Thế Tử Hung Mãnh

Chương 201: A cái này...

Chương 201: A cái này...




Sa sa.

Mưa xuân rả rích trút xuống, đánh lên cửa sổ và mái vòm, phát ra tiếng vang tí tách. Chim chóc dậy sớm mờ mịt nhìn lên màn mưa, nhảy tới nhảy lui giữa xà ngang dưới mái cong, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng hót khẽ.

Chít chít.

Phương đông dần sáng lên.

Nữ tử trắng đêm mệt nhọc, bị chim chóc líu lo ồn ào đánh thức, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn mềm, có chút mờ mịt dụi dụi tròng mắt.

Ô.

Trời còn chưa sáng rõ, lại không có đèn đuốc, đập vào mắt là một mảnh tối thui, chỉ có thể thấy được đỉnh màn, quanh thân ấm áp dễ chịu, trên người lại có chút đau nhức, đặc biệt là nơi hạ thân của mình.

Thái hậu mờ mịt mở mắt, thần tình dần trở nên tỉnh táo, ráng đỏ từ từ tuôn hiện trên gò má vốn đã có vài phần đỏ ửng, vẻ biếng nhác trên mặt dần chuyển thành cứng ngắc.

Sao ta ngủ lại.

Đây là.Hứa Bất Lệnh.

Cả người thái hậu chợt cứng đờ, cuối cùng nhận ra đây là nơi nào, chuyện gì vừa xảy ra.Hoàng hôn hôm qua, chuẩn bị đợi đến trời tối liền rời đi, sau đó mang theo rượu độc tới hoàng lăng tiên đế tự sát. Làm sao nhoáng cái trời đã sáng.

Ánh mắt thái hậu thoáng hiện vẻ hoảng hốt, chuẩn bị xoay người ngồi dậy, đột nhiên có cảm giác dị dạng từ trên thân truyền tới, đôi mắt tuyệt mỹ hiện ra mấy phần thống khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt, không kìm được khẽ rên một tiếng.Thái hậu hiện vẻ mờ mịt, không biết tại sao mình lại biến thành thế này, nàng chỉ nhớ được sấp ở trong ngực Hứa Bất Lệnh, sau đó bị hôn một cái, tiếp sau liền mơ mơ màng màng, không nhớ được quá rõ ràng.

Tối hôm qua.. Trước cưỡi lên. Rất mệt rất mỏi. đột nhiên Hứa Bất Lệnh động. Xin tha. Hảo ca ca.

Những cảnh tượng lung tung rối loạn và lời nói khiến người khó mà mở miệng tuôn lên trong đầu, thái hậu trợn tròn mắt, có chút khó mà tin tưởng.Nữ nhân điên này là ta?

Chẳng lẽ là nằm mơ.Không đúng.

Thái hậu cắn môi, trong mắt chớp qua mấy phần thẹn phẫn.Nàng chưa làm qua chuyện kia, không khả năng mơ thấy rõ ràng vậy được.

Tiểu tử chết tiệt kia chỗ nào cũng dám hôn, đẩy đều không đẩy ra được. Xin tha cũng không nghe, tựa hồ đến khi mắt nàng trắng dã. Sau đó. liền nhớ không rõ.

Nàng ngất đi !

Trong mắt thái hậu mang theo mấy phần kinh ngạc. đã bảo không thể động, sao lại làm nàng ngất đi, chẳng có chút thương hương tiếc ngọc gì cả.

Nghiệp chướng này.

Tinh thần thái hậu dần tỉnh táo lại, toàn thân đau nhức cũng từ từ tiêu tán, phát hiện mình đang nằm quay mặt vào trong, vốn định quay người quở mắng vài câu, nhưng vừa khẽ động liền ngừng lại, có chút khó mà đối mặt.

Dù có là nữ nhân kiên cường đến mấy, đến cái lúc này, lá gan cũng chẳng lớn đi đâu được.

Thái hậu nhấp hé môi, tay bắt lấy chăn, không dám đi cảm giác động tĩnh sau lưng.

Chỉ sợ còn đang ngủ.

Dù sao người cũng đã cứu được, hay là lặng lẽ đứng dậy, sau đó tới hoàng lăng tự sát.

Không biết đã giải độc chưa nữa.

Chắc giải rồi, nếu chưa giải, chẳng phải hắn đang gạt ta.

Tốt nhất vẫn nên lặng lẽ đi thôi.

Nghĩ tới đây, trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần kiên quyết, chuẩn bị nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, nhưng không biết vì sao lại không nỡ rời khỏi chăn mềm ấm áp.

Vừa nảy sinh ý niệm này, trên mặt thái hậu thoáng hiện mấy phần hoảng loạn, cố tự trấn định, trong lòng trách mắng mấy câu, Tiêu Tương, ngươi đã phạm phải sai lớn, không chết làm sao xứng với liệt tổ liệt tông, nếu bị người phát hiện, trăm năm ngàn năm sau đều sẽ bị mắng là"Dâm hậu"

Nhớ tới thề độc, hết thảy tâm tư lung tung rối loạn trong đầu thái hậu bỗng chốc bị quét sạch, ánh mắt kiên định mà thoải mái, chậm rãi xốc lên đệm chăn, chỉnh lý váy áo, vẻ mặt bình thản quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Trong chăn đệm trống không chẳng có gì.

Khẽ xốc màn trướng lên một chút.

Thấu qua màn trướng, có thể thấy được trong gian phòng tối tăm mờ mịt, một nam tử vóc người cao gầy đứng ở cạnh bàn, tóc dài như thác, trong tay cầm lấy bầu rượu ngửa mặt lên thống ẩm, dịch rượu mát lạnh men theo khóe miệng chảy tràn ra, rơi xuống mặt đất.

Ùng ục ùng ục.

Thái hậu,, ⊙ ⊙, !

A. đừng đừng đừng. Tiểu Bất Lệnh, nhanh nhổ ra.

Hả?

.

Đêm tối sắp hết, trước lúc mặt trời ló rạng.

Ánh sáng nhỏ yếu thấu qua giấy dán cửa sổ đi vào, sáng sớm cuối tháng hai tương đối lạnh, không khí trong màn trướng mang theo tí ti ấm áp, cảm giác nóng ấm trên cánh tay vẫn vô cùng rõ ràng.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp tròng mắt có chút mệt mỏi, khẽ thở ra một hơi.

Nói thế nào cũng tính là phương pháp thí nghiệm giải độc, còn kết quả. Không xấu đi là được.

Chẳng qua ở Thái Cực Điện, Hứa Bất Lệnh đúng thật đã bị thương, tối qua gần như đã liều mạng già.

Gánh nặng trong lòng thái hậu chắc tương đối nặng, rõ ràng đã thả lỏng, nước nôi tràn đầy chính là bằng chứng phối hợp rõ ràng nhất, nhưng phòng tuyến trong lòng lại rất kiên cố, ánh mắt một mực né tránh, nhăn nhăn nhó nhó, chiếu cố hắn mà cứ như qua quít cho xong chuyện.

Đến sau Hứa Bất Lệnh hết cách, đành phải mang thương thượng trận, chiêu số mà đời trước từng tinh thông đều dùng hết trên thân thái hậu, mới khiến nàng thần chí mơ hồ, mắt trắng dã. thậm chí còn khóc.

Nói thật, hắn cũng rất đau lòng.

Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn nữ tử ngủ say đang gối đầu trên cánh tay, bởi vì đưa lưng về phía hắn, chỉ có thể thấy được gò má và lỗ tai, lại vẫn đỏ ửng như cũ.

Mặc dù có thân phận và bối phận cao quý, nhưng trên thực tế tuổi tác thái hậu cũng không lớn, đặt ở kiếp trước còn tính là tiểu cô nương. Mang theo gánh nặng trong lòng, còn bị"chà đạp"không nặng không nhẹ, trong lòng Hứa Bất Lệnh hơi có chút thẹn ngượng, nhưng xin lỗi gì đó lại quá giả, cũng chỉ có thể đến sau từ từ đền bù.

Sắc trời vừa chuyển sáng, có tám tên tử sĩ canh giữ ở ngoài đình viện, không ai đi vào quấy rầy.

Hứa Bất Lệnh chăm chú nhìn một lúc, tối hôm qua một đêm chưa chợp mắt, hai người đều ra không ít mồ hôi, có chút miệng khô lưỡi ráo.

Trầm tư chốc lát, Hứa Bất Lệnh không nhẫn tâm đánh thức thái hậu vừa mới ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đứng dậy mặc giày vào, tìm kiếm một vòng ở trong phòng.

Hồ lô rượu trong tay, tối hôm qua lúc hành sự đã uống không ít, còn chuốc cho thái hậu mấy ngụm, giờ đã rỗng tuếch.

Hứa Bất Lệnh hơi có chút đau đầu, lại không tiện kêu hạ nhân đi vào, đành phải ưỡn người ngồi dậy, trước thu thập đồ áo rải rác trên đất, sau đó chậm rãi bám lấy tủ kệ, đi vào cạnh bàn tròn.

Trên bàn đặt một hộp thức ăn.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, tưởng đây là thứ thái hậu mang đến thăm mình bèn mở ra nhìn. bên trong quả nhiên đặt một bầu rượu.

Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Cầm lên bầu rượu, mở nắp ngửi ngửi, mùi hơi nhạt, mang theo chút hương hoa, trước giờ hắn chưa từng uống qua.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, giơ lên bên miệng nhấp khẽ một ngụm, tròng mắt tức thì sáng lên.

Nhè nhẹ, trơn tuột!

A.

Mặc dù khẩu cảm có hơi cổ quái, nhưng là thứ thái hậu mang theo, đêm qua còn xả thân cứu hắn, không có gì để lo lắng cả.

Hứa Bất Lệnh giơ bầu rượu lên ngửa đầu thống ẩm, dịch rượu trượt vào cổ họng, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Xột xoạt.

Mới vừa chuốc được mấy ngụm, sau lưng liền truyền đến tiếng vang.

Hứa Bất Lệnh thả xuống bầu rượu, giơ vạt áo lau miệng, quay đầu liếc nhìn. thái hậu hai mắt mở to, mờ mịt nhìn hắn. Rất nhanh sắc mặt chuyển thành vẻ hoảng sợ, hít sâu một hơi khí lạnh, khoa tay múa chân vung tới vung lui, hớt hải nói.

A. đừng đừng đừng. Tiểu Bất Lệnh, nhanh nhổ ra.

Hả?

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, ngơ ngác chớp chớp mắt.

Sao thế?
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất