Chương 192: Một năm bần hàn không người hỏi (1)
Rào rào.
Một trận mưa lặng lẽ trút xuống, bầu trời sấm chớp nhằng nhịt.
Tư Đồ Hổ Vũ dùng sức chống xuống đất lấy đà rồi loạng choạng đứng dậy, bày ra thế quyền cước, ngoắc ngoắc tay.
Tả Dạ Tử cũng là người giang hồ, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của người trong giang hồ. Hắn bèn cắm đao xuống đất, cầm kiếm bước lên.
Không chết sẽ khó có thể đối mặt với người đời, thay vào đó đường hoàng tiễn người lên đường, âu cũng là một loại lễ phép.
Trương Tường nhắm mắt, không nỡ nhìn, cũng không có gì để nói.
Đều là kẻ dùng đao, dưới tình cảnh này, nếu không chết, làm sao xứng với đao trong tay?
Keng .
Cũng vào lúc này, một tiếng chiêng đột ngột vang lên trước Thái Cực điện.
Mũi kiếm của Tả Dạ Tử dừng lại chỗ cổ họng Tư Đồ Hổ Vũ, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía điện Thái Cực.Vẻ mặt Tống Kỵ không mấy dễ nhìn, nhưng cũng không mất đi khí độ của đấng quân vương. Hắn im lặng một lát, rồi giơ tay.
Chỉ là so tài mà thôi, đường của người trẻ tuổi còn rất dài, không cần vì thắng bại nhất thời mà mang theo áy náy trong lòng. Tư Đồ Hổ Vũ, ngươi bước xuống đi!
.
Cả đấu trường im lặng, vô số võ tướng ngồi bệt xuống đất, tàn nhẫn đập bàn.Tiếng chiêng vang lên, tức là thắng thua đã định.
Tiêu Sở Dương xoa trán, chuẩn bị một chút, nhưng lại không nói câu nào. Nói cho cùng, chuyện Thiết Ưng Liệp Lộc[1] mười năm trước quả thực đã cải cách quá mức, cũng bẻ gãy hết xương sống người học võ ở Đại Nguyệt. Các danh môn như Chúc gia, Lục gia. nếu để lại một người ở kinh thành thì cho dù có thêm hai người trẻ tuổi như Tư Đồ Hổ Vũ, cũng đâu đến nỗi bị đánh đến thảm nhường đó.
Nhưng kết cục giờ đã định, còn có thể làm gì đây?
Hạt mưa rất lớn rơi xuống mái hiên cong vút của Thái Cực cung, cũng rơi vào trong Ngự tản[2].Ngón tay Tống Kỵ nhẹ nhàng gõ lên ghế, rồi nghiêng đầu nhìn về phía những người trẻ tuổi đứng đông đen dưới Thiên điện.
Còn ai muốn bước lên so tài với Tả Dạ Tử không?
Không ai lên tiếng.
Dưới Thiên điện, hơn một trăm nhân tài kiệt xuất trong lớp người trẻ tuổi của thành Trường An đều cúi đầu, im lặng không nói.Lúc này ai bước ra thì kẻ đó mất mặt, ngay cả Tư Đồ Hổ Vũ cũng đánh không lại, bọn họ bước ra thì có lợi ích gì?
Cứ đứng tại chỗ thì tuy có tội mà ai cũng không thể phạt[3].
Còn nếu bước ra, từ ngày mai ắt sẽ bị dân chúng trên phố mắng nhiếc cả đời.
Người nào để cho bọn họ mất tích người.Các bên văn võ đều liếc nhìn về phía dưới Thiên điện, không ít người quen còn lên tiếng hối thúc, nhưng mãi vẫn không có kẻ nào động đậy mảy may.
Phần Tả Dạ Tử hình như hơi mất kiên nhẫn, hắn đứng trong mưa lớn, giang tay nói.
Thay phiên nhau đánh cũng không dám lên, một trăm người sống cũng có thể làm ta mệt chết. Còn nếu không thì các ngươi cùng xông lên cũng được. Năm đó Đại Nguyệt không binh, không vũ khí, không lương thực mà cũng có thể từ chỗ nhỏ yếu nổi lên giành lấy thiên hạ, chẳng lẽ qua ba đời lại chỉ còn hạng người hèn kém không chí tiến thủ hay sao? Nếu thật sự là như thế, vậy tấm bảng vàng"Thiên hạ đệ nhất"này, dường như đã chẳng còn giá trị gì nữa.
Ngươi!!Lời này vừa nói ra, nháy mắt đã khơi lên sự phẫn nộ trong lòng quần chúng, nhưng rồi họ lại nghẹn họng không nói nên lời.
Thất bại là như thế, có dung túng, có không phục cỡ nào thì cũng phải nín nhịn. Cho đến hôm nay, Bắc Tề vẫn như con nhặng mất đầu, bây giờ bị đối phương đánh ngã, bị mắng vài câu"người tầm thường"thì có làm sao.
Lên đi!!
Những triều thần bên cạnh quát mắng đám con cháu trốn trong đám người, không dám ra mặtThái hậu đứng dậy sau bức rèm châu, sắc mặt tái xanh, khẽ quát đám thanh niên Trường An đang tụ tập.
Còn ngớ ra đó làm gì? Người tập võ trong thành Trường An nhiều vô số kể, nhưng ngay cả một kẻ biết đánh cũng không có à? Nếu đã tham sống sợ chết thì còn tập võ làm gì nữa? Chẳng lẽ sau này quân giặc thế mạnh đánh vào Trường An, các ngươi cầm đao, thấy đánh không lại liền vứt đao đầu hàng sao?
Mọi người ấp úng, không nói được gì.
Tống Kỵ đợi rất lâu, điệu bộ là hy vọng có một kẻ không chịu thua kém có thể đứng ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu, giơ tay lên nói.
Thôi bỏ đi, võ vô đệ nhị.
Lời vừa nói ra đã bị nhấn chìm trong hàng loạt tiếng bàn tán xì xầm.
Câu nói của Tống Kỵ bị cắt ngang, hắn hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy một bóng dáng cao gầy mặc áo bào thế tử màu trắng đứng dậy từ bên cạnh ngự tọa của thái hậu, rồi đi vào màn mưa.
Lộp cộp.
Giày cao thêu mây trôi đạp lên bậc thềm bạch ngọc thấm nước mưa, khiến bọt nước văng tung tóe. Chàng cất tiếng, giọng nói bình tĩnh mà trong trẻo dần vượt lên tiếng huyên náo của hoàng thành.
Quốc uy của Đại Nguyệt, là do Hứa gia ta lập nên. Trước đây như vậy, bây giờ như vậy, sau này cũng như vậy.
Giang hồ cũng được, thế gia cũng được, Bắc đến đại mạc, Nam đến biển ngàn, triều đình giết không được, để Hứa gia ta tới giết. Triều đình diệt không được, để Hứa gia ta tới diệt. Chỉ cần Hứa gia ta còn lại một người sống trên đời này, ở trên đầu các ngươi sẽ treo một cây đao, một cây đao mất nước, diệt chủng.
Những lời này, là tổ phụ ta trước lúc lâm chung trao cho người thiên hạ.
Mới qua mười mấy năm, một con nhặng mất đầu lùi về phương bắc ba ngàn dặm đã dám ở quốc đô Đại Nguyệt ta, ở trước ngự giá của thiên tử ta, nói Đại Nguyệt ta đều là hạng người đê hèn không chí tiến thủ. Nhưng đã hỏi Hứa gia ta có cho phép hay chưa chưa?
Giọng nói không một chút gợn sóng, nhưng lại giống như tiếng sấm bên tai, vang vọng trong màn mưa ngoài Thái Cực điện.
Tất cả mọi người, từ Tiêu Sở Dương, Lục Thừa An, Lưu Bình Dương, Trương Tường, Giả công công. cho đến tam công cửu khanh hay vương hầu có mặt đều run sợ, thậm chí ngay cả Tống Kỵ trên ghế rồng bấy giờ mới nhớ ra trên đài vẫn còn một võ quan gần một năm đều im hơi lặng tiếng.
Lùi về phương bắc ba ngàn dặm.
Nguyên nhân nam tử Bắc Tề không buộc tóc đến bây giờ.
Năm đó Hứa Liệt tung hoành thiên hạ, gắng sức trục xuất một Đại Tề hùng mạnh ra khỏi Trung Nguyên, đuổi tới mạc bắc.
Đây là nỗi nhục của Bắc Tề..