khẩn cầu khát vọng của chủ trì đó, cuối cùng cũng đi về phía chính điện trong miếu.
Phong cách kiến trúc của nơi này một trời một vực với chùa miếu Trung Nguyên, nhưng trong điện cũng có thờ cúng tượng thần. Đơn Phi không quen thuộc với thần quỷ của nước ngoài lắm, sau khi bước vào chính điện cũng không đi xem tượng thần, nhưng những tăng nhân kia thì vừa vào chính điện đã lập tức phủ phục quỳ rạp xuống trước tượng thần kia, phát ra tiếng hoan hô.
Đơn Phi không khỏi nhìn theo hướng mọi người lễ bái, trong lòng giật thót một cái kịch liệt, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Tượng thần lại là một nữ tử. Nữ tử rất giống...
Ngón tay hắn cũng hơi run lên, không khỏi sờ vào linh phù Thần Nữ trong ngực, nhưng cũng không móc ra. Hắn không cần lấy linh phù Thần Nữ đó ra cũng biết tượng thần được thờ cúng trong ngôi miếu này và nữ tử trên linh phù Thần Nữ của hắn hoàn toàn giống nhau.
Vẻ đẹp thoát tục giống nhau, vẻ cô đơn tịch mịch giống nhau
Cửu Thiên Huyền Nữ?
Trong ngôi miếu này mà lại thờ cúng tượng thần của Cửu Thiên Huyền Nữ?
Trong lòng Đơn Phi run rẩy không ngừng, ban đầu hắn chỉ cho rằng Tôn Chung đã cho hắn đáp xuống nhầm địa điểm, nhưng vào thời khắc nhìn thấy tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ mới phát hiện sự tình tuyệt không đơn giản giống như hắn tưởng tượng.
Ngơ ngác nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ đầy vẻ tịch mịch, Đơn Phi khó nén được sự kích động trong lòng. Thấy thánh tăng cuối cùng cũng đứng dậy, Đơn Phi lắc mình đến trước mặt chủ trì kia hỏi: - Tượng thần này là ai?
Chủ trì kia nhìn Đơn Phi vẻ mờ mịt, cũng không hiểu Đơn Phi đang hỏi gì.
Đơn Phi nghĩ bụng mình hơi hồ đồ rồi, biết rõ là bọn họ không hiểu lời mình nói mà còn hỏi, chẳng khác nào hỏi đường người mù, lấy linh phù Thần Nữ trong ngực ra, Đơn Phi lắc lắc về phía chủ trì kia, dụng ý tất nhiên là hỏi chân tướng tại sao Cửu Thiên Huyền Nữ được những người như vậy cúng bái.
Khi nhìn thấy linh phù đó ánh mắt chủ trì kia sáng lên, không khỏi lại quỳ xuống, các tăng nhân đều quỳ xuống lần nữa, lại là một trận hoan hô.
Đơn Phi chỉ có thể thở dài, thầm nghĩ thần mà những người này cúng bái lại là Cửu Thiên Huyền Nữ, thấy hắn cầm linh phù của Cửu Thiên Huyền Nữ trong tay có lẽ tưởng rằng hắn là sứ giả của Cửu Thiên Huyền Nữ?
Hắn không phải sứ giả, mà xem như một nửa truyền nhân?
Đơn Phi càng rơi vào hoàn cảnh mê loạn, ngược lại càng có thể duy trì tư duy bình tĩnh. Hắn biết hiện giờ có hỏi thế nào cũng chẳng có ích gì, nếu đã như vậy, đơn giản là ở lại điều tra đến cùng.
Chủ trì kia thấy hắn không có ý bỏ đi nữa, cực kỳ vui sướng, buổi trưa cung kính dâng thức ăn lên. Đơn Phi thấy thức ăn đó lộn xộn giống như đất bùn, cũng có chút đặc điểm của món ăn Ấn Độ. Hắn nhìn ra sự cung kính của những người, thầm nghĩ bất luận thứ này khó ăn thế nào, mình cũng phải nhập gia tùy tục mới được, may mà thức ăn tuy khô cứng khó nuốt, nhưng không có cà ri gì đó, nếu không thì có thể nói là thủy tổ của ẩm thực hắc ám xuất hiện.
Buổi trưa sau khi dùng đồ ăn xong, ban đêm không cung ứng thứ gì nữa.
Đơn Phi biết đế quốc Quý Sương lúc này là một quốc gia cởi mở, bất luận đối với Ấn Độ, đế quốc Đại Tần, thậm chí đối với văn hóa Hy Lạp cũng có tiếp nhận, phong cách của những tăng nhân này như vậy, có lẽ là kế thừa đặc điểm quá trưa không ăn của Phật giáo Ấn Độ.
Hắn có đi lại một chút ở ngôi miếu này, ngoài trừ tượng thần Huyền Nữ ra, cũng không phát hiện có điều gì khác thường. Những tăng nhân đó đối với hắn cực kỳ cung kính, mặc dù sợ hắn đi mất, nhưng không hạn chế hắn đi lại, đợi sau khi thấy hắn quay lại thì lại lộ ra thần sắc vui sướng.
Cứ như vậy, Đơn Phi cũng không đành lòng lặng lẽ bỏ đi.
Ba ngày như vậy, chủ trì kia giống như sợ Đơn Phi biến mất, lại giống như sợ hắn cô đơn, hàng ngày đều ở bên cạnh Đơn Phi, nhưng hai người vẫn cứ như gà nói với vịt, đều không biết đối phương nói gì. Đến ngày thứ tư, có tăng nhân từ ngoài miếu chạy vào, nói với chủ trì đó mấy câu, chủ trì kia gật gật đầu, cung kính đến trước người Đơn Phi, sau khi lạy ba lạy, làm động tác tay mời ra ngoài.
Đây là thấy ta ăn nhiều, muốn đuổi ta đi rồi sao?
Trong lòng Đơn Phi thấy kỳ lạ, theo động tác tay của chủ trì kia đi ra ngoài miếu, chỉ thấy một hàng tăng nhân đều đeo một tay nải giản dị, bộ dáng sắp đi xa.
Chủ trì cung kính lại hướng tới Đơn Phi làm động tác tay mời, Đơn Phi thấy vậy cũng có chút thích thú, hắn biết những người này e là sắp đến một nơi, hơn nữa cực có khả năng liên quan đến hắn, như vậy thì cũng có thể giải đáp bí ẩn của hắn.
Xuống dưới núi, chỗ chân núi quả nhiên có một thôn xóm nhỏ. Các dân chúng thấy những tăng nhân này xuống đều quỳ rạp dọc hai bên đường đi, đợi cho đến sau khi các tăng nhân đi qua mới đứng dậy.
Lúc này Đơn Phi mới biết thân phận của những tăng nhân này ở đây tuyệt không được coi là thấp, hắn vốn muốn tìm một dân chúng hỏi thăm, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được một người nào nghe hiểu lời hắn nói, chỉ có thể từ bỏ.
Mọi người xuống núi rồi đi về hướng tây nam, những tăng nhân này nhìn có vẻ không có võ công gì, nhưng chắc thuộc dòng tăng nhân khổ hạnh, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đợi đến khi nghỉ ngơi, chúng tăng đều ngồi yên không nói, chỉ có một hai người đến vùng đất hoang vắng lân cận đào rau dại về lấp đầy bụng.
Cứ đi như vậy sáu ngày, Đơn Phi âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc chúng ta phải đi đâu? Lẽ nào hành động vĩ đại thăm viếng đế quốc Đại Tần mà Ban Siêu chưa hoàn thành sắp được ta thực hiện?
Ngày hôm nay mọi người đến trước một tòa thành đất, trong thành ngoài thành người đi lại đông đúc, thấy những tăng nhân này đi đến đều chỉ chỉ trỏ trỏ, trong thần sắc có vẻ cung kính.
Sau khi những tăng nhân này vào thành, đến một nhà trọ đơn sơ an tĩnh thì dừng lại, giống như không có dự định đi tiếp nữa.
Đơn Phi âm thầm lấy làm lạ, nhưng hắn đã đi qua một khu chợ trước khi đến quán trọ, người bên trong muôn hình muôn vẻ, có thể nói là người Âu Á đều có. Hắn không từ bỏ ý định muốn hỏi cho rõ, ra dấu tay với chủ trì. Mấy ngày nay, chủ trì kia thấy Đơn Phi cực kỳ hòa nhã thân thiện, mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của bọn, càng có thiện cảm với Đơn Phi, đối với Đơn Phi cũng không nửa bước không rời giống như trước, chỉ làm một dấu tay mau chóng quay lại.
Đơn Phi xuỵt một tiếng, bước nhanh vào trong khu chợ kia, thấy thương phẩm trong chợ đầy rẫy khắp nơi, có thể nói là phong phú đến cực điểm.
Quý Sương vốn được coi là hậu nhân của Tây Vực Nguyệt thị. Năm đó Nguyệt thị bị Hung Nô bức bách, bất đắc dĩ chuyển đến Trung Á, còn có năm bộ lạc chư hầu lớn hợp thành, gọi là Ngũ Hấp Hầu, sau này bộ lạc Quý Sương một trong Ngũ Hấp Hầu thôn tính bốn bộ lạc còn lại, chính thức xây dựng đế quốc.
Trong sử sách Trung Nguyên vẫn gọi đế quốc này bằng danh xưng Nguyệt Thị, nhưng Quý Sương lúc này trải dài địa vực Trung Á, Nam Á, quy mô thực phi phàm, được các tiểu quốc xung quanh tôn xưng là đế quốc Quý Sương.
Quý Sương ở chỗ giao hội của các nước Thân Độc (Ấn Độ), Đại Tần (La Mã), Hán Triều, An Tức, thương mại đã cực kỳ phát đạt.
Đơn Phi thấy tơ lụa Trung Nguyên, hương liệu đá quý của Thân Độc, dạ quang bích của Ai Cập, hổ phách san hô của Đại Tần đều có mặt ở khu chợ này, không khỏi cảm khái trong lòng, hiện giờ Trung Nguyên đang loạn, nhưng Quý Sương lại là nơi an khang hiếm có trên đời
Khi hắn đang cảm khái, chợt nghe bên cạnh có một người giọng khàn khàn nói: - Thánh tăng, đây là cao thơm của đế quốc An Tức, chắc là ngài cần?
Đơn Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người Trung Á dáng vẻ lọc lõi cầm một cái hộp nhỏ trên sạp hàng phía trước ông ta, cười với hắn ít nhiều có vẻ nịnh nọt.
Thấy người đó nhìn mình chằm chằm, trong lòng Đơn Phi khó hiểu, giơ tay chỉ chỉ chóp mũi của mình nói: - Ngươi đang nói chuyện với ta?
Kẻ lõi đời kia liên tục gật đầu. - Tại hạ đang nói chuyện với thánh tăng. Ông ta nói có phần đúng chuẩn ngôn ngữ Trung Nguyên.
Đơn Phi ít nhiều có chút vui mừng bất ngờ, vội hỏi: - Nơi này chắc là nước Quý Sương? Hắn tuy có suy đoán, nhưng đã nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng cũng gặp được một người biết nói tiếng Trung Nguyên, làm sao lại bỏ qua?
Kẻ lõi đời kia lộ ra thần sắc hoang mang, nhưng vẫn nói: - Thánh tăng nói không sai, nơi này quả thực là nước Quý Sương, thành này tên là Lộc Thành. Đi tiếp về tây nam không xa lắm, chính là quốc đô Bạch Sa Ngõa của nước Quý Sương rồi.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, thầm nghĩ Đại Đường Huyền Trang đã từng đến Bạch Sa Ngõa, gọi Bạch Sa Ngõa vì là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên hoa quả sum xuê, trong tiếng Phạn Bạch Sa Ngõa vốn là thành của bách hoa, danh như ý nghĩa, chắc là nơi phong cảnh cực kỳ tuyệt đẹp. Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi cũng nảy sinh ý định muốn đến.
- Thánh tăng muốn đến Bạch Sa Ngõa sao? Kẻ lõi đời kia khách khí nói.
Đơn Phi nghe người này cứ mơ miêng là môt tiêng thánh tăng, cau mày nói: - Ngươi thấy ta giống tăng nhân sao?
Kẻ lõi đời kia hơi kinh ngạc, kỳ quái nói: - Thánh tăng đi cùng với thánh tăng của miếu Thông Huyền núi Minh Quang, tất nhiên cũng là thánh tăng rồi. Những thánh tăng đó bình thường không qua lại với người ngoài.
Đơn Phi hỏi:
- Thánh tăng của miếu Thông Huyền núi Minh Quang? Bọn họ ở nước Quý Sương
Kẻ lõi đời không phải ngu ngốc, nghe Đơn Phi hỏi như vậy, hiểu được tiểu tử này có thể là có cơ duyên mới đi cùng với những tăng nhân đó, vẫn khách khí nói: - Quốc Chủ Quý Sương vẫn luôn coi thánh tăng miếu Thông Huyền như tăng nhân hộ quốc, nếu đã như vậy, địa vị của bọn họ tất nhiên là cao.
Ông ta biết sự kỳ lạ của những tăng nhân đó, khi nhìn thấy Đơn Phi vào thành cùng với những tăng nhân đó, cho nên mới có ý nịnh bợ. Thấy Đơn Phi nhíu mày không nói, kẻ lõi đời cười nịnh nói: - Nếu thánh tăng thích thì có thể lấy cao thơm này đi, tại hạ chỉ là cung phụng, tuyệt sẽ không đòi phí.
Ông ta không biết Đơn Phi vô ý đứng trước quầy cao thơm này, chỉ cho rằng thánh tăng này đã động phàm tâm, mặc dù không biết thân phận của Đơn Phi, nhưng ông ta tin chắc mình sẽ không nhìn nhầm vẻ cao quý của người, lúc này mới muốn kết "thiện duyên".
Không ngờ bên cạnh có hương hoa xộc vào mũi, sau đó có ngón tay ngọc ngà thon thon thò ra, giật lấy cao thơm cực phẩm trong tay kẻ lõi đời, có giọng nói như chuông bạc vang lên bên tai Đơn Phi. - Cao thơm này ta lấy.