Thế Tử Hung Mãnh

Chương 191: Bọ ngựa đánh nhau, không biết lượng sức (2)

Chương 191: Bọ ngựa đánh nhau, không biết lượng sức (2)




Người sáng suốt đều biết, mặc dù chưa thua, nhưng thắng bại đã rõ.

Giữa hàng triệu người học võ ở Trường An, người trẻ tuổi mạnh nhất mới trao đổi với người ta bằng một cái đầu chùy, người ta không nhúc nhích tí nào mà bên này đứng cũng không vững, còn đánh gì nữa?

Thái hậu nắm chặt váy, lúc này trong mắt là sự tức giận hừng hực.

Vóc người lớn như thế mà sao đứng cũng không vững, thật là.

Ánh mắt của sứ thần Bắc Tề Trần Hiên lộ ra mấy phần khinh miệt, nghiêng đầu nhìn về phía quan viên Lễ bộ không nói một lời, đưa tay kính chén rượu, tư thế ngông cuồng hiện rõ.

Còn đánh nữa không?

Tả Dạ Tử kẹp thanh trường kiếm ở khuỷu tay áo, lau sạch sẽ vết máu phía trên, giương mắt nhìn về phía đối diện.

Mũi Tư Đồ Hổ Vũ chảy máu ồ ạt, đôi mắt đỏ lên hoàn toàn, dùng tay áo xoa máu tươi, hừ lạnh một tiếng giơ đao lên như cũ.

Bây giờ Đại Nguyệt cũng chỉ còn một người là hắn.

Có thể chết ở chỗ này, nhưng không thể xuống đài với tư cách kẻ bại trận.Bọn vô lại của Đường gia có thể làm ra tư thái đó, Tư Đồ gia của hắn thì không thể!

Phía dưới Thái Cực Điện, Tư Đồ Nhạc Minh và Cửu Tiết nương nương, các thị vệ bí mật ở trong chỗ tối đều thở dài sâu kín, vẻ mặt Tư Đồ Nhạc Minh u ám, không nói gì. A!

Gương mặt Tư Đồ Hổ Vũ đỏ lên, gần như là hung ác mà cầm đao nhảy lên thật cao, hoàn toàn từ bỏ cơ hội phòng thủ và thay đổi chiêu thức, lấy mạng đổi mạng, lấy cứng đối cứng. Lần này nhanh đến mức lạ thường, Cửu Hoàn đao trong tay nhẹ tựa như gió, ngay cả tiếng va chạm của vòng đồng cũng không còn.Ánh mắt Tả Dạ Tử ngưng lại, hắn biết Tư Đồ Hổ Vũ chuẩn bị liều mạng, trong mắt không có chút khinh thường nào, thân hình xê dịch chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Tư Đồ Hổ Vũ, mũi kiếm quỷ mị đâm thẳng về bên trái cái gáy.

Kiếm đi linh hoạt nhạy bén, vốn dĩ lần này Cửu Hoàn đao cơ bản không phòng thủ được, Tư Đồ Hổ Vũ lại miễn cưỡng xoay người trên không trung, đao chém ra như gió, lưỡi đao từ sau lưng đâm về phía bả vai Tả Dạ Tử.Lưỡi đao nhanh như sét đánh, không một ai thấy rõ lần này đao chém ra như thế nào.

Đôi mắt Tả Dạ Tử hiện lên mấy phần kinh ngạc, không thể cùng tên điên lấy mạng đổi mạng được, chỉ có thể đổi đâm thành đỡ. Tay trái của hắn đỡ kiếm, cứ thế đẩy lưỡi đao Cửu Hoàn đang dán sát ra.Xoẹt.

Tia lửa tung tóe.Cửu hoàn đao cọ vào lưỡi kiếm bị đánh nghiêng vào mặt đá bạch ngọc, mặt đất đột ngột bị nổ cho nứt ra thành một cái lỗ rộng hơn hai thốn.

Tả Dạ Tử cũng bị lực mạnh rung lên phải lùi ra sau hai bước.Lưỡi đao của Tư Đồ Hổ Vũ bổ xuống xong thì không do dự, hắn cầm đao dựa vào quán tính xoay người, nâng Cửu Hoàn đao đánh xuống một đao nữa.

Hai mươi tám đường liên hoàn đao, khá lắm.Trước mắt Trương Tường sáng lên, lần đầu tiên được biết đến tuyệt kỹ giữ nhà của Tư Đồ gia nên không khỏi thể hiện vẻ kinh ngạc.

Giả công công hơi nhíu mày, nói khẽ.

Tư Đồ gia liên hoàn đao, đánh lần lượt liên tục không ngừng, bổ xuống một đao rồi lại một đao. Thường nói hai mươi tám đao có thể phá núi, nhưng trên đời này không ai có thể chống đỡ được chín đao của Tư Đồ Nhạc Tẫn. Cũng không biết Tư Đồ Hổ Vũ có thể bổ ra mấy đao.

Mấy ngàn người vây quanh xem ở quảng trường gần như đều dừng hô hấp, nhìn chằm chằm hai bóng người lờ mờ bên trong.

A!

Keng keng keng.

Phía dưới lưỡi đao đang bay múa, toàn thân Tư Đồ Hổ Vũ như một bánh xe, nâng một lưỡi đao nặng đập liên tục vào trên mặt đá bạch ngọc, những viên đá bay ra khiến khi nhìn vào có cảm giác không thể đỡ. Nếu ở trên chiến trường thì chỉ sợ hơn trăm người cũng không thể đến gần.

Tả Dạ Tử căn bản không có cơ hội đỡ đòn, chỉ cần không tránh được một đao thôi thì sẽ rơi vào kết cục bị phanh thây, bị buộc lui về sau liên tục.

Cuối cùng khi Tư Đồ Hổ Vũ chém ra đến đao thứ mười ba thì lưỡi đao bỗng nhiên đến.

Hơn nửa số người ở quảng trường đều đứng lên nhìn chằm chằm hai nguồn tiếng động trên sân. Nhưng nhìn đến kết quả đã khiến tất cả mọi người lạnh từ đầu tới chân.

Tả Dạ Tử bị lưỡi đao xoay vòng ép đến mức khó lòng chống đỡ, trong lúc không thể làm gì khác thì đột nhiên lấy ra một sợi dây thừng tơ vàng. Một đầu của dây thừng gắn một viên bi sắt rất nặng, vừa ném ra lập tức đã bị Cửu Hoàn đao bổ trúng.

Vù vù.

Dây thừng tơ vàng này và loại với vũ khí như xích chùy, không bị lưỡi đao chém đứt, dưới tác dụng của quán tính bay nhanh lượn vài vòng quanh Cửu Hoàn đao.

Tay trái Tả Dạ Tử tiện kéo mạnh một cái, trực tiếp giam chặt lưỡi đao đang xoay vòng lại, dùng lưỡi kiếm ép đao về phía sau, đá chéo một cái vào giữa ngực Tư Đồ Hổ Vũ.

Đùng.

Một cú đá này dùng sức không ít, có thể nghe rõ ràng tiếng gãy xương giòn vang.

Đại đao của Tư Đồ Hổ Vũ rơi khỏi tay, cả người bị đạp bay ra ngoài như là vải rách, ngã ra ngoài lăn mấy vòng mới dừng lại được. Hắn chống tay lên đất muốn đứng lên, miệng lại hộc máu ra không đứng nổi.

.

Cả Thái Cực Cung đều im lặng, tất cả mọi người sững ra không phản ứng lại được tình hình hiện tại.

Bị một đứa nhóc miệng còn hôi sữa của Mạc Bắc tới liên tiếp hạ đo ván ba người, mà mình thì ngay cả cái góc áo của người ta cũng chưa sờ tới được, cứ vậy ngã xuống ư?

Toàn bộ văn võ bá quan triều đình dừng cả hít thở, nhìn chăm chú người trên mặt đất như đang chờ đợi điều gì.

Đại Nguyệt, thua?

Chắc chưa đâu đúng không!

Tư Đồ Hổ Vũ chưa ngất đi, trong miệng mũi toàn là máu tươi, xương sườn bị gãy mất một nửa mà vẫn cố bò dậy đầy khó khăn.

Dù sao trên bả vai ngươi còn gánh vác mặt mũi của hàng triệu người học võ ở Trung Nguyên, nếu không đứng lên thì thật sự bị chặt mất xương sống.

Tư Đồ Nhạc Minh nắm chặt nắm đấm, không nói một lời như trước. Ông hoàn toàn có thể thỉnh cầu thánh thượng kết thúc so đấu, nhưng ông không làm như thế.

Đao khách, Tư Đồ gia đều là đao khách.

Đao khách dùng đao nói chuyện, thẳng tiến không lùi, hoặc là thắng, hoặc là chết.

Hôm nay nam nhi của Tư Đồ gia không thể gánh trên lưng sự sỉ nhục thế này sống chui nhủi trên đời. Chỉ có chết mới là đao khách, còn sống thì không.

Những người đang ngồi là văn võ bá quan của triều đình, là vương hầu tướng lĩnh. Nhưng người giang hồ là người giang hồ, đứng chỗ nào thì cũng là người giang hồ.

Dù bị người học văn khinh bỉ, triều đình chèn ép, nhưng tới lúc này không phải đều là người học võ đứng lên phía trước sao.

Người học văn có thể phân tích thế cục, đi theo chủ tốt. Nhưng trong lòng người học võ chỉ có một chữ"Nghĩa", tình nghĩa huynh đệ là nghĩa, mà quốc gia đại nghĩa cũng là nghĩa.

Sự sỉ nhục đất nước ở trước mắt, đường đường là nam nhi bảy thước, không thắng thì làm gì còn mặt mũi sống chui nhủi ở thế gian!.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất