Chương 198: Phượng hoàng khấp huyết, thỉnh tội vu thiên!
Đêm dài yên tĩnh, đèn lồng dưới mái vòm cung điện tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Trường Nhạc Cung lãnh thanh như trước, tựa hồ vẫn là bộ dạng củar mười năm trước, lại sớm đã cảnh còn người mất.
Đám cung nữ đều nghỉ ngơi, chỉ có mỗi thiền điện trong tẩm cung thái hậu là vẫn sáng đèn.
Cột trụ hành lang phản chiếu ánh nến, màn cửa màu đỏ bị gió đêm thổi phất đong đưa, một đạo nhân ảnh đứng trước vách tường đen trắng đan xen, lưyu lại chiếc bóng dài ngoằng trên hoa mẫu đơn.
Sau khi trở về từ Thái Cực Cung, thái hậu liền đứng ở chỗ này, sững sờ nhìn bức tranh trước mặt.
Đại trượng phu nên sinh thì sinh, nên chết thì chết.
Trước quốc sỉ, con cháu Hứa gia nhi ta chết có đáng gì.
. Chỉ là. Hết cách rồi. Chỉ thái hậu mới có thể cứu ta.
. Nếu thái hậu không nguyện, ta không ép buộc, thái hậu nguyện ý, ta tất lấy quãng đời còn lại báo đáp.
Từng thanh âm vang vọng trong đầu, có nàng nói, có Hứa Bất Lệnh nói, câu câu đều kích thẳng tâm thần, khiến người tự nhận ổn trọng như nàng đều khó mà bình tĩnh được.
Cứu Hứa Bất Lệnh.Nếu chỉ đơn giản như thế, nàng đã đáp ứng không chút do dự.
Hứa gia vì thiên hạ khai mở thái bình, con cháu hậu bối tử thân nhiễm ác tậc, nàng làm đích nữ Tiêu gia, nếu không cứu, làm sao xứng với dạy bảo được tiếp nhận từ nhỏ.Hôm nay Hứa Bất Lệnh ra mặt vì nước, lấy tính mạng làm đại giá, cầm về thứ vốn nên thuộc về Đại Nguyệt, nàng thân là thái hậu Đại Nguyệt, nếu khoanh tay đứng nhìn, sao xứng với phượng bào đang khoác trên thân.
Hơn nữa nàng cũng không muốn Hứa Bất Lệnh phải chết.Hồng Loan càng không thể mất đi chỗ dựa duy nhất là Hứa Bất Lệnh.
Cứu, nhất định phải cứu, không có bất kỳ lý do nào để không cứu cả.Nhưng mà cách cứu.
Thái hậu gian nan lắc đầu, trong mắt hiện rõ vẻ xoắn xít.Làm sao có thể.
Làm sao có thể có cách thế này.Nàng làm sao có thể đáp ứng cách giải độc vô lý kia được.
Nàng là nữ nhi Tiêu gia đã gả ra ngoài, xuất thân môn phiệt thế gia, các đời tổ tiên đăng các vái tướng, quang minh lỗi lạc, thân làm tử tôn, khí tiết và danh dự cá nhân có khi còn lớn hơn tính mạng, thâm cung mười năm đều chưa từng thất tiết, há có thể vì chuyện lần này mà hỏng mất danh tiết.Nàng là thái hậu Đại Nguyệt, bậc mẫu nghi của một nước, là đích mẫu của đương kim thiên tử, là tấm gương cho nữ tử thế gian, vào cung mười năm đều cẩn trọng hành sự, tận hết chức trách, nếu dùng cách này cứu Hứa Bất Lệnh, nàng còn mặt mũi nào sống trên đời, thể diện Tống thị, thể diện Tiêu gia toàn mất hết trong tay nàng.
Không thể cứu.
Tuyệt đối không thể cứu.
. Nhưng không cứu, nàng làm sao có thể an tâm?
Hứa Bất Lệnh vốn là bị kẻ xấu hãm hại, giờ vì nước hiến trung, sinh mệnh hấp hối, nếu mắt lạnh bàng quan, nàng giữ được thể diện, nhưng có giữ được lương tâm?
Cứu không được, không cứu cũng không được, nàng chỉ là nữ nhân, biết lựa chọn thế nào đây?
Thái hậu gắt gao siết chặt nắm tay, nước mắt tràn mi mà ra, nhịp thở dồn dập, tưởng muốn phát điên, lại vẫn nỗ lực duy trì khí độ như thường.
Gió đêm rì rào, thâm cung thanh lãnh.
Thời gian từng chút trôi đi, trong thính đường chỉ còn mỗi tiếng hít thở và bức tranh mẫu đơn kia.
Thái hậu cứ vậy đứng trước tranh, mặt trời thăng lên rồi hạ xuống, cung đèn châm lên rồi lại tắt. Cung nữ vô số lần đứng ngoài cửa kêu gọi, Xảo Nga mấy lần đi vào thuyết phục rồi lại đi ra, nàng vẫn không chút động đậy.
Không biết qua bao lâu, dư quang thái hậu liếc nhìn hình nộm đặt trên bàn, còn cả nửa chuỗi đường hồ lô giữ ở trong tay hình nộm.
Hình nộm mang theo mặt cười tươi rói, giơ lên mứt quả, thoạt nhìn có chút hoạt kê, lại khiến nàng đời này khó quên.
Hình ảnh mứt quả kia đưa qua, đến nay vẫn in hằn trong tâm trí nàng, vung thế nào cũng không đi.
Ánh mắt thái hậu dần trầm tĩnh, sau đó lại thoáng có chút hoảng hốt.
Quay đầu nhìn lại, thâm cung mười năm, lại không đáng để hồi vị bằng nửa canh giờ trên đường phố khi ấy.
Quãng đời còn lại sau này, sợ rằng cũng sẽ như vậy.
Nghĩ tới đây, trên mặt thái hậu đột nhiên nhiên hiện ra mấy phần kiên quyết.
So với ở lại trong thâm cung chết già không ai biết, có lẽ nên làm điều mà người sống nên làm.
Hứa Bất Lệnh là Túc Vương thế tử, vì nước không tiếc mạng sống, hắn không nên chết vào lúc này.
Thiên hạ chưa bình, ba nước phân tranh lúc nào cũng có thể cuốn sạch vạn dân, cần một người Hứa Liệt để trấn trụ quân chủ ba nước, chế áp các lộ vương hầu. Nếu Hứa Bất Lệnh chết rồi, ai tới làm cái người này.
Hứa Bất Lệnh có tài hoa thông thiên, biết vinh nhục của bách tính, lại có Tây Lương mười hai châu làm chỗ dựa, đổi thành người khác, ai có được tư cách như hắn.
Mà so với thiên hạ, tính mạng nàng lại đáng là gì?
Đại trượng phu nên chết thì chết, nàng tuy chỉ là một giới nữ lưu, nhưng cũng là nữ nhi Tiêu gia, vốn nên cân quắc không nhượng tu mi.
Hứa Bất Lệnh có thể vì vinh nhục quốc gia mà không tiếc tính mạng, nàng vì nghĩa sĩ quốc gia, há lại tiếc cái mạng nhỏ này.
Xin lỗi Tống thị, xin lỗi Tiêu gia.
Nhưng chí ít Tiêu Tương Nhi nàng không phải xin lỗi người trong thiên hạ!
Thân thể thái hậu khẽ run lên, buồn bã hừ một tiếng, bước nhanh đi tới trước bàn, cầm lên bút lông, viết xuống từng hàng chữ trên giấy Tuyên trắng tinh.
Thâm cung mười năm, bản cung quản lý cung đình, nghiêm túc chấp hành lễ pháp, dưới gối không con, tận hết chức trách người trong cung, chưa từng có phút nào buông thả, không thẹn với Tống thị.
Tổ tông dạy bảo, Thiên hạ đại nghĩa tại trước, lễ tiết vinh nhục, sinh tử danh dự, không gì không thể vứt bỏ.
Hứa Bất Lệnh vì đại nghĩa không tiếc tính mạng, bản cung cứu hắn, không thẹn với tổ tông dạy bảo.
Hứa Bất Lệnh không tiếc tính mạng, Tiêu Tương Nhi ta há lại tiếc thân này, giờ chỉ có chết mà thôi.
Tổ tông trên trời có linh, nếu thấy không ổn, đời sau là lợn chó trâu ngựa, một mình ta gánh chịu!
Sa sa sa.
Múa bút thành văn.
Thái hậu viết xong, cầm lên kéo cắt giấy, đâm phá ngón tay, dùng máu tươi viết xuống tên mình trên giấy Tuyên.
Lát sau, trở lại trong tẩm điện, từ kệ đặt vật kiện tinh xảo rực rỡ muôn màu, lấy ra một bình thuốc độc và bầu rượu.
Thuốc độc được chuẩn bị từ lúc vừa mới thủ tiết trong thâm cung, bị tịch mịch và tuyệt vọng hành hạ đến sắp phát điên, được pha một ít hương hoa, uống xong liền có thể bình yên giải thoát, chẳng qua đến sau gắng gượng qua được nên còn giữ mãi đến giờ.
Đổ thuốc độc vào bầu rượu, lại dựng lên hương án trong chính điện Trường Nhạc Cung, đốt ba nén hương.
Thái hậu khoác phượng hoàng bào màu đỏ lửa, quỳ gối trên bồ đoàn, cầm phong huyết thư cáo tế liệt tổ liệt tông Tiêu gia, sau đó bỏ vào trong chậu than.
Lấy mạng ta, đổi mạng hắn!
Lỗi thất tiết, lấy mạng bù!
Hoàng thiên hậu thổ, thực sở cộng giám!
Tiếng nói bình thản truyền ra, ánh mắt xoắn xít dần trở nên bình thản.
Giấy tuyên hóa thành tro tàn trong ánh lửa, khói xanh lượn lờ bốc lên.
Gương mặt tuyệt mỹ của thái hậu khẽ ngước lên, nhìn khói xanh nhàn nhạt bay lên không, chạm đến mái vòm, xuyên qua mái cong, thẳng đến trên chín tầng trời.
Tựa như gánh nặng ngàn cân trong lòng rốt cuộc buông xuống, thái hậu xụi lơ trên đất, nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ý cười.
Hai mắt ngơ ngác nhìn lên mái vòm đại điện uy nghiêm túc mục lại không có nửa phần nhân khí, khói xanh đã tiêu tán giữa thiên địa.
Có lẽ như thế, chết cũng tính là có chút ý nghĩa.
Dù sao cũng đỡ hơn lẻ loi nhốt mình trong thâm cung, nhìn ngắm cô tịch không thấy điểm cuối, thẳng đến cái ngày chết già.
.