Chương 690: Cướp tiền không cướp sắc
Khi thiếu nữ kia hét "cứu mạng", mang theo gió xuân tươi mát xông vào quán trọ, mọi người trong quán trọ tuy ngôn ngữ bất đồng, màu da khác nhau, nhưng đều có một trái tim "nghĩa hiệp" anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù là gã chủ quán đầu trọc nghe không hiểu lời Đơn Phi nói cũng vén tay áo lên, nhìn có vẻ muốn lấy lòng mỹ nhân.
Không chú ý đến gã chủ quán kia nghe hiểu tiếng Trung Nguyên, bị thiếu nữ kia ôm chặt, Đơn Phi cảm giác đẩy đi đâu cũng không tiện lắm, cuối cùng ấn lên vai thiếu nữ kia, hỏi: - Sao vậy? Bọn họ muốn làm gì?
Nhìn thấy mấy người đuổi theo thiếu nữ, Đơn Phi thực sự kinh ngạc.
Người bên ngoài bất luận là con ông cháu cha, Ân Độ A Tam hay là mã tặc, thổ phỉ, thậm chí là cao quan đại viên của Quý Sương cũng đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn không ngờ người hắn nhìn thấy lại là mấy tên hòa thượng.
Mấy tên hòa thượng da ngăm đen, người nào cũng gầy đét như cái gậy trúc, nhưng bước đi trầm ổn, trong mắt tinh quang đại thịnh, rõ ràng là thân mang võ công nội gia.
Mọi người trong quán trọ sửng sốt, nhưng thấy thiếu nữ kia đã chọn được hộ hoa sứ giả rồi, cũng có hơn phân nửa "anh hùng" quyết định đứng xem kỳ biến. Hòa thượng cướp sắc không bình thường lắm, bọn họ cũng không quan tâm nguyên nhân trong chuyện này, chỉ đợi hòa thượng xử lý người thanh niên kia rồi, sau đó sẽ chuẩn bị đứng ra nói với thiếu nữ kia rằng đã chọn lầm anh hùng rồi.
- Ta không biết. Thiếu nữ kia sợ sệt nói với Đơn Phi: - Sau khi ta rời khỏi huynh, vốn dĩ tùy tiện đi xung quanh một chút, không ngờ lại đụng phải mấy tên hòa thượng ác này, mấy tên hòa thượng đó lại động tay động chân với ta, chỉ sợ không phải là hòa thượng đứng đắn gì. Huynh nhất định phải giúp ta mới được. Lúc nói nàng ta vòng ra sau người Đơn Phi, khẽ khẽ kéo ống tay áo của Đơn Phi, lộ ra thần sắc khổ sở đáng thương.
Đơn Phi gạt bàn tay mềm mại của thiếu nữ kia ra.
Thiếu nữ kia không để ý, ngược lại còn ân cần nói: - Huynh phải cẩn thận.
- Cẩn thận cái gì? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Thiếu nữ kia nghe vậy ngẩn ra, ấp úng nói: - Mấy hòa thượng này có vẻ đều có chút môn đạo, lúc huynh đối phó với bọn họ vì ta, nhất định phải lưu ý đến an nguy của bản thân. Nếu có bị thương ta khó tránh khỏi
Đơn Phi lạnh lùng cắt ngang lời nói của nàng ta: - Ta đã nói sẽ giúp cô đối phó với bọn họ khi nào?
Thiếu nữ kia ngẩn người.
Đơn Phi đã đi sang bên cạnh ngồi xuống, lại dửng dưng nói:
- Ta cũng muốn xem thử bọn họ động tay động chân với cô thế nào? Hắn sớm đã qua cái tuổi bị một câu nói của nữ nhân làm cho mất phương hướng rồi. Thấy mấy tên hòa thượng kia tuy là theo thiếu nữ đó đến, nhưng không để lộ ra thần sắc gây sự ép người, khi hắn và thiếu nữ nói chuyện với nhau, mấy tên hòa thượng kia lại còn đều đứng chắp tay trước ngực chờ đợi, Đơn Phi biết lời thiếu nữ này nói có vấn đề lớn, sao lại chịu bị nàng ta điều khiển?
Thiếu nữ kia không ngờ Đơn Phi như vậy, cũng vừa tức vừa giận: - Huynh có phải là Nàng ta ở trong cung Quý Sương hô mưa gọi gió không ai dám ngỗ nghịch, sau khi đến đây thực sự đã tự giác có chút ăn nói khép nép đối với Đơn Phi, không ngờ Đơn Phi không những không nhận thịnh tình, ngược lại còn càng lãnh đạm với nàng ta hơn.
Mấy từ "có phải là nam nhân không" lòng vòng trong miệng, cuối cùng lại nuốt trở lại, thiếu nữ kia chu môi nói: - Huynh thì tốt đẹp lắm sao? Không có huynh, chưa chắc ta sẽ có chuyện gì, người muốn giúp ta có cả đám ở đây.
Nàng ta vừa dứt lời, đã có hai thanh niên trai tráng sốt ruột đứng dậy, cười ha hả nói: - Tiểu cô nương, hắn ẻo lả không dám giúp nàng, chúng ta sẽ giúp.
Hai thanh niên trai tráng kia một người mặt đầy râu, một người râu ngắn lởm chởm, cũng là uy vũ hùng tráng bình thường, lúc nãy khi Đơn Phi hỏi chủ quán, cả quán trọ có vẻ như không có một ai biết tiếng Trung Nguyên, bây giờ thiếu nữ kia nói tiếng Trung Nguyên, lại có đến một nửa số người có mặt có thể hiểu được, bởi vậy có thể thấy nữ nhân vốn là động lực đi lên của thế giới này.
Hán tử có râu ngắn kia còn không quên bổ sung một câu. - Lát nữa chúng ta đánh bay mấy tên hòa thượng Thân Độc này, tiểu cô nương nàng chớ quên lòng tốt của huynh đệ chúng ta.
Lúc y nói chuyện, người đứng đầu trong mấy tên hòa thượng kia chắp tay trước ngực bước lên, lúng ba lúng búng nói với thiếu nữ kia mấy câu, giơ tay ra chỉ về hướng tay phải của thiếu nữ.
Đơn Phi không hiểu hòa thượng kia nói gì, hắn nhìn theo ánh mắt của hòa thượng kia, chỉ nhìn thấy chiếc vòng tay đỏ huyết trên cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ, Đơn Phi thầm nghĩ chiếc vòng tay này có vẻ rất giá trị, nhìn hoa văn phong tục giống như từ bên châu Phi truyền đến, những hòa thượng này tìm thiếu nữ này, là vì chiếc vòng tay này sao?
Thiếu nữ lắc đầu liên tục, hét lớn: - Các ngươi đừng đối với ta vô lễ. Bằng không... Ta sẽ kêu đó!
Hai thanh niên trai tráng kia không biết có nghe hiểu ngôn ngữ của hòa thượng kia hay không, đi thẳng vào vấn đề nói: - Tên hòa thượng ngươi mau cút đi, đừng khiến tiểu cô nương này chán ghét.
Thấy hòa thượng kia đứng yên bất động, hai thanh niên trai tráng không biết hòa thượng này có hiểu lời của bọn họ hay không, hán từ râu ngắn cười không có hảo ý, nói: - Hòa thượng ngươi không cút, huynh đệ chúng ta giúp ngươi!
Trong lúc nói y thình lình ra tay, đồng bọn của y cũng nhanh chóng vung tay lên, một trái một phải ghìm chặt hai cánh tay của hòa thượng kia.
Nếu hai hán tử này đã dám ra mặt, tất nhiên là có chút thực lực. Hai người nhẹ nhàng thò tay ra, sau khi túm lấy cánh tay của hòa thượng kia đều mừng rỡ trong lòng, đồng thanh hét lớn, hai hán tử kia toàn lực ném đi, chỉ tưởng rằng sẽ ném hòa thượng này ra ngoài cửa cho mọi người một uy thế phủ đầu.
Không ngờ hòa thượng kia không nhúc nhích, đồng bọn phía sau cũng chưa động đậy.
Hai hán tử kia trong lòng lại kinh sợ, trong thời khắc này chỉ cảm thấy như túm một cái cọc sắt đâm sâu dưới đất, hai người vận hết toàn lực mà vẫn chưa thể khiến hòa thượng kia nhúc nhích.
Sau một khắc, có luồng lực lớn từ cánh tay của hòa thượng kia truyền đến, hai hán tử kia lập tức không chống đỡ nổi, lùi lại liên tiếp mấy bước, ngồi đập mông trên cái ghế mình vừa đứng lên lúc nãy, trong lúc nhất thời không còn sức đứng lên được.
Mọi người ồ lên.
Đơn Phi hơi nhướn mày. Hắn đã nhìn ra những hòa thượng này đều là hảo thủ nội gia, thấy hòa thượng này ra tay, hắn đã biết hòa thượng này đánh lui hai người kia vẫn chưa vận hết toàn lực, nếu không thì cũng sẽ không vừa vặn đưa hai hán tử kia trở về chỗ ngồi.
Thiếu nữ kia không để ý đến sự sống chết của hai gã hán tử kia, nhưng cuối cùng cũng nhận ra mấy tên hòa thượng này không dễ đụng vào, có chút biến sắc nói: - Các ngươi rốt cuộc các ngươi muốn cướp cái gì? Ta ta ngươi đừng đụng vào ta, nếu không ta mà nổi giận thì chính ta cũng phải sợ đấy.
Mọi người chưa sợ, mấy tên hòa thượng cũng không thay đổi sắc mặt, hòa thượng cầm đầu kia lại nói vài câu, vẫn chỉ tay vào cổ tay của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia sớm đã rụt tay phải vào trong tay áo, nói lớn: - Đây là đồ mẫu thân ta để lại cho ta, các ngươi không thể cướp đi. Thế này đi, trâm vàng, vòng cổ cho các ngươi hết, những thứ này là đủ rồi chứ? Nàng ta rút trâm vàng trên đỉnh đầu xuống, lại tháo chuỗi vòng minh châu đang đeo trên cổ xuống ném xuống dưới chân hòa thượng kia.
Trâm vàng gia công khéo léo, vòng cổ cũng quý báu, mọi người nhìn mà thèm thuồng, nhưng thấy hai thanh niên trai tráng kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ chưa đứng lên, mọi người tự biết sức mình, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám ra mặt nữa.
Hòa thượng kia lắc đầu.
Thiếu nữ không kìm nổi cơn giận nói: - Mấy tên hòa thượng các ngươi thực sự không biết đạo lý, ta đã như vậy rồi, lẽ nào các ngươi còn muốn cưỡng đoạt đồ mẫu thân ta để lại cho ta?
Xoay người nhìn về phía Đơn Phi, trong mắt thiếu nữ có lệ quang nói: - Bọn họ muốn cướp đồ, huynh mặc kệ sao?
Đơn Phi không biết mấy tại sao mấy tên hòa thượng đó khăng khăng đòi chiếc vòng tay huyết sắc kia, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được, nói: - Bọn họ sẽ không cướp.
- Huynh lại biết?
Thiếu nữ kia kêu lên.
Đơn Phi lạnh nhạt nói: - Ta biết. Hắn hiểu mấy tên hòa thượng đó võ công thực sự cao minh, nếu như động thủ thì sớm đã lấy được chiếc vòng tay của thiếu nữ kia, tuy hắn nghe không hiểu lời mấy tên hòa thượng này nói, nhưng nhìn cử chỉ của mấy tên hòa thượng này, biết những người này vẫn biết đến đạo lý.
Thiếu nữ kia ngẩn ra, chưa kịp nói thêm gì nữa, hòa thượng cầm đầu kia đột nhiên hai tay hợp lễ, lại nói với thiếu nữ kia mấy câu, thiếu nữ kia sắc mặt hơi thay đổi, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy tên hòa thượng đó lại đúng như lời Đơn Phi nói, không để ý đến trâm vàng và vòng cổ trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi quán trọ, sau đó không biết đi hướng nào.
Đơn Phi cảm thấy khó hiểu, nhìn thiếu nữ nhặt trâm vàng và vòng cổ trên mặt đất lên, không nhịn được nói: - Bọn họ đã nói gì với cô?
Hắn nhìn thấy khi hòa thượng kia đến gần lại liếc mắt nhìn chiếc vòng trên cổ tay thiếu nữ một cái, biết mấy hòa thượng này sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng hắn cũng không ngờ mấy hòa thượng này lại bỏ đi, càng không biết tại sao mấy hòa thượng này lại chú ý đến chiếc vòng tay kia?
- Tại sao ta phải nói với huynh? Lúc nãy cũng đâu thấy huynh giúp ta. Thiếu nữ chu môi nói.
Đơn Phi cười cười, nhưng không hỏi nữa.
Thiếu nữ kia giận nói: - Được thôi, huynh không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới huynh... Nước mắt nàng trào lên trong hốc mắt, trong lòng có sự ủy khuất không nói ra được.
Thiếu nữ đã gặp không ít nam nhân, nhưng chưa từng gặp một nam nhân như thế này. Thật ra chỉ cần Đơn Phi mềm giọng một chút, nàng ta sớm đã nói thật hết rồi, thậm chí còn nói cho hắn nghe bí mật trong lòng mình nữa, nhưng Đơn Phi lại cứ không lạnh không nóng như vậy, thiếu nữ kia tự cảm thấy mất mặt, định phẩy tay áo bỏ đi, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Bỗng nhìn thấy động tĩnh phía sau Đơn Phi, thiếu nữ kia hoa dung hơi biến, hét lên: - Các ngươi làm gì? Cẩn thận!
Có gió lạnh ập đến.
Hai thanh niên trai tráng kia đột nhiên vọt lên đến phía sau lưng Đơn Phi, bất ngờ ấn chặt bờ vai Đơn Phi.
Thiếu nữ kia vừa sợ vừa giận. - Các ngươi điên rồi hay sao?
Tráng hán mặt đầy râu nói: - Tiểu cô nương, nàng đừng bị người này lừa, hắn và mấy tên hòa thượng kia là đồng bọn, huynh đệ chúng ta xử lý hắn giúp nàng.
Hóa ra mấy hòa thượng kia đi rồi, hai người này tự cảm thấy mất hết mặt mũi, không nuốt trôi được cục tức nên phát tiết lên người Đơn Phi.
Trên đời này vốn nhiều kẻ nhu nhược như vậy, không dám đối kháng với kẻ mạnh, nhưng một lòng muốn ức hiếp kẻ yếu. Bọn họ gặp Đơn Phi vừa mới né tránh mà không chiến, tưởng rằng tiểu tử này dễ đối phó cho nên mới định khoe uy lấy lại thể diện.
Thiếu nữ kia kêu lên: - Nói vớ vẩn. Mấy hòa thượng đó tuyệt không phải đồng bọn của hắn, các ngươi mau buông tay. Nàng ta lo lắng trong lòng, liền giơ tay hất tay của hai hán tử kia ra
Hai hán tử kia đồng thanh quát:
- Cút đi!
Tiếng vù vang lên, có bóng người bay ra ngoài.
Hai tiếng "bịch bịch" lớn vang lên, bóng người nặng nề đập vào tường, có bụi đất bao phủ.
Mọi người đều kinh hô.
Thiếu nữ kia nhanh chóng dừng bước, lộ ra thần sắc vui mừng xen lẫn bất ngờ.
Người bay ra ngoài không phải Đơn Phi, mà là hai thanh niên trai tráng kia.
Mọi người trong quá trọ giống như hai thanh niên trai tráng kia, nằm mơ cũng không ngờ rằng người thanh niên nhìn có vẻ yếu đuối khiêm tốn này lại có thân thủ kinh người như vậy, không một ai nhìn thấy Đơn Phi ra tay như thế nào, hai thanh niên trai tráng kia dĩ nhiên quẳng đi đến hôn mê bất tỉnh.
Có người đột nhiên đứng lên, có người kinh sợ ngã ngồi xuống Ông chủ quán trọ kia cũng thần sắc hoảng sợ, lẩm bẩm đọc hai từ "thánh tăng" chỉ có thiếu nữ kia mắt rưng rưng nhìn Đơn Phi thờ ơ bất động, cười trong nước mắt nói: - Ta biết mà, ta đã biết huynh sẽ không khiến ta thất vọng.