Chương 205: Hoa đào như cũ
Mưa xuân rả rích vẩy lên đình đài lầu các Quốc Tử Giám, trong sân viện tao nhẫ phía sau, hoa đào một đêm nở rộ, rừng hoa vốn trụi lủi bỗng sáng brừng một góc, như đám mây ngũ sắc trong mưa bụi mông lung.
Quán trà cạnh rừng hoa đào, ấm trà trên lò phát ra tiếng vang"phốc phốc", mTống Ngọc thân khoác văn bào, tay cầm quạt xếp đứng dưới mái hiên, nhìn ra rừng hoa đào trước mặt, thật lâu mà vẫn chưa hồi thần.
Ẩn ước ynhư có một nữ tử tuổi hoa niên du giẩu giữa ngàn cây hoa đào, tử tế nhìn kỹ, lại thấy trước mắt chỉ mỗi sắc đào đỏ chói.
Đạp đạp.
Màn mưa sàn sạt, tiếng bước chân khe khẽ từ ngoài viện truyền đến.
Lưu Vân Lâm gánh lên hai giỏ giấy tuyên, khoác áo tơi đội nón mũ đi tới từ trong rừng đào, đặt giỏ trúc xuống bên cạnh án thư, cúi người thi lễ, sau đó đi vào quán trà.
Tống Ngọc hồi thần, thu lại quạt xếp, đi đến bên cạnh bồ đoàn ngồi xuống, khẽ thở dài, giữa hai hàng chân mày mang theo u sầu nhàn nhạt.
Lưu Vân Lâm ngồi xuống đối diện tiểu án, dáng ngồi rất khiêm tốn, thoáng suy nghĩ một lát rồi nói khẽ.
Vương gia, không phải ty chức không nghĩ ngăn trở, đương thời đám người Lưu thái úy năm lần bảy lượt khẩn cầu thánh thượng hạ lệnh, không để Hứa thế tử đăng trường. Nhưng thánh thượng không biết nghĩ gì, khăng khang lại không có ngăn trở.
Chậm rãi pha chế nước trà, Tống Ngọc bình thản nói, Hoàng huynh trọng văn khinh võ, tiếng nói của đám người Lưu Bình Dương, Hàn Trung Du vốn đã không trọng. Hơn nữa đương thời hoàng huynh lại bị mất mặt, cần một người vãn hồi thể diện, trừ Hứa Bất Lệnh ra, không ai khác có thể làm được. Lại thêm, Tỏa Long Cổ không thuốc nào chữa được, Hứa Bất Lệnh sớm muộn phải chết, chết ở Thái Cực Điện ngay trước mắt bao người, hoàng huynh có thể giải thích với Túc Vương là Hứa Bất Lệnh vì nước mà chết, tránh miễn vô duyên vô cớ chết rồi, khiến Túc Vương sinh tâm bất mãn.
Lưu Vân Lâm khẽ gật đầu, hồi tưởng lại từng hồi trường cảnh xảy ra ngoài Thái Cực Điện.
Theo như ngày đó thấy được, Hứa thế tử không quản không nhìn đánh cược một lần, Giả công công chưa hẳn có thể ngăn được, ánh mắt vương gia quả nhiên cay độc. Hứa Bất Lệnh chính là thiên chi kiêu tử. Túc Vương ném hắn vào trong biên quân ma luyện, vốn có ý thụ lập uy tín, cùng ăn cùng ở với tướng sĩ, lập được chiến công hiển hách, đợi đến lúc cập quan phong vương, có thể trên dưới một lòng khống chế Lương Châu thiết kỵ. Vốn cho rằng hắn tính cách bạo ngược, lại không ngờ bạo ngược đến bước này, vì trút giận, liền dám góp cả mạng đi vào, thực sự là. Ai.
Tống Ngọc đặt chén trà trên tiểu án, thần thái có chút thất vọng nói.
Lưu Vân Lâm nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, Ty chức cũng không ngờ Hứa Bất Lệnh lỗ mãng như vậy, theo lý mà nói hắn đến cả hoàng cung, công văn khố đều dám xông, đáng ra không nên ngu trung như vậy mới đúng.
Tống Ngọc khẽ lắc đầu.
Đấy không phải ngu trung, thân ở tướng môn vốn nên một bước cũng không nhường, Hứa gia nhiều năm ma sát không ngừng với Bắc Tề, nếu là Hứa lão tướng quân, Hứa Du tại trường, kết quả cũng vậy thôi.Lưu Vân Lâm trầm mặc khoảnh khắc, sắc mặt hiện ra mấy phần buồn rầu.
Nhưng Hứa thế tử đã trúng Tỏa Long Cổ, vốn chỉ có một lần cơ hội liều mình đánh cược, lần này đánh chính mình thành phế nhân, ngự y nói tuy tạm thời không ngại, không chết được, nhưng muốn tiếp tục động võ hiển nhiên không khả năng, vương gia mưu đồ. Chẳng phải là vứt đi.
Tống Ngọc hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra vườn hoa đào bên ngoài, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói, Hứa Bất Lệnh là hạng người Thiên Đạo xem trọng, không khả năng cứ vậy trở thành phế nhân, hơi chút hoãn chậm, đợi xem thương thế hắn khôi phục thế nào đã.
Nếu Hứa Bất Lệnh thật phế đi.
. Người thành đại sự, không kể được mất nhất thời. Vâng.
.
Đại nội Hoàng Thành, trong Lập Chính Điện, ngàn cây hoa giấy sớm đã héo tàn, ngàn vạn hoa đào chính đang nở rộ trên đầu cành.Bởi vì Giả Dịch chết đi, Lập Chính Điện đổi cung nhân quét dọn, ngóc ngách vẫn gọn gàng sạch sẽ, lại không được ngăn nắp chỉnh tề như trước.
Hoa đào nở rộ chỉ chừng nửa tháng, đến cuối tháng hai là thời điểm đẹp nhất.
Sáng sớm, tảo triều vừa mới tán đi, Tống Kỵ thân khoác long bào chậm rãi đi tới chỗ ở cũ của Thôi hoàng hậu, ngồi xuống trên ghế nằm trong lương đình, nhìn biển hoa trong sân đình, bên tay cầm lấy ngọc tiêu.Ô ô.
Tiếng tiêu lạnh lẽo thê lương, như khóc như tố, như hư như huyễn, là"Phượng Cầu Hoàng"từ xưa lưu truyền đến nay.
Chẳng ai hoàn mỹ, tâm lực Tống Kỵ đều đặt hết ở chính vụ, từ nhỏ thiên phú đối với mấy thứ tao nhã như cầm kỳ thư họa không đủ, khúc tiêu này, chỉ có thể tính là quen tay hay việc, mô phỏng rất nặng, có hình mà không có ý, chẳng qua vẫn thổi rất chăm chú.
Giả công công giơ lên dù giấy đứng ở bên ngoài thạch đình, nhìn vào sạp nhỏ trống rỗng, có chút thổn thức lắc lắc đầu, kiên nhẫn chờ đợi khúc tiêu thổi hết, lúc này mới mở miệng nói.
Thánh thượng, chuyện cũ đều đi qua, đừng nghĩ mãi trong lòng.
Sắc mặt Tống Kỵ bình tĩnh như nước, chỉ khẽ liếc nhìn tiểu sạp nơi người ấy từng an vị.
Năm đó Tiểu Uyển rất ghét bỏ Trẫm, cứ hay nói Trẫm không biết làm thơ, không biết thổi từ khúc, hệt như lão phu tử trong học đường. Đã nhiều năm vậy rồi, cuối cùng học được thổi từ khúc, nếu Tiểu Uyển vẫn còn, hẳn sẽ khen Trẫm một tiếng.
Giả công công đi vào lương đình, đứng ở sau lưng Tống Kỵ, nghĩ nghĩ một lát, trên khuôn mặt tràn đầy nếp may hiện ra mấy phần cảm thán.
Nếu hoàng hậu vẫn còn, chắc chắn sẽ.
Ai.
Tống Kỵ thả xuống ngọc tiêu, quét sạch đa sầu thiện cảm vốn đã không nhiều sang một bên, tựa trên ghế nằm suy tư.
Thương thế Hứa Bất Lệnh sao rồi?
Giả công công lắc đầu, thổn thức nói.
Tỏa Long Cổ đè ép một năm, hàn độc tích ứ trong cơ thể quá nhiều, mấy ngày trước vì hả giận, ở trước Thái Cực Điện không quản không nhìn làm một trận, mặc dù trước đó uống dược vật áp chế, nhưng vẫn động tới căn bản, độc sắp nhập tim phổi. Tính mạng nhất thời không ngại, nhưng cũng chỉ là treo lên cái mạng, đừng nói động võ, có thể đứng lên đi hai bước đã là thể phách hắn khác với người thường, đổi lại người khác, sợ rằng cả đầu ngón tay đều không động được.
Ngón tay Tống Kỵ gõ lên tay vịn ghế nằm, khẽ thở dài thán nói.
Đứa nhỏ Hứa Bất Lệnh này, ngược lại rất có ngoan kình năm đó của Hứa lão tướng quân, nếu đặt ở một giáp trước, cũng là tướng tài trăm năm khó gặp. Đáng tiếc.
Giả công công do dự thoáng chốc, sau đó tiến lên trước một bước nhẹ giọng nói.
Lấy thể cốt trước mắt của Hứa thế tử, sợ rằng không cách nào tiếp tục đi Quốc Tử Giám đọc sách, Túc Vương vừa mới truyền tin tới hỏi dò thương thế, cũng có ý đón Hứa thế tử về Túc Châu dưỡng thương.
Tống Kỵ nhìn ra vườn hoa đào và mưa phùn bên ngoài, hơi chút trầm mặc một lát.
Túc Châu cách Trường An gần nghìn dặm đường xá, tàu xe mệt mỏi ngược lại thương thân, hành thích tặc tử còn chưa tra được, Trẫm cũng không yên tâm. Cứ để Hứa Bất Lệnh ở lại kinh thành dưỡng thương, người hiền tự có thiên tướng, nói không chừng thân thể dần tốt lên, đến lúc đó lại trở về cũng an ổn chút.
Giả công công gật gật đầu, khẽ khom lưng nói.
Vâng, lão nô tự tay viết một phong thư, hồi âm cho Túc Vương.
Mưa xuân rả rích, hoa đào vẫn tươi rói như cũ.
Tiếng tiêu trong trẻo lần nữa vang lên, tùy theo hạt mưa rơi xuống, cành hoa khe khẽ đung đưa.
Rõ ràng là xuân sắc mãn viên, nhưng giờ này khắc này, lại chỉ còn mỗi đế vương cô tịch.