Chương 203: Đóng băng ba xích, không phải bởi cái lạnh một ngày (1)
Đối mặt thái hậu chất vấn, Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi có chút đành chịu, giải thích nói.
Đóng băng ba xích, không phải bởi cái lạnh một ngày. Ta vốn tưởng rằng thuốc đến bệnh trừ, chỉ là. Ừm. Tựa hồ chỉ mới giải được một chút, phải từ từ.
Tối qua sau khi Hứa Bất Lệnh khiến thái hậu mắt trắng dã ngất đi, thật ra hắn đã phát hiện, Tỏa Long Cổ trong cơ thể rõ ràng ngoan ngoãn mấy phần, khí huyết bị trở tắc cũng khôi phục ít nhiều, đây là hiệu quả không thể có được sau khi đã thử đủ mọi phương pháp, chứng tỏ cách này thật sự hữu dụng.
Nhưng hiệu quả. Đoán chừng chỉ giải được một phần trăm.
Thái hậu đầy mắt nghi hoặc, đưa tay đặt lên cổ tay Hứa Bất Lệnh tử tế cảm giác một phen, trước kia nàng từng bắt mạch cho Hứa Bất Lệnh, lần này tử tế cảm giác, phát hiện quả nhiên so trước kia đỡ hơn một chút. Chí ít có còn hơn không.
.
Thái hậu gắt gao nhíu mày, mờ mịt hỏi.
Vậy. Vậy giờ phải làm sao? Đến cùng có tác dụng hay không?
Hứa Bất Lệnh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của thái hậu, quấn quít một phen, sau đó mới nói.
Tất nhiên là có tác dụng, chẳng qua, tựa hồ phải từ từ, phải trường kỳ uống thuốc. Trường kỳ uống thuốc.
Thái hậu nhấp hé môi, trầm tư một phen, đột nhiên mắt hạnh trợn trừng, bất thần đứng bật dậy, quơ chăn đệm bọc lấy mình, khó mà tin tưởng trừng nhìn Hứa Bất Lệnh.
Ngươi. Ngươi đừng mơ. Ta. Phi phi phi. ta.Hứa Bất Lệnh trải tay ra.
Thái hậu. Tựa hồ chỉ có thể từ từ, bằng không. Tối qua coi như công cốc.
Công cốc?Thái hậu sửng sốt đứng ngây ra đó, đầu óc rối tung, cường hành cắn răng mới hơi chút trấn định lại, phân tích tình hình trước mắt.
Cách này hữu dụng không?
Có, Hứa Bất Lệnh không gạt người.Vốn định giải độc xong liền tự sát, nhưng nếu giải độc phải tiến hành từ từ, vậy thì.
Giờ mà chết ngay, tối hôm qua liền thành công cốc.
Không giải xong độc liền không thể chết.Thế này thì khác gì tư thông đâu?
Hai hàng mày liễu dựng đứng lên, thái hậu trừng nhìn Hứa Bất Lệnh, một bộ thà chết không theo.
Thần tình Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ lúng túng, nghiêm mặt thuyết phục nói, Ừm. Ước chừng khoảng một trăm lần là được. Thái hậu. Không thể bỏ dỡ nửa chừng được.
Phi.
Nhịp thở của thái hậu dần trở nên gấp rút, mắt nhìn quanh trái phải, như thể muốn nện đầu lên cột trụ, chết quách trong phòng này.Hứa Bất Lệnh thở dài.
Tên đã lên dây, không thể không phát. Bằng không.
Ngươi.
Thái hậu bọc lấy chăn mền đi tới đi lui trong phòng, tâm loạn như ma, nếu biết sẽ rơi vào cảnh muốn sống không được, muốn chết không xong như bây giờ, vậy còn không bằng không cứu.
Thái hậu chỉ bực bội một lúc, lát sau liền mặt lạnh trừng nhìn Hứa Bất Lệnh.
Làm sao ngươi không nói sớm?
Hứa Bất Lệnh rất là vô tội.
Trước đó ta cũng không biết.
Thái hậu cắn răng.
Ngươi dám chắc từ từ sẽ hữu dụng?
Hứa Bất Lệnh xoa vuốt ngón tay cái, đánh giá thái hậu một lúc rồi nói.
Hay là. Thử một lần?
. ?
Thái hậu gắt gao nắm chặt bàn tay, mắt trợn trừng nhìn Hứa Bất Lệnh nửa ngày.
Hứa Bất Lệnh cố nặn ra ý cười, nói thật bây giờ hắn rất khó thản nhiên đối mặt với thái hậu.
Thái hậu hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra sắc trời bên ngoài, cách thời điểm trời sáng rõ còn một khoảng nữa, thế là bèn bước nhanh đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, chân trần đá lên đùi hắn.
Vậy thì nhanh chút. nhanh chút.
.
Hứa Bất Lệnh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ra hiệu.
Thái hậu đỏ mặt lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, do dự một lát, sau đó hậm hực ném đệm chăn lên đất, nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn giữa eo, nhắm mắt lại, bộ dạng như đang thản nhiên đợi phạt.
Hứa Bất Lệnh không khỏi đau đầu, nếu trong lòng nàng mà cứ kháng cự, có làm đến nửa đêm cũng chưa hẳn có hiệu quả, đành phải nhẹ giọng an ủi.
Thái hậu, ngươi buông lỏng chút.
Đừng gọi ta thái hậu.
. Tương nhi, buông lỏng chút.
.
Hô hấp của Hứa Bất Lệnh có chút dồn dập nhìn khu vực tam giác hoàn mỹ kia, lông mao đen tuyền mềm mại, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, đôi đùi đẹp thon dài mượt mà kẹp chặt, cái mông đầy đặn săn chắc, khuôn mặt của Tiêu Tương Nhi ửng hồng, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh từ từ tách cặp chân của mình ra, có chút thẹn thùng nói.
Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh si mê nhìn hoa huyệt xinh đẹp của nàng, cổ họng hắn khô lại, nhịn không được nuốt nước bọt, đầu hơi cúi xuống, Tiêu Tương Nhi xấu hổ đến nhắm chặt mắt, mái tóc dài phiêu dật, thân thể uốn éo, cái bụng bằng phẳng như gợn sóng phập phồng, hai chân run rẩy, từ trong khe hoa huyệt hồng nhuận, chậm rãi chảy ra một chút chất lỏng màu ngà sữa.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nhích gần đến phía trước, quy đầu côn thịt cọ cọ ở cửa hoa huyệt, chậm rãi đẩy hai mép nhỏ hoa huyệt như cánh hoa ra.
Thốn. ngươi nhẹ một chút.
Tiêu Tương Nhi run rẩy nói, Hứa Bất Lệnh ôn nhu gật đầu, chờ hoa huyệt của nàng dần dần thích ứng, mới tiếp tục đẩy côn thịt vào sâu..