Chương 199: Cô lang lâm uyên độc tiếu nguyệt
..
Sau cơn mưa trời lại sáng, vạn vật bừng tỉnh.
Mấy ngày tiếp sau, trong hoa viên Túc Vương phủ, trăm hoa đua nở, xuân yến làm tổ mới dưới mái vòm, cành liễu mọc ra lá non.
Bởi vì trong vương phủ nhiều thêm một ít ngự y nha hoàn, nhiều thêm mấy phần nhân khí, chẳng qua bầu không khí lại vẫn yên ắng như thường lệ, không người lớn tiếng ồn ào, ai nấy đều lặng lẽ làm chuyện của mình.
Mấy ngày nay Lục phu nhân một mực bồi cùng bên cạnh Hứa Bất Lệnh, dù đến buổi tối cũng vẫn ở bên, mặc nguyên áo mà ngủ, nha hoàn ngự y đều biết, lại không người truyền ra lời đồn chuyện nhảm gì cả. Rốt cuộc Lục phu nhân lo lắng thế nào, ai nấy đều nhìn ở trong mắt, trong khi đó Hứa Bất Lệnh đến cả động đậy đều khó khăn, tu dưỡng bốn năm ngày mới miễn cưỡng chống người ngồi dậy một lúc, còn về lúc nào có thể xuống đất đi lại, vậy thì phải xem lão thiên gia.
Sau trận đại chiến trên đỉnh Thái Cực Cung, tiếng hô giữa thị tỉnh càng lúc càng lớn, thiên tử cũng đúng hẹn tự viết một tấm kim biển thiếp vàng"Thanh Khôi", chiêng trống mở đường dạo phố một vòng rồi mới đưa đến vương phủ, chẳng qua bởi vì kim biển Trung Môn là do Hiếu Tông hoàng đế tự thân viết, nên bức kim biển lần này chỉ có thể treo ở cửa hông cho người chiêm ngưỡng.
Hứa Bất Lệnh giành được tấm kim biển này hoàn toàn xứng đáng, thị tỉnh đỏ mắt cũng nhiều, chẳng qua bởi vì Hứa Bất Lệnh bị thương, tạm thời còn chưa có kẻ nào không mọc mắt đưa tới chiến thiếp, người tới bái phỏng đa phần là giang hồ thế hệ trước, đưa tặng chút sơn hải kỳ trân.
Tùng Ngọc Phù cũng tới hai lần, vốn định vào thăm một lát, lại không tiện vào cửa, đứng ở cửa ra vào ngắm vài lần liền rời đi.
Chúc Mãn Chi lại cơ linh, thân thỉnh công việc tuần phố ở chỗ này, ngày đêm quanh đi quẩn lại bên ngoài Túc Vương phủ, đáng tiếc không có cơ hội nhìn thấy Hứa Bất Lệnh.
Thời gian cứ vậy dần trôi, đảo mắt đã đến cuối tháng hai.Hoàng hôn, xe ngựa xa hoa dừng lại ngoài cửa vương phủ, thái hậu được cung nữ dìu đỡ đi xuống.
Bởi vì đến đây thăm hỏi, thái hậu chỉ khoác một bộ váy dài màu đỏ, giữa hông chiết thắt lưng, đơn giản thoải mái, không có quá nhiều trang sức, chỉ cắm một chiếc trâm vàng lên búi tóc, trên tay xách theo hộp cơm, trong hộp cơm chỉ đặt một bầu rượu.
Tham kiến thái hậu!Hộ vệ và nha hoàn đi ra hành lễ.
Thái hậu nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi đi vào trong vương phủ, dưới sự chỉ dẫn của Nguyệt Nô tiến thẳng về phía hậu trạch.
Trong đình viện phòng ngủ thoang thoảng mùi thuốc, mấy tên ngự y ngồi trước bàn đá, đối diện là chồng thư tịch chất đống như núi, ai nấy đều mải miết nghĩ cách giải độc, nét mặt đầy vẻ u sầu.Lục phu nhân nghe tin đi ra khỏi phòng, vành mắt thâm đen, hơi có chút mỏi mệt cúi người hành lễ.
Tham kiến thái hậu.
Sau đó không đợi thái hậu miễn lễ liền định đi về, xem ra còn chưa nguôi giận chuyện thái hậu chiếu cố không chu toàn. Hồng Loan.
Thái hậu gọi lại Lục phu nhân, thần sắc mang theo ý cười, đi đến trước mặt ôn nhu nói.
Bản cung nghe ngự y nói, Bất Lệnh thời gian ngắn không ngại, ngươi cứ ngao thế này cũng không phải cách hay, trước lui về nghỉ ngơi một lát đi.Lục phu nhân quả thực có chút mỏi mệt, chẳng qua mấy ngày nay bồi cùng Hứa Bất Lệnh, thấy sắc mặt Hứa Bất Lệnh dần dần chuyển tốt, trong lòng thực ra cũng đã an tâm, lập tức lắc đầu nói.
Không cần, ta chịu đựng được.
Thần tình thái hậu vẫn bình tĩnh như thường, nghiêng đầu trầm tư một lát rồi nói, Hôm nay bản cung tới, một là thăm Bất Lệnh, hai là nghe đạo sĩ Khâm Thiên Giám nói, Phù Dung Quan ngoài thành đặc biệt linh nghiệm, cầu con cũng tốt cầu bình an cũng được, chỉ cần đốt nén hương là xong, lại không biết là thật hay giả.
Lục phu nhân thoáng dừng bước, mải chăm sóc Hứa Bất Lệnh, ngược lại quên mất thắp hương bái phật, vội xoay người hỏi.
Thật ư?. Được rồi, không đi thử thử làm sao biết.Nói xong liền đi thẳng ra ngoài phủ.
Tay thái hậu dưới tay áo khẽ xiết chặt, lại vẫn mở miệng nhắc nhở một câu.
Sắc trời đã tối, giờ mà đi sáng mai mới có thể trở về, qua mấy ngày lại tới chắc cũng không muộn.Tính tình Lục phu nhân thế nào, nghe được cách liền như vớ được rơm rạ cứu mạng, nửa khắc đồng hồ cũng chờ không được, lập tức bước nhanh chạy ra hành lang, còn quay đầu dặn dò một tiếng.
Nên sớm không nên trễ, còn mong thái hậu giúp ta chiếu cố Lệnh Nhi.
Nói đến đây lại có chút không yên tâm, bước chân thoáng ngập ngừng.
Thái hậu khẽ cười, gật đầu nói.
Ngươi cứ yên tâm, chẳng lẽ còn không tin được bản cung, lần trước là thật không ngăn được.
Lục phu nhân gật gật đầu, lại cũng không nói gì thêm, mang theo nha hoàn gọi tới xe ngựa, quần áo đều không thay, trực tiếp đi ra vương phủ.
.
Đình viện u tĩnh.
Thái hậu chậm rãi đi đến trước cửa, ánh mắt rõ ràng có chút do dự và xoắn xuýt, chẳng qua chỉ thoáng chốc liền bị ép xuống, nghiêng đầu phân phó nói.
Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, các ngươi vây quanh ngoài này còn ra thể thống gì, đi ra đợi ở ngoại trạch, có việc bản cung sẽ gọi các ngươi.
Vâng!
Cung nữ nha hoàn và mấy tên ngự y tự nhiên không dám trái ý thái hậu, khẽ khom lưng hành lễ rồi lui ra ngoài. Lão Tiêu vốn đứng trong đình viện, lúc này cũng xoay người đi ra sân viện.
Đình viện rộng lớn bỗng chốc an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ đằng xa vọng lại.
Thái hậu mím môi một cái, thần tình khôi phục vẻ đoan trang nhàn tĩnh thường ngày, đưa tay đẩy ra cửa phòng.
Kẹt kẹt.
Cửa phòng mở ra, đóng lại.
Thái hậu đứng đối mặt với cửa phòng, thoáng ngập ngừng một lúc mới xoay người, nhìn vào trong.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, giữa màn trướng, Hứa Bất Lệnh tựa ở đầu giường, chỉ mặc áo trắng sát thân, tóc dài đen như mực choàng trên lưng, đôi mắt đào hoa sáng tỏ, chính đang mỉm cười nhìn nàng.
.
Thái hậu vội xoay người sang chỗ khác, nhưng vừa nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, cố tự trấn định ho nhẹ một tiếng, đặt hộp cơm trên bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh.
Tham kiến thái hậu!
Tiếng nói đột nhiên vang lên, khiến thái hậu đang cúi đầu đi tới khẽ rung lên, nhịp tim càng nhanh, biểu tình lại không mảy may biến hóa, bộ pháp không nhanh không chậm ngồi xuống trên ghế, đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen.
Miễn lễ. Thân thể đỡ hơn chút nào chưa?
Hứa Bất Lệnh nét mặt bình thản, không khác gì khi xưa, nhẹ nhàng gật đầu.
Gian phòng cứ vậy sa vào trầm mặc.
Hứa Bất Lệnh không nói lời nào, thái hậu tự nhiên cũng không lời để nói, trong phòng chỉ còn mỗi hai tiếng hít thở vang lên khe khẽ.
Thái hậu dần dần cảm thấy như ngồi bàn chông, ánh mắt trốn tránh không đi nhìn Hứa Bất Lệnh, miệng môi mấp may, mãi lúc sau mới bức được bản thân lên tiếng.
Ngươi. Cách giải độc mà ngươi nói lần trước, là thật hay giả?
Hứa Bất Lệnh có thể trả lời thế nào được nữa? Khẽ gật đầu đáp.
Nếu thái hậu không nguyện, vậy thì không cần miễn cưỡng, người chỉ có một lần chết, sớm hay muộn mà thôi.
.
Thái hậu siết chặt mép váy, nghiêng đầu lại không biết nhìn đi đâu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới ngữ khí bình thản nói.
Ngươi đáp ứng ta trước. Sau này khỏi bệnh rồi, trở về đất phong phải thiện đãi thiên hạ bách tính, trong lòng phải nghĩ đến thiên hạ chứ không phải nghĩ đến tư dục bản thân. Làm một vương gia tốt.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc, thoáng hít sâu một hơi, đáp nói.
Được.
Nói thật?
Hứa Bất Lệnh ta trước nay đã nói liền làm. Cứ theo những gì thái hậu vừa nói, vì bách tính mưu thiên hạ, chứ không phải vì một nhà một họ mưu thiên hạ.
.
Thái hậu khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ló đầu ra bên ngoài quan sát một phen.
Bốn bề vắng lặng.
Ánh mắt thái hậu có chút hoảng loạn, khe khẽ đóng cửa sổ lại, bộ dáng như thể quả phụ trộm tình. Ừm. Tựa hồ đúng là như thế.