Chương 194: Hôm nay xuất thế thiên hạ kinh
Sét đánh.
Giữa tia lửa điện rợp trời và biển mây màu đen, long kỳ tung bay phất phới trong mưa gió.
Mưa to tí tách trút xuống trên quảng trường bạch ngọc, mười vết đao lưu trên đất, hai bóng người đứng đối mặt, một sóc một kiếm chỉ xéo mặt đất, cách nhau hai mươi bước.
Trước Thái Cực Điện, đầu người tuôn động, lúc này lại phảng phất toàn bộ thế giới đều an tĩnh, chỉ có hai đạo thân ảnh đứng nghiêm trong mưa.
Tả Dạ Tử một tay cầm kiếm, ánh mắt khóa chết đầu gối và vai Hứa Bất Lệnh, ý đồ bắt giữ dấu hiệu mà thường nhân khó có thể phát giác.
Hứa Bất Lệnh thần sắc lạnh lùng, tay trái vươn ra, ngoắc ngoắc.
Đánh nhanh lên, ta không chống được lâu.
Ha ha.
Ý cười trên mặt Tả Dạ Tử chợt biến thành vẻ dữ tợn, quần áo màu đen đột nhiên căng phồng lên, gạch đá dưới chân lần nữa rạn nứt, phát ra một tiếng giòn vang mang theo lực đạo kinh người, thân hình nhanh như bôn lôi, trường kiếm đâm rách màn mưa, chớp mắt đã xông qua cự ly mười bước.
Từ lúc đến cái thế giới này, đây là lần đầu tiên Hứa Bất Lệnh không đi quản Tỏa Long Cổ trên người, trước lúc đăng trường đã nuốt dược hoàn và rượu mạnh, về phần có thể chống đỡ bao lâu, hắn quả thực không biết.Nhưng đoán chừng vậy là đủ rồi.
Đây là trận chiến đập nồi dìm thuyền của hắn, tìm đường sống trong chỗ chết, vì giải độc, cũng chỉ còn cách này.Két.
Một tiếng giòn vang đột nhiên phát nổ trên quảng trường bạch ngọc.Hứa Bất Lệnh vừa rồi còn đứng đó, lại bỗng mất đi bóng dáng ngay trong tầm mắt Tả Dạ Tử, chỉ lưu lại hai hố nhỏ dưới mặt đất, nước mưa còn chưa chảy len vào.
Tả Dạ Tử biến sắc, vung kiếm đâm vào không khí, sau đó bất thần xoay người lăn sang bên cạnh. A.
Tiếng rít gào truyền khắp cung thành.Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân tại trường, một thân ảnh áo trắng đột nhiên xuất hiện giữa trời, hai tay cầm sóc khua múa như trăng tròn, hung hãn nện xuống.
Mũi sóc như bổ xuyên màn mưa, hạt mưa rơi trên mũi nhọn liền nổ bung, áo bào thế tử trên thân gần như bị xé rách.Ba.
Đá vụn tung tóe, hất văng nước mưa ngưng tụ trên đất.Lăng không bổ xuống một sóc, đá gạch bạch ngọc tức thì nát vụn.
Tả Dạ Tử cường hành xoay người tránh né, quay đầu thấy được cảnh này, chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, chẳng qua bản thân hắn cũng là người trung tuấn kiệt, không chút ngập ngừng trở tay xoay kiếm chém lên cánh tay phải đang cầm sóc của Hứa Bất Lệnh.
Sau khi rớt đất, Hứa Bất Lệnh không có động tác tá lực nào, toàn bằng thể phách ngạnh kháng lực phản chấn do quán tính mang đến, trường kiếm đánh tới liền cũng đồng thời quét ngang sóc trong tay, phát sau mà đến trước, nện tới bên hông Tả Dạ Tử.
Bành.
Một tiếng trầm đục truyền ra từ trong màn mưa, thoáng chốc cả người Tả Dạ Tử bị quét bay, lấy tư thế vặn vẹo như thể bị bẻ gãy xé toang màn mưa, chớp mắt liền bay ra khoảng cách hơn ba trượng, lại trượt thêm một quãng dài trên nền đất trơn ướt, thẳng đến khi đụng phải trụ đèn mới dừng lại.
Hay.
Tiếng kinh hô tứ khởi.
Gần như tất cả mọi người đều đứng thẳng dậy, trong mắt mang theo vẻ chấn kinh khó nói lên lời.
Trương Tường bước ra trước mấy bước, tựa hồ không thấy rõ động tác vừa rồi.
Giả công công vốn đang hết sức chăm chú, lúc này lại cũng thoáng sửng sốt mất một lúc, lông mày nhíu chặt, có chút khó mà tin tưởng.
Còn văn võ triều thần khác, căn bản đều không thấy rõ động tác trong chớp mắt vừa rồi, chỉ biết Hứa Bất Lệnh rơi xuống đất, Tả Dạ Tử liền bị đánh bay, trượt một quãng cực xa, hoàn toàn mất hết thế công không thể ngăn lúc trước.
Cái này.
Ngay cả sứ thần Bắc Tề Trần Hiên cũng hiện đầy vẻ không thể tin tưởng, hắn biết rõ chiến lực Tả Dạ Tử, trong thế hệ trẻ tuổi chính là một cành độc túm, gần như vô địch. Hứa Bất Lệnh bị Tỏa Long Cổ hạn chế, dù không quản không nhìn cũng không khả năng phát huy ra hết toàn lực, giờ lại một kích đánh cho Tả Dạ Tử như cành liễu trong gió, nếu là ở trạng thái toàn thịnh, trên đời này còn ai có thể cản được?
Đây còn là người nữa ư?
Thái hậu ánh mắt si ngốc, sửng sốt đương trường, vừa rồi còn rất gấp gáp, lúc này lại tựa hồ cái gì đều quên, chỉ biết há miệng nhìn, nước mưa vẩy lên quần áo đều không để ý.
Hứa Bất Lệnh thu hồi trường sóc, nghiêng đầu nhìn về phía Tả Dạ Tử đang không ngừng ho khan dưới đất, cất tiếng bình thản nói.
Chỉ thế thôi?
Đáng tiếc, dứt lời liền có một ngụm máu tươi tràn ra từ trên khóe miệng.
Hứa Bất Lệnh nâng lên tay áo xoa xoa, hoàn toàn không chút để tâm.
Chứng kiến cảnh ấy, toàn trường vừa mới nhiệt huyết dâng cao, lúc này lại đột nhiên trầm xuống.
Hứa Bất Lệnh thật đang liều mạng!
Thái hậu hồi thần, có chút lo lắng mở miệng nói.
Đừng đánh nữa, dừng lại.
Đáng tiếc, đã thượng trận, không người nằm xuống, há có chuyện nửa đường mà phế.
Tả Dạ Tử nôn ra một búng máu, đưa tay lau đi, từ dưới đất bò dậy, lần nữa cầm kiếm đứng đó, sắc mặt mang theo mấy phần điên cuồng.
Được lắm, đáng tiếc tàn phế, bằng không đời này cũng tính là có đối thủ xứng tầm.
Ngươi cũng xứng?
Hứa Bất Lệnh ánh mắt lạnh lùng, thân hình lần nữa lao tới xé toang màn mưa, như báo săn đột kích, chớp mắt đã đến trước mặt Tả Dạ Tử, mũi sóc quét ngang, một đạo hắc phong cắt ra màn mưa.
Vừa rồi Tả Dạ Tử đã lĩnh giáo qua lực đạo như không còn là người này, căn bản không có ý kiếm ngăn đỡ, hạ thấp thân mình, lật nghiêng né tránh mũi sóc, trường kiếm trong tay như rắn độc thè lưỡi, cực kỳ xảo trá đâm về phía bụng dưới Hứa Bất Lệnh.
Xoạt.
Mũi sóc đen nhánh không chút trở ngại quét qua trụ đèn.
Hứa Bất Lệnh xoay người né tránh mũi kiếm, đồng thời đạp mạnh bước chân xuống đất, cả người lần nữa xông tới, dùng đầu vai húc vào trong lồng ngực Tả Dạ Tử.
Bành.
Thiếp Sơn Kháo cương mãnh chí cực nện ngay chính giữa ngực bụng.
Cả người Tả Dạ Tử như mũi tên rời cung, lần nữa bay ra hơn mấy trượng, ngã trên mặt đất trượt dài ra sau.
Lúc này, cột đèn bằng bạch bạch mới nghiêng nghiêng trượt xuống, nện xuống đất, nát vụn.
Hay lắm.
Tiếng hoan hô tứ khởi, che đi tiếng ho khan khùng khục của Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh chạy gấp, theo đúng dự tính tốc chiến tốc thắng, lần nữa áp sát Tả Dạ Tử còn chưa bò dậy.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên trên mặt Tả Dạ Tử lộ ra vẻ kinh hãi, ngay khi vừa trượt ngã, trong tay áo bắn ra dây thừng bện bằng tơ vàng, cuốn lấy cột đèn phương xa, cường hành kéo lại thân thể.
Xoạt.
Một giây sau, sóc dài hai thước rơi xuống vị trí Tả Dạ Tử vốn nên dừng lại, đinh một tiếng, đâm vào trong nền đá ba tấc có thừa.
Còn chưa hết, mũi sóc vặn chuyển, nền đá nứt toác.
Hứa Bất Lệnh một thân áo trắng nhuốm đỏ, hai mắt tràn ngập tơ máu, trán nổi gân xanh, tiếp tục hung tợn xông phá màn mưa, lần nữa bức tới Tả Dạ Tử đang lảo đảo đứng dậy.
Trên Thái Cực Điện, quanh bốn phía hoàng thành, tất cả mọi người đều đứng dậy, trong mắt đầy vẻ khó mà tưởng tượng, lại không thốt được nên lời, sững sờ nhìn hai đạo thân ảnh lấy tốc độ cực nhanh lao vào nhau trên quảng trường.
Chỉ có duy nhất Tống Kỵ là vẫn đang ngồi trên long ỷ, nắm tay siết chặt chén trà, hết sức chăm chú, lại có chút thất thần.
Phanh phanh phanh.
Tiếng vang và sấm rền hô ứng, nước mưa và tiếng xé gió hòa lẫn vào nhau.
Trường sóc quét qua nơi đâu, vô luận cột đèn hay gạch đá đều vỡ vụn, dám ngăn ở trước mặt, sợ rằng chỉ có tường thành và núi cao.
Lấy một ngăn ngàn, không phải chỉ là phép nói quá của người giang hồ!
Tả Dạ Tử mắt đầy chấn kinh, ngay cả cơ hội đứng thẳng đều không có, càng đừng nói tới xuất kiếm, chỉ cần dừng lại, kết cục tuyệt đối sẽ là một thân hai nửa, chỉ có thể trốn, câu kéo thời gian, câu kéo đến lúc Hứa Bất Lệnh không gắng gượng được nữa mới thôi!
Bành bành bành.
Trường ủng đạp lên đất bùn, lưu lại một chuỗi huyết châu.
Huyết châu chưa rớt đất, bóng người đã đến cách mấy trượng.
A.
Tiếng hét như sấm, Hứa Bất Lệnh vung sóc nện nát bậc đá ngự đạo.
Tả Dạ Tử bị bức đến dưới đài cao bên ngoài Thái Cực Điện, lui không thể lui, chỉ biết ném ra dây thừng tơ vàng cuốn lấy lan can bạch ngọc.
Chính trong chớp mắt ấy.
Giả công công và mấy tên Bí Vệ đồng thời hiện thân, chắn ở trước mặt.
Bởi vì lúc này hai người đã đánh đến dưới chân Tống Kỵ.
.