Chương 200: Phượng hoàng kỵ lang ngự cửu thiên
.
Màn đêm yên ắng buông xuống, nhà nhà hộ hộ đốt đèn, từng điểm sáng nhỏ bừng lên, gió xuân từ từ thổi phất qua đình đài lầu các, mấy con chim yến từ trong tổ chim ló đầu ra, có chút nghi hoặc nhìn cửa sổ sớm được đóng lại từ thủa nào.
Sàn sạt.
Bước chân mềm nhẹ.
Trong phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, mùi thuốc thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
Tiêu Tương Nhi khoác váy dài, tựa như mặc một thân đồ cưới, tóc dài đen bóng cuộn ở trên đầu, tự đầu vai hướng xuống, đường cong phập phồng, phối hợp với đôi chân thon dài, phác hoạ ra một bức tranh mỹ nữ không cần tô điểm mảy may liền có thể diễm áp quần phương, cứ thế đứng ở trong phòng, tựa hồ không cần đèn đuốc, gian phòng bất giác sáng lên mấy phần.
Hứa Bất Lệnh ngồi tựa trên giường, lần này ngược lại nhận ra loại son phấn trên môi thái hậu. Hoa Sơn Trà của Tiên Chi Trai.
Sàn sạt.
Cung giày giẫm lên thảm, bộ pháp hơi có vẻ bất ổn từ từ tiến lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Bất Lệnh.
Gương mặt mang theo mấy phần thành thục của Tiêu Tương Nhi có vẻ rất bình tĩnh, như là trưởng bối đối đãi con cháu, chẳng qua vẫn khó mà che được tia bối rối nơi đáy mắt. Thái hậu.
Đừng gọi ta thái hậu. Thế gọi là gì?
Lúc chỉ có hai người, nên gọi là gì. À.
Tiếng nói khe khẽ, khiến bầu không khí vốn đã cổ quái lại càng thêm phần cổ quái.Tiêu Tương Nhi do dự hồi lâu, đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen, thầm nghĩ, Đây là vì cứu hắn, vì thiên hạ bách tính cứu hắn, ngày mai liền tự sát, đừng nghĩ lung tung.
Hơi chút ngưng thần tĩnh khí, Tiêu Tương Nhi khôi phục bộ dạng đoan trang đại khí thường ngày, cảm thấy mình lớn tuổi hơn nên hẳn phải chủ động chút, thế là bèn cắn răng ngà ngửa mặt lên, làm ra bộ dạng kiên quyết"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn", hai tay đặt bên hông quy củ ngồi xuống, nhỏ giọng thì thầm như tiếng muỗi kêu, Ngươi. Ừm. Tự tiện.
Tiếng"tự tiện"này không biết làm sao nói được đi ra, lời vừa ra khỏi miệng, nét mặt thật không dễ dàng mới bình tĩnh được lại lần nữa đỏ ửng lên.Hứa Bất Lệnh nhìn giai nhân phong kiều thủy mị trước mắt, nghĩ nghĩ, định dựa sát lại thêm một chút, kết quả tựa hồ khiên động thương thế, bất giác hít sâu một hơi khí lạnh, nét mặt cứng lại.
Tiêu Tương Nhi thần sắc căng cứng, từ từ nhắm mắt không dám động đậy, mỗi lần cảm nhận được nhịp thở của Hứa Bất Lệnh, hai hàng lông mi lại khẽ khàng rung động, như đang phải chịu cực hình.Chịu đựng một lúc, thực sự nhịn hết nổi, nàng yên ắng mở mắt ra, lại chỉ thấy Hứa Bất Lệnh ngây ngốc nhìn nàng không nhúc nhích, bèn nghi hoặc hỏi.
Sao thế?. Thẹn thùng à. Không có gì đâu.Đến cái lúc này rồi còn an ủi người khác, đủ thấy tố chất tâm lý tốt đến cỡ nào.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc, có chút đành chịu mở miệng nói.
À. Bị thương. Không động được.
?
Nét mặt Tiêu Tương Nhi cứng đờ, nghi hoặc chẳng hiểu gì.
Trong phòng lần nữa sa vào an tĩnh, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Hít. Thở. Hít. Thở.
Thời gian dần trôi, Hứa Bất Lệnh ngồi im không nhúc nhích, còn bày ra bộ dạng vô tội.
Mặt Tiêu Tương Nhi đỏ lên như trái gấc chín, biểu tình quái dị, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi ngồi xuống, mơ hồ không rõ thầm thì.
Giờ phải làm sao.
Hứa Bất Lệnh trải tay nhún nhún vai, biết rõ còn cố hỏi.
Đúng vậy a. Giờ phải làm sao.
?. Ngươi là nam nhân.
. Ta biết ta là nam nhân. Nhưng bị thương.
.
Tiêu Tương Nhi trừng mắt hạnh, trong mắt thậm chí mang theo mấy phần bi phẫn. đời trước tạo nghiệt gì mới gặp phải tên nghiệt chướng này, mấy ngày trước còn sinh long hoạt hổ nhảy nhót tung tăng, giờ lại. lại.
Tiêu Tương Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng, ra vẻ trấn định, mềm giọng nói.
Ừm. Năm đó lúc vào cung, ma ma từng dạy qua làm sao hầu hạ người. Hay là. Ừm. Hay là ngươi nằm xuống?
Được rồi.
Hứa Bất Lệnh thần tình nghiêm túc, rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tiêu Tương Nhi như là lần đầu làm thịt gà, căn bản không biết hạ thủ thế nào, ánh mắt vụt sáng, tay nắm lấy thắt lưng ngang eo, nghĩ nghĩ rồi nói.
Bản cung. Ta là bởi vì câu kia"Quốc uy tại trước, con cháu Hứa gia ta sá gì cái chết"nên mới cứu ngươi. Ngươi đừng có nghĩ lệc, ngày sau có chết cũng không thể nói ra chuyện này.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, chăm chăm nhìn vào đôi tròng mắt xinh đẹp kia.
Chỉ bởi vì câu kia? Không khác ?
Ánh mắt Tiêu Tương Nhi vô thức tránh né, biểu tình lại không mảy may biến hóa.
Không khác, nếu ngươi nghĩ nhiều, vậy thì thôi.
Hứa Bất Lệnh khẽ cười.
Nếu thái hậu không nguyện thì cũng không sao, ta không phải loại đó.
Ngậm miệng, đừng gọi ta thái hậu. Hôm nay đừng gọi ta thái hậu.
Tiêu Tương Nhi trừng mắt liếc hắn, theo đúng tâm tư"Đau dài không bằng đau ngắn", đưa tay liền kéo ra dây buộc, hà hoa tàng cá chép xanh lá nở rộ, cảnh sắc động người, khiến trọn cả gian phòng phảng phất ấm lên mấy phần.
Hứa Bất Lệnh khẽ ho một tiếng, còn đang tập trung đánh giá một phen liền nghe được tiếng kêu mang theo âm rung"Ngươi nhắm mắt lại!". Giương mắt nhìn lên, giai nhân khoanh tay trước ngực, bộ dạng hung hung, thế là hắn đành phải tiếc nuối nhắm mắt lại.
Tiêu Tương Nhi lần nữa ngồi xuống bên cạnh, do dự hồi lâu, cuối cùng mới vươn tay chạm lên cánh tay Hứa Bất Lệnh, lại như bị điện giật rụt ngược trở về.
Hứa Bất Lệnh hít thở sâu mấy hơi, nghĩ nghĩ rồi nói.
Tương.
Hả?. Ngậm miệng, không biết lớn nhỏ. Không nói thì chết mất à?
.
Tiêu Tương Nhi đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Hứa Bất Lệnh, sau đó tiếp tục nghiên cứu làm sao để giết gà, nét mặt dần đỏ lên, chăm chú cởi bỏ dây buộc vạt áo của Hứa Bất Lệnh, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn sang bên cạnh.
Hứa Bất Lệnh len lén mở mắt ra, có chút đành chịu ngấm ngầm lắc đầu, nghĩ nghĩ bèn nắm chặt tay nàng khẽ kéo một cái.
A.
Tiêu Tương Nhi mất thăng bằng, ngã vào trong ngực Hứa Bất Lệnh, cực lực đè nén mới bảo trì trấn định, tưởng muốn đứng dậy, sau lưng lại leo lên một cánh tay.
.
Tiêu Tương cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi có chút gấp gáp vặn vẹo, chỉ là khắc sau liền đương trường cứng lại.
Bốn môi chạm nhau.
Ngọt dịu như lan, trơn nhẵn như mật.
Tròng mắt Tiêu Tương Nhi chợt trợn tròn, bàn tay bắt lấy bả vai Hứa Bất Lệnh, có chút khó mà tin tưởng.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, khóe mắt mang theo mấy phần ý cười.
Nhịp thở của Tiêu Tương Nhi rõ ràng nặng thêm mấy phần, muốn cắn người, song vẫn nhịn được. Trong đầu thầm nghĩ, Ta là vì quốc gia đại nghĩa mới cứu hắn, ngày mai liền uống rượu độc tự sát, đừng có suy nghĩ bậy bạ.
Tự an ủi mình xong, Tiêu Tương Nhi liền từ từ thả lỏng.
Hai tròng mắt vốn trấn tĩnh, tùy theo tâm thần buông lỏng, rất nhanh liền trở nên mờ mịt, không biết lúc nào đã dần hóa thành một vũng nước trong veo.
Quốc gia đại nghĩa cái gì, trưởng ấu tôn ti cái gì, lúc này tựa hồ đã bị vứt sang một bên.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh trăng vẩy xuống đình viện, trong căn phòng an tĩnh, màn trướng rủ xuống.
Sột soạt.
Quần lót vướng víu bị ném ra, hà hoa tàng lý lại bị người có tâm giữ lại.
Thật bị thương, thái hậu, chính ngươi.
Không được kêu thái hậu.
Sau khi quyết định, Tiêu Tương Nhi không chần chừ nữa, nàng leo lên người Hứa Bất Lệnh, một tay chống lên ngực hắn, tay còn lại nàng cầm lấy côn thịt, kê đầu côn thịt vào hoa huyệt của mình, dùng đầu côn thịt cạ cạ lên hai môi hoa huyệt trước, lâu lâu lại chọt nó lên âm hạch để kích thích mình.
a.
Đầu khất côn thịt đã cài vào đúng vì trí, âm dịch từ trong hoa huyệt nàng không ngừng chảy ra, eo nàng uốn éo dữ dội, sau đó từ từ ngồi xuống.
a, !
Ưhhh.
Tiêu Tương Nhi hự lên một tiếng đau đớn khi toàn bộ côn thịt to lớn của hắn đã đâm vào trong hoa huyệt của nàng, làm hoa huyệt co thắt kinh khủng.
a. đau quá.
Nàng từ từ một chút.
Ai cần ngươi lo.
Qua một lúc, thấy đã hết đau, nàng bắt đầu chuyển động, hai tay chống lên ngực Hứa Bất Lệnh bóp chặt, miệng hít hà, mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ rần như say rượu, dâm thủy chảy ra lai lán, kèm theo còn có chút tơ máu.
a. Ôi. sướng quá!
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
Ai nói nữ nhân không có dục vọng thầm kín, cả chục năm phòng không gối chiếc, đủ để làm cho rất nhiều liệt nữ không cách nào kiềm chế nỗi.
Phạch phạch phạch.
Tiếng da thịt va chạm không ngừng vang lên, trong phòng tràn ngập hình ảnh dâm mỹ và tiếng rên rỉ tiêu hồn, còn có hương vị đặc trưng lan tỏa.
Á. ra rồi. ra rồi.
Qua tầm nửa giờ, kèm theo tiếng hét tiêu hồn thực cốt, hoa huyệt của nàng không ngừng co thắt, từ trong tử cung phun ra một luồng âm tinh mạnh mẽ, côn thịt của Hứa Bất Lệnh cũng như nổ tung, thân thể cứng lại, từng đợt từng đợt dương tinh bắn vào tận đáy hoa huyệt của nàng..