Chương 196: Lâm uyên cô tử, mệnh hệ nhất tuyến
Nhanh lên nhanh lên.
Ngân châm.
Khăn mặt khăn mặt.
Tiếng ồn ào hỗn tạp, tiếng bước chân lăng loạn.
Bốn năm tên y đạo thánh thủ tại Trường An đi tới đi lui trong một gian trắc điện ở Thái Cực Cung, mùi thuốc, mùi máu tươi, tiếng ho khùng khục quanh quẩn trong đầu chúng nhân.
Dù là cung nữ không biết nửa điểm y thuật, lúc này đều có thể nhìn ra Hứa Bất Lệnh bị thương rất nặng, bộ dạng dầu cạn đèn khô kia không giả bộ ra được.
Thái hậu biết chút y thuật, lúc này đứng ở cửa phòng, dùng tay đỡ lấy khe cửa, không đành lòng quay đầu đi, lại sợ xảy ra sai sót, cắn môi cường hành nhìn vào, trong mắt đã nước mắt mông lung.
Trước quốc uy, con cháu Hứa gia ta chết cũng có gì phải tiếc.
Tiếng nói thanh lãnh, lúc này vẫn văng vẳng trong tai.
Hùng tâm tráng chí ai cũng kêu ra được, nhưng đại trượng phu thật dám lấy cái chết ra đánh đổi, trên đời lại được mấy người?Vốn tưởng rằng Hứa Bất Lệnh bị cổ độc hành hạ váng đầu, quên đi mình họ Hứa, quên đi mình là hậu nhân của Hứa Liệt.
Nhưng giờ xem ra.Thái hậu nhấp hé môi, nhìn gương mặt tím xanh, từ đầu đến đuôi không lộ ra nửa điểm thống khổ, trong đầu chuyển qua trăm ngàn ý niệm, lại chỉ biết nghẹn lời không nói.
Sàn sạt.Tiếng bước chân lăng loạn tràn ngập trong phòng, có người gấp gáp chạy tới, rồi lại bước nhanh rời đi.
Tống Kỵ cũng qua đây thăm một lần, trầm mặc chứng kiến cảnh này hồi lâu, thẳng đến khi ngự y nói tính mạng không ngại mới rời đi, nhưng tuy tính mạng không ngại, hàn độc lại đã bộc phát đến mức liệt tửu khó mà ngăn cản, có thể còn sống đứng lên hay không đều không ai biết được, nói không chừng còn sẽ thời thời khắc khắc gánh chịu thống khổ như trăm ngàn con kiến cắn xé tim gan.Quá nửa số người trúng Tỏa Long Cổ đều sẽ gánh không được thống khổ do độc phát tác mà nổi điên, bị huynh đệ đưa đi hoặc là tự tận, thái hậu chỉ hi vọng cổ độc còn chưa phát tác đến bước kia, nhưng ánh mắt tràn ngập tơ máu đó của Hứa Bất Lệnh không lừa được người.
Không thuốc nào chữa được, không thuốc nào chữa được.Sao lại không có thuốc nào chữa được?!
Thái hậu gắt gao nắm bắt váy phượng, đi tới đi lui trong phòng, nghĩ tới hết thảy mọi cách có thể nghĩ ra, lại đều bị ngự y lần lượt phủ quyết, bởi vì Hứa Bất Lệnh vào kinh thành một năm, sớm đã thử qua hết cả rồi.Nhật nguyệt lưu chuyển, theo mưa to như trút đến ánh nắng từ giữa biển mây rải xuống, rồi đến bầu trời đầy sao, mặt trời ló rạng.
Thái hậu bất lực, ôm lấy mấy phần mong mỏi đứng đợi bên ngoài giường bệnh, hy vọng lát nữa Hứa Bất Lệnh sẽ đứng dậy, hệt như lúc sáng đợi nàng ở trong hành lang.Ngoái đầu cười một tiếng, trong nho nhã lộ ra vẻ sáng ngời.
Chỉ tiếc nhìn gương mặt tiều tụy kia, bất giác khiến người không dám thở mạnh.
Bước chân tới tới lui lui dần tan biến, trong phòng an tĩnh trở lại.
Xảo Nga thấp thỏm đi đến sau lưng, thấp giọng kêu nói.
Lục phu nhân tới đón người, ngài đi an ủi một cái, bằng không.
Thái hậu kinh tỉnh lại, trong mắt hiện rõ vẻ tự trách.
Đúng a, Hồng Loan phải làm sao bây giờ.
Bất Lệnh là nàng mang đến, đi về lại thành thế này.
Trong lòng thái hậu có mấy phần sợ sệt, thậm chí không dám đi gặp Lục phu nhân, nhưng giờ này khắc này, Lục phu nhân chắc còn tuyệt vọng hơn nàng, nếu không đi ngăn trở, lấy tính cách Hồng Loan, sợ rằng việc ngốc gì cũng có thể làm ra được.
Nét mặt hoang mang lo sợ của thái hậu dần dần lộ ra mấy phần trấn định, cắn cắn môi, quay người chuẩn bị đi an ủi Hồng Loan.
Chỉ là ngay lúc nàng quay người, lại phát hiện ngón tay Hứa Bất Lệnh khẽ động, ngoắc ngoắc về phía nàng.
.
Đêm dài yên ắng, tựa hồ ngay cả đèn lồng đều ảm đạm đi mấy phần.
Trong gian phòng lớn như vậy, Hứa Bất Lệnh tuột đi áo trên, nằm thẳng trên giường bệnh, trán được đắp khăn lông ướt, tròng mắt một mực nhìn lên, ngay cả lông mi đều chưa từng động đậy, bàn tay trắng bệch kia lại thật ngoắc ngoắc.
Thái hậu đột nhiên cứng đờ, mờ mịt mất một lúc mới hồi thần.
Đây là gọi nàng đi qua.
Bất Lệnh?
Mặt thái hậu lộ vẻ kinh hoảng, bước nhanh đi đến tựa bên giường bệnh, ôn nhu nắm chặt bàn tay lạnh buốt, chăm chú quan sát nét mặt Hứa Bất Lệnh, mềm giọng nói.
Sao thế? Có phải đau lắm không, để ta gọi ngự y đi qua.
Hô.
Hứa Bất Lệnh khe khẽ thở ra một hơi, há há miệng, lại không nghe rõ được đang nói cái gì.
Thái hậu không khỏi có chút nôn nóng, đứng dậy muốn gọi thái y đi qua, lại phát hiện tay mình bị kéo lại.
.
Cả người thái hậu hơi cứng lại, quay đầu nhìn bàn tay tái nhợt kia đang nắm lấy cổ tay nàng, hư nhược vậy rồi, không biết lấy đâu ra khí lực lớn như thế.
Bất Lệnh?
Thái hậu vội vàng xổm xuống, nhè nhẹ nắm lấy tay kia, thấy Hứa Bất Lệnh muốn nói gì đó liền cúi người, dán lỗ tai bên miệng Hứa Bất Lệnh.
Có lời gì cứ nói với ta là được, không cần phải gấp.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh hơi chút tỉnh táo, tiếng nói chỉ hai người có thể nghe thấy truyền vào trong tai thái hậu.
.
Cung thành lớn như vậy, lại tựa hồ chỉ có gió nhẹ quét qua cung các phát ra tiếng vang khe khẽ.
Thái hậu cúi người ghé đến bên miệng Hứa Bất Lệnh, sắc mặt khẩn trương lắng nghe, nhưng chỉ lát sau, nét mặt đột nhiên hơi biến, hai hàng lông mi mảnh dài khẽ run, vốn định ngồi dậy, lại bị Hứa Bất Lệnh nắm chặt tay, thẳng đến khi nói hết mới thôi.
Cái này.
Trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần kinh hoảng, buông tay đứng lên, lui ra mấy bước, thần sắc mang theo mấy phần tức giận nhìn về phía Hứa Bất Lệnh.
Nhưng chứng kiến bộ dạng hư nhược của Hứa Bất Lệnh, chẳng biết tại sao, tâm lý vốn nên phẫn nộ và phản cảm lại không làm sao tức giận được nổi.
Thái hậu. Vốn dĩ không định nói.
Giọng Hứa Bất Lệnh hơi lớn mấy phần, cố gắng quay đầu, nhìn sang thái hậu.
Chỉ là. Không còn cách nào nữa.
.
Thái hậu gắt gao nắm chặt mép váy, trong đầu chuyển qua trăm ngàn ý niệm, rõ ràng có mấy phần bài xích, bị lý trí cường ép định lắc đầu, lại làm sao đều không động đậy được.
Hứa Bất Lệnh quay đầu trở lại, nhìn lên trần nhà, thanh âm suy nhược, bình tĩnh nói.
chết sống có số, phú quý tại trời. Thái hậu không muốn, ta không bắt buộc. Thái hậu nguyện ý, ta tất dùng cả đời còn lại để báo đáp.
Nói đến sau dần dần tắt tiếng, nhắm mắt lại, tựa hồ nhịp thở đều dừng lại.
Bất Lệnh?
Thái hậu hoảng hốt kêu lên, tâm loạn như ma bị quét bay đi đâu mất, lại chạy đến ngồi xuống trước giường, nắm chặt tay Hứa Bất Lệnh nôn nóng tra xem, mạch tượng đã giòn yếu đến mức như ngọn nến trước gió, chỉ thừa lại một tia sinh tức bé không thể thấy.
Thái hậu lần nữa đứng dậy, thối lui mấy bước, tính cách trước nay trầm ổn trấn định, lúc này lại ngay cả tự hỏi đều khó khăn, nhìn chằm chằm nét mặt Hứa Bất Lệnh, ánh mắt không ngừng biến hóa giữa kiên quyết và xoắn xuýt.
Sàn sạt.
Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu khóc bi thương vang lên ngoài điện.
Lệnh Nhi.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế, trong đó cất chứa tuyệt vọng và bất lực khó mà diễn tả bằng lời.
Lục phu nhân.
Tiểu vương gia không sao, ngài đừng quấy nhiễu tiểu vương gia.
Mau đỡ Lục phu nhân.
Tiếng la khóc im bặt mà dừng, bầu không khí lần nữa sa vào an tĩnh phảng phất không có một ai, nhưng phần áp lực kia thì dù cách qua cung tường sâu dày vẫn có thể cảm giác được.
Thái hậu ngơ ngác đứng trong phòng, thất thần một lúc, thấy có tàn ảnh cung nữ ngự y đi lại, thấy Hứa Bất Lệnh bị giơ lên bộ liễn nằm xuống, thấy Lục phu nhân cố ra vẻ trấn định bảo trì mặt cười, cầm tay Hứa Bất Lệnh nhẹ giọng an ủi, thấy gian phòng dần dần không còn một ai.
Từ đầu đến cuối, Hứa Bất Lệnh chưa mở mắt thêm lần nào.
Lạch cạch.
Thái hậu xụi lơ dưới đất, nhìn giường bệnh trống rỗng, thật lâu mà vẫn chưa hồi thần.
.