Chương 204: Đóng băng ba xích, không phải bởi cái lạnh một ngày (2)
Hứa Bất Lệnh cảm giác được côn thịt của mình đã đâm tới cuối cùng, ngọ nguậy ở trong thảm thịt non mềm mại, cảm giác ấm áp kia làm cho hắn thoải mái đến thở hắt ra, mỗi lần đều cắm thật sâu vào trong thân thể của nàng.
Ót. ót. phạch. phạch.
Ân.uhm. ui da.
Tiêu Tương Nhi cũng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ vui thích, hắn vừa cố nén xúc động chạy nước rút, quan sát phản ứng thân thể của Tiêu Tương Nhi, vừa điều chỉnh lực đạo cắm côn thịt, chậm rãi hưởng dụng nhục cảm khít chặt mê người kia.
Qua một lúc, Hứa Bất Lệnh tăng tốc độ, hoa huyệt của nàng căng đầy, mỗi lần côn thịt ra vào đều kích lên cổ tử cung, kèm theo âm dịch tràn lan, động tác của hắn càng lúc càng hung mãnh, mỗi một lần hung hăng dập vào đều làm cho Tiêu Tương Nhi phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Bất Lệnh. ta. chết mất. A. quá sâu. rồi. đến. đáy. rồi.a.
Dập một lúc lâu, đột nhiên Hứa Bất Lệnh cảm giác hoa huyệt của nàng co rút kịch liệt, Tiêu Tương Nhi lại tới cao trào, đôi mắt nàng mở ra thật to, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, bàn tay nhỏ bé dùng sức bấu lấy người hắn, toàn thân nàng run rẩy, một làn âm tinh ấm áp từ sâu trong hoa tâm phun ra, làm dịu lấy chỗ kết hợp của hai người.
Phạch phạch.
.
Gió xuân thổi qua, chớp mắt ánh bình mình đã ló rạng, nắng ấm vẩy vào trong ngóc ngách đình viện vương phủ, bọn nha hoàn bắt đầu bận rộn lên.Trong phòng ngủ an tĩnh ở hậu trạch, tiếng vang đã dừng lại.
Trán thái hậu thấm ra mồ hôi, mặt đỏ lên cắn răng đứng dậy, trừng nhìn Hứa Bất Lệnh đang cười ôn hòa bên cạnh, dù tâm trí cứng rắn, lúc này cũng khó miễn hiện ra mấy phần thẹn ngượng, gắt gao quơ lấy đệm chăn bao bọc mình lại, thật lâu mới hoãn thần. Ngươi. Ngươi không phải là không thể động ư?
Độc được giải chút. Tự nhiên liền có thể động. A. Phi. Không được lại đây.
Hết cách rồi. giải độc mà.Hứa Bất Lệnh trên người có thương, thật có hơi ăn không tiêu, chỉ là ngoài mặt vẫn thản nhiên, khẽ khàng giúp nàng chỉnh lý đầu tóc rối bời, mềm giọng nói.
Tương nhi. Ta. Ngậm miệng, không biết lớn nhỏ.
. Thái hậu. Ai nha.
Thái hậu gấp đến dậm chân, lại cũng không biết nên làm sao bây giờ, đưa tay thò ra từ trong chăn đệm, ấn lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh tử tế cảm giác một phen. ừm, đúng là biến mất một chút.Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.
Hình như đúng thế thật.
Thái hậu cắn môi, nín nửa ngày, sau đó đứng lên đi tới lui đi trong phòng, không biết dùng ra bao lớn nghị lực, cuối cùng mới hạ quyết định, lạnh lùng nói.
Một trăm lần! Nhiều một lần đều không được, đến lúc đó dù không giải độc xong, ta cũng sẽ tự sát, ngươi tự sinh tự diệt.
Hứa Bất Lệnh mềm giọng thuyết phục.
Ngươi đừng ôm theo ý nghĩ đó.
Ngươi ngậm miệng!
Thái hậu trừng nhìn nghiệt chướng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta cứu ngươi đã là nhân chí nghĩa tận, ngươi còn nói nữa, ta chết ngay bây giờ cho ngươi xem. Giờ đã hai lần, ta nhớ rồi đấy.
Nói tới đây, thực sự ủy khuất, nàng lại rơm rớm nước mắt.
Hứa Bất Lệnh biết tình tự thái hậu ba động quá lớn, cũng gấp không được, đành phải trước ổn định tình tự nàng.
Được rồi, ừm. Một trăm lần thì một trăm lần.
Thái hậu hơi chút bình tĩnh, lại có chút hoảng loạn đi tới nói.
Sao có thể thế này. Không thể sống không thể chết, cũng không thể ở trong vương phủ. Ngươi. Ngươi đúng là nghiệt chướng.
Hứa Bất Lệnh trầm tư một lúc rồi nói.
Hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài thành tìm đạo quán dưỡng thương, hay là thái hậu.
Muốn giải độc liền phải làm cái kia, không thể ngày ngày đều chạy vào trong cung, thái hậu cũng không khả năng ngày ngày tới vương phủ.
Một trăm lần.
Thái hậu chỉ nghĩ đến đó thôi liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, một lần đều hành hạ nàng đến chết đi sống lại, nhưng nếu không đáp ứng, hai lần trước liền uổng phí, vậy chẳng phải thành tư thông.
Đi tới đi lui trong phòng hai hồi, cuối cùng thái hậu đành chỉ biết khẽ gật đầu, nói.
Ta đi hoàng lăng Tống thị ở tạm mấy ngày. Ngươi. Đến lúc đó liền xem ngươi.
Nói xong buồn bực chạy đi ra.
Hứa Bất Lệnh không biết phải nói gì, vội vàng cúi người bắt lấy cổ tay nàng.
. Quần áo.
.
Thái hậu hít một hơi thật sâu, xoay người vung chân đá lên đùi Hứa Bất Lệnh, tìm trái tìm phải một lúc.
Hứa Bất Lệnh lấy ra váy áo xếp đặt gọn gàng trong ngăn tủ, đưa cho thái hậu.
Sắc mặt thái hậu lúc đỏ lúc trắng, ôm lấy váy áo chạy đến sau bình phong, sột soạt thay đồ.
Này! Ngươi. Ngươi xé đứt dây đai.
. Ta tìm xem. Đây. Chịu khó chút.
Xoay qua chỗ khác. Còn nhìn nữa. Ta. Ta.
Khục.
Đổi hết chăn gối đi. Hồng Loan trở về. Ai. ngươi đúng là yêu tinh hại người.
Được rồi.
.