Chương 197: Chớp mắt đến bình minh
Lệnh Nhi. Không sao. Qua mấy ngày là đỡ thôi.
Tiếng nói đứt quãng quanh quẩn trong khoanh xe, cực lực bảo trì vẻ nhẹ nhàng, lại khó mà che giấu được đaru đớn và bi thương cất chứa trong đó.
Xe ngựa đi rất chậm, không có một tia một hào xóc nảy, mặt đường phía trước có bộc nhân quét dọn điền bổ, không cho xuấtm hiện bất kỳ mảy may sai lầm nào.
Hứa Bất Lệnh một mực không ngất đi, nửa chết nửa sống nằm im không nhúc nhích. Hôm nay thoạt nhìn có vẻ bi tráng và thảm liệt,y nhưng thời gian kéo dài không lâu, độc phát còn chưa nhập tim phổi, trước mắt còn có thể chống đỡ được. Chẳng qua nếu không kịp thời giải độc, sợ rằng nằm lên một năm nửa năm liền sẽ lưu lại bệnh căn.
Lục phu nhân ngồi trên sạp, dùng chân làm gối đầu cho Hứa Bất Lệnh dựa vào, dù đã nỗ lực cố nén, nước mắt vẫn không nghe lời từ trong hốc mắt lăn xuống, nhỏ lên trên mặt Hứa Bất Lệnh.
Lục phu nhân vội vàng cầm lấy khăn tay, tỉ mỉ chà lau nước mắt trên mặt Hứa Bất Lệnh, thấy Hứa Bất Lệnh đảo mắt nhìn nàng, không khỏi nghẹn giọng an ủi.
Lệnh Nhi. Nhắm mắt lại. Nghỉ ngơi cho tốt. Ô.
Đừng khóc.
Ừm. Không khóc.
Lục phu nhân nghẹn ngào lắc đầu, hai mắt tràn đầy hoảng hốt, Đừng nói chuyện. Đừng nói chuyện.
Hứa Bất Lệnh lộ ra ý cười, tựa trên đùi mềm, gần sát phần bụng dưới Lục phu nhân, mùi hoa mai thoang thoảng khe khẽ truyền vào chóp mũi, khiến cho đau xót trên người tựa hồ giảm nhẹ mấy phần.
Ta không sao.
Ngươi còn nói.Nét mặt Lục phu nhân còn tái nhợt hơn cả Hứa Bất Lệnh, bờ môi gần như bị cắn rách, trong lòng có ngàn vạn tự trách, vô lực, đau lòng, bực bội, nhưng giờ này khắc này lại không nói được đi ra, chỉ biết thấp thỏm ngồi đó, ngay cả đụng vào đều không dám.
Hứa Bất Lệnh nhìn lên gương mặt ôn nhu kia, dù bị vạt áo cao ngất cản trở đại bộ phận tầm nhìn, nhưng nhìn ngắm từ góc độ này, Lục phu nhân vẫn rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt lại khiến người không khỏi đau lòng.
Ta thật không sao. Qua mấy ngày liền đỡ thôi.
Hứa Bất Lệnh muốn ngồi dậy, lại dọa cho Lục phu nhân nhảy dựng, vội nhẹ nhàng ấn lại bả vai hắn, Đừng động đừng động. Sắp tới nhà rồi, không được nhúc nhích.
Hứa Bất Lệnh cười lên đành chịu, nắm lấy tay Lục phu nhân, khẽ thở dài một tiếng, thành thật nhắm mắt lại.
.
Xe ngựa xuyên qua ba tòa bài phường bát giác tại Khôi Thọ Nhau, cùng lúc này, trong Trường An Thành đã tạc nồi, từng màn cảnh tượng xảy ra lúc ban ngày truyền đến trong tai mọi người.So với những gì Hứa Bất Lệnh đã làm, xưng hiệu"Thanh Khôi"quả thực không đáng nhắc tới, vừa không xứng với khí khái thân là quân nhân nên chết thì chết, cũng không xứng với thân thủ một cành độc tú tại trước Thái Cực Cung. Nếu không trúng Tỏa Long Cổ, xưng hiệu thiên hạ đệ nhất đặt ở trên thân Hứa Bất Lệnh cũng không phải là điều không thể.
Rốt cuộc thiên hạ đệ nhất có lợi hại đến mấy, chỉ luận thành tựu và phong thái, liền khó mà hơn được biểu hiện kinh diễm trên đỉnh Thái Cực Cung hôm nay.
Trên đường xe ngựa đi về, một nửa quân nhân tại Trường An Thành đều tụ tập ven đường, trừ ngưỡng mộ và kính nể, liền chỉ thừa lại mỗi thổn thức. Bên ngoài Khôi Thọ Nhai, không ít nhân vật danh vọng khá cao trên giang hồ nghe tiếng mà đến, trên tới Trần Đạo Bình, Tư Đồ Nhạc Minh, dưới đến Trần tứ gia, Dương Bình, Chu Mãn Long, thậm chí ngay cả Tôn chưởng quỹ cũng tức tốc đóng cửa, xách theo vò rượu đi qua xem xem.
Quân nhân chính là như thế, mặc kệ chuyện lúc trước thế nào, người dám vì quốc gia đại nghĩa mà không tiếc mạng sống, liền hoàn toàn xứng với một tiếng anh hùng, cũng đáng để cho khách giang hồ kính ngưỡng.Xe ngựa chậm chạp tiến vào bài phường bát giác, lão Tiêu mở đường chỉ tiếp mỗi vò rượu Tôn chưởng quỹ đưa tới, Hứa Bất Lệnh thì vẫn không lộ diện.
Bên ngoài Túc Vương phủ cũng tới không ít vương hầu công khanh ân cần hỏi han, chẳng qua đều bị Lục phu nhân đuổi đi.
Hộ vệ và nha hoàn đỡ lấy Hứa Bất Lệnh tiến vào hậu trạch vương phủ, thả xuống trong phòng ngủ đã được thu dọn sạch sẽ, ngự y theo tới từ trong cung bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể.
Lục phu nhân lẻ loi đứng bên cửa sổ, nhìn công tử trẻ tuổi nằm trên giường bệnh trong phòng, chẳng biết tại sao, ký ức những năm qua đột ngột tuôn lên trong đầu.Năm đó cũng là thế này.
Nàng đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn phụ quân lạ lẫm thoi thóp một hơi đang được người cứu trị, từng mong mỏi đối phương sớm ngày chuyển tốt.
Nhưng trời cao tựa hồ luôn sẽ đố kỵ anh tài, ngay thời điểm người đó rực rỡ nhất lại bỗng im bặt mà dừng.
Không thể tái diễn thêm lần nữa.Trong bất tri bất giác, Lục phu nhân nước mắt mông lung, gắt gao cắn môi muốn khóc lớn một phen, mắng lão thiên gia bất công, nhưng thấy dư quang Hứa Bất Lệnh nhìn sang, nàng cố nặn ra mấy phần ý cười, dù trong lòng đau như dao cắt, hô hấp đều cần khí lực rất lớn.
Đông!. Thùng, thùng!
Bất tri bất giác, đã qua ba canh.
Ngự y đều đi ra ngoại trạch nghỉ ngơi, đám nha hoàn luân lưu trong sương phòng chung quanh, chờ đợi gọi tới. Trong dịp, Ninh Ngọc Hợp đang ở tạm trong Tiêu gia cũng tới một lần, chỉ là trừ khẽ than thở một tiếng ra thì cũng không biết phải nói gì.Đêm khuya nhân tĩnh, Lục phu nhân đi vào trong nhà, ngồi xuống trên ghế nhỏ cạnh màn trướng, ánh mắt chưa hề dời đi dù chỉ một tia, sợ ít nhìn một cái, Hứa Bất Lệnh liền giống như trước đây, không còn nhìn được nữa.
Phu nhân, đi xuống nghỉ ngơi thôi, tiểu tỳ chăm sóc tiểu vương gia là được rồi.
Nguyệt Nô đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng kêu một tiếng.
Lục phu nhân lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi nhấp hé môi nói.
Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta bồi cùng Lệnh Nhi.
Nguyệt Nô biết rõ tính cách Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh không tốt lên, sợ rằng nàng sẽ không chợp mắt, đành chỉ biết khẽ khom lưng, đóng cửa lui xuống.
Trong phòng an tĩnh trở lại.
Hứa Bất Lệnh không có nửa điểm buồn ngủ, đau nhức trên người càng khiến hắn khó mà ngủ được, nhìn Lục phu nhân vành mắt đỏ au, do dự một chút, mềm giọng khuyên nhủ nói.
Lục di, ta thật không sao, ta thế nào ngươi còn không biết, Diêm Vương đều không dám thu, muốn chết cũng khó. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.
Ánh mắt Lục phu nhân lại rất kiên quyết.
Ta không đi, ngươi ngủ rồi ta cũng không đi, cha mẹ ngươi giao ngươi cho ta, nếu ngươi mà xảy ra chuyện, ta liền nhảy giếng chết cho ngươi xem.
Hứa Bất Lệnh đành chịu, nghĩ nghĩ, hơi có chút phí sức dịch người lại gần.
Thức đêm không đẹp đâu, nằm xuống một lát, mai còn phải mớm thuốc đút cơm cho ta, tinh thần không tốt sao được.
.
Lục phu nhân ngập ngừng một lúc, cuối cùng đá rơi giày ra, dè dặt nằm xuống bên cạnh Hứa Bất Lệnh, ôm lấy tay, nhìn chằm chằm vào bên mặt hắn.
Ngươi ngủ trước đi, không thì ta không ngủ được.
Ánh mắt trong vắt chất đầy kiên định, trừ lo lắng và ôn nhu thì không còn mảy may ý niệm nào khác.
Hứa Bất Lệnh không ngờ Lục phu nhân dựa sát như thế còn ôm lấy mình, mặt bất giác đỏ lên, chớp chớp mắt nói.
Thế này không tốt lắm đâu.
Lục phu nhân khẽ nhíu mày.
Ta là dì ngươi! Nếu ngươi dám xảy ra chuyện, ta liền ôm ngươi cùng chết.
Ách.
Còn đừng nói, nghe được lời này, trên người Hứa Bất Lệnh thật không còn đau như trước, trong lòng ấm áp, hơi chút trầm mặc khoảnh khắc, liền cũng nhắm mắt lại, không nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía hoàng thành.
Lục phu nhân cứ vậy nằm nghiêng trên gối đầu, tròng mắt đều rất ít chớp nháy, một mực nhìn chăm chăm Hứa Bất Lệnh, thẳng đến phương đông ló ra sắc trắng, tiếng chim yến đầu xuân kêu hót vọng vào từ bên ngoài cửa sổ.
.