Chương 202: Lừa đảo!
Ngoài đình viện gió thổi nhè nhẹ, trong phòng ngủ cửa sổ đóng chặt, nữ tử giơ lên váy hoa sen, luống cuống tay chân định đứng dậy, đến cả y vật che lấp đều không kịp trìm, cứ thế đi chân đất, tính chạy ra gian ngoài, nào ngờ vừa bước ra một bước liền lảo đảo.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, tối hôm qua mải giải độc, quên mất đốt đèn, lúc nàym mới có tâm tư hân thưởng cảnh sắc trắng lòa trước mặt.
Thái hậu đã hoảng thần, cũng không cố cách ăn mặc dị dạng trên người, cố nén chạy tới trước mặt Hứa Bất yLệnh, lắp bắp nói.
Đừng uống đừng uống. Ai nha. nhanh nhổ ra.
Vừa nói vừa đưa tay ra sức vỗ lên lưng Hứa Bất Lệnh, còn định thò tay vào trong miệng hắn.
Khó trách thái hậu gấp gáp đến vậy, lần này nàng lấy đi hoàng lăng dâng lễ làm cái cớ để ra khỏi cung, rượu độc đã pha sẵn, sợ bị Xảo Nga phát hiện nên vẫn luôn mang theo trong người, nghĩ đến Hứa Bất Lệnh nằm trên giường không dậy nổi, không cách nào động đậy, thế là bèn bỏ ở gian ngoài.
Nhưng thái hậu vạn vạn không nghĩ tới, nàng ngủ thiếp đi, Hứa Bất Lệnh vừa sáng sớm đã đứng lên tìm rượu uống, phải biết rượu này chính là dùng để tự sát. Vừa mới dùng mạng cứu sống ngươi, ngươi còn ngại chết không đủ nhanh.
Ai nha. ngươi nhanh nhổ ra.
Thái hậu gấp đến sắp khóc, tại chỗ dậm chân, đưa tay định móc cổ họng Hứa Bất Lệnh, bắt hắn phun ra.
Hứa Bất Lệnh ngơ ngác, khẽ khàng bắt lấy cổ tay thái hậu, cười nói, Làm sao vậy?
Ai.Thái hậu sốt ruột nức nở lên, phe phẩy cánh tay, phiến thịt trắng ngần nơi ngực lúc ẩn lúc hiện.
Nhanh nhổ ra, rượu này không uống được.Hứa Bất Lệnh chẳng hiểu gì sất, cúi đầu nhìn xuống bầu rượu trong tay.
Dễ uống lắm mà. Dễ uống cái đầu ngươi, mau mau.
Thái hậu thực sự hết cách, đành phải cắn răng nói, Có độc, uống sẽ chết, nhanh nhổ.
. ?Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đưa tay vuốt vuốt sống mũi thái hậu.
Đùa! Xì. ngươi.
Thái hậu thật gấp khóc, dùng sức vỗ vai Hứa Bất Lệnh, Nhanh nhanh nhanh. Thật không uống được. Chết ngay đấy.
.
Hứa Bất Lệnh tử tế đánh giá, vẻ nôn nóng của thái hậu không giống làm bộ, tựa hồ cũng không giống đang liếc mắt đưa tình với hắn.
!
Nét mặt vốn đang mang theo mấy phần ý cười của Hứa Bất Lệnh chợt cứng lại, nhíu mày nói.
Ngươi chuẩn bị rượu độc làm cái gì?
.
Thần tình thái hậu cứng lại, nhưng đã không cố được quá nhiều, giơ tay vỗ đánh lên ngực hắn.
Ngươi cứ nhổ ra trước đã, ta xin ngươi.
Hứa Bất Lệnh tử tế cảm nhận một phen, lúc này mới thấy hơi có gì đó là lạ, song chỉ là thấy cảm buồn ngủ chứ không khó chịu, đoán chừng là độc dược trong"Mỹ nhân hương". Loại độc dược mang theo dị hương này không cách nào dùng để giết người, độc tính không gắt cũng không mang đến nửa điểm thống khổ, thường thường dùng để tự sát.
Chẳng trách vừa rồi cảm thấy hương vị là lạ.
Hai hàng lông mày Hứa Bất Lệnh nhíu chặt, đánh giá vẻ lo lắng trên mặt thái hậu.
Ngươi không nguyện ý cứu ta thì cứ nói thẳng là được, tại sao lại chuẩn bị cho mình thứ này?
Thái hậu đã hoảng thần, nước mắt lăn xuống, lại chỉ nôn nóng vỗ đánh lên người Hứa Bất Lệnh, mang theo mấy phần sốt ruột, giận nói.
Ngươi. Ngươi nhanh nhổ ra!
.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc thoáng chốc, sau đó khẽ thở dài, đi tới cạnh tủ đứng lấy ra một bình sứ nhỏ, trút ra một viên thuốc, ném vào miệng uống kèm với rượu. Viên thuốc này là do Hạnh Lâm Thánh Thủ đun chế, có thể giải bách độc điều trị nội tức, ngay cả Ninh Ngọc Hợp trúng độc châm đều có thể giải, càng không cần phải nói tới cái thứ độc dược cỏn con này.
Thái hậu ở phía sau khẩn trương nhìn vào, thẳng đến khi Hứa Bất Lệnh nuốt xuống viên thuốc, vẫn có chút lo lắng hỏi.
Ngươi trước cứ nhổ hết rượu ra đã.
Nhổ ra, thế còn nuốt thuốc làm gì.
Hứa Bất Lệnh nhu hòa nói, sau đó xoay người nghiêm túc nhìn vào mắt thái hậu.
Sao lại muốn tự sát? Nếu không nguyện ý cứu ta, cứ nói thẳng là được.
Thái hậu thoáng ổn định tâm thần, đủ loại tâm tư lần nữa về lại trong đầu, sắc mặt khẽ biến, nắm tay siết chặt.
Không liên quan gì tới ngươi.
Nói xong quay người định chạy đi ra, hoàn toàn quên mất giờ nàng chỉ mặc mỗi áo yếm.
Ba.
Một tiếng giòn tan vang lên trong phòng.
Bộ ngực sữa trắng ngần lộ rõ trong không khí, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn, cái bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, dưới nữa là một vùng phương thảo đen nhánh, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy khe hoa huyệt hồng hào khép chặt. để ai cũng không nỡ dời mắt.
Thái hậu khẽ run lên, tiếp theo"A.", kinh hô một tiếng, hoảng hốt chạy vội về trong phòng bên, tìm kiếm tới lui mà không thấy váy quần đã ném đi đâu, đành phải kéo lên chăn mỏng quấn quanh người, nét mặt đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
Hứa Bất Lệnh thở dài bước tới phòng bên, vì thương thế chưa lành, dáng đi còn có chút lảo đảo.
Thái hậu rõ ràng khá là căng thẳng, trên mặt lại vẫn cố nặn ra vẻ kiên quyết, theo bản năng lui về trong chăn nệm, ánh mắt trốn tránh nói.
Ngươi đừng quản ta, ta là đương kim thái hậu. Thất tiết vốn là tội nên vạn chết, ngươi còn sống là được rồi. Sau này phải nghĩ nhiều đến bách tính.
Vì cứu ta, ngươi liền cầm luôn cả mạng mình đi cược?
Hứa Bất Lệnh đi tới trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, đưa tay định vuốt mặt nàng.
Ánh mắt thái hậu thoáng hiện vẻ bối rối, xen lẫn với đó là một chút phẫn nộ.
Ngươi nghĩ bản cung là ai? Ta chỉ không muốn ngươi chết, ngươi còn hữu dụng đối với thiên hạ này, thế nên ta mới cứu ngươi. Ta đã không mặt mũi nào sống tạm trên đời, muốn chết muốn sống là chuyện của chính ta.
Nói xong liền định vòng qua Hứa Bất Lệnh, đi tới bên bàn cầm lên nửa bầu rượu độc còn lại.
Hứa Bất Lệnh đưa tay ngăn trở đường đi, cố gắng bình tĩnh, thanh âm hết sức nhu hòa.
Thái hậu nương nương chết trong phòng ta, ta vẫn phải chết. Trước cứ ngồi xuống đã, đừng kích động thế.
Thái hậu dần dần khôi phục lý trí, giờ chỉ muốn chết quách cho xong, sống lâu một khắc đồng hồ, trong lòng lại càng thêm một phần tự trách và hoảng loạn, đường đường thái hậu lại đi tư thông với nam tử khác, chỉ nghĩ đến thôi liền đã khiến người phỉ nhổ, làm sao còn ngồi xuống được.
Thái hậu cắn răng, đang định gạt ra Hứa Bất Lệnh, chỉ là vừa chạm vào, Hứa Bất Lệnh liền khẽ lắc lư, tay phải chống đỡ lên vách tường mới đứng vững được.
Thấy bộ dạng yếu ớt này, thái hậu sững sờ, giờ mới nhớ tới chính sự, mắt trợn tròn nhìn Hứa Bất Lệnh.
Ngươi giải độc chưa?
Ách.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ, đưa tay vuốt vuốt trán, ngồi xuống bên giường, bộ dạng muốn nói lại thôi.
?
Vẻ lo lắng trên mặt thái hậu mặt dần dần biến thành kinh ngạc, tiếp đó bước nhanh đi tới trước mặt, ấn lấy cổ tay Hứa Bất Lệnh, cẩn thận xem mạch.
Tỏa Long Cổ rõ ràng còn đang trở tắc khí huyết.
Ngươi.
Thái hậu chợt đứng dậy dậy, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng, xen lẫn với đó là mấy phần bi phẫn, đưa tay chỉ vào Hứa Bất Lệnh.
Ngươi. Ngươi gạt ta? Ngươi. Không ngờ.
Ngữ khí lắp bắp, mang theo oán giận khó nói nên lời.
Nếu Hứa Bất Lệnh đang dối gạt nàng, vậy tối qua hai người đã làm cái gì. tư thông?
Cả người thái hậu khẽ run lên, không ngừng lắc đầu, khó có thể tin tưởng chậm rãi giật lùi ra sau, ánh mắt ngũ vị tạp trần, phẫn nộ, xấu hổ, tự trách., nhưng càng nhiều chính là thất vọng, thất vọng vì Hứa Bất Lệnh lại dùng cách nào để lừa gạt thiện ý của nàng.
Hứa Bất Lệnh sờ lên cằm, thực sự có chút khó mà mở miệng, thấy thái hậu hiểu lầm, cuối cùng đành phải ngượng ngùng nói.
Ừm. Độc thì được giải rồi.
Nói hươu nói vượn!
Vành mắt thái hậu đỏ lên, mang theo bi phẫn lần nữa xông đến trước mặt, cẩn thận bắt mạch, sau đó lạnh lùng nói.
Tỏa Long Cổ rõ ràng vẫn còn, ngươi. Ngươi. Ngươi cho rằng bản cung là kẻ ngu chắc?
.