Thế Tử Hung Mãnh

Chương 206: Đúng là hảo tỷ muội!

Chương 206: Đúng là hảo tỷ muội!




Sàn sạt.

Mưa xuân luôn tới một cách vô thanh vô tức, lại triền miên lâu dài như thể sẽ không có lúc ngừng lại.

Sáng sớm, xe ngựa dừng ngoài cửa chính vương phủ, Nguyệt Nô ánh mắt mỏi mệt, nhảy xuống từ trên xe, giơ dù đỡ Lục phu nhân đi xuống.

Lục phu nhân vẫn một bộ váy xuân xanh nhạt, đêm qua nàng chỉ thiếp đi trên xe ngựa một lát, hai mắt đỏ ngầu, búi tóc cũng có chút tán loạn.

Phù Dung Quan ở Ngọc Phong Sơn, cách ngoài thành mười dặm, đường xá tương đối xa, hôm qua suốt đêm ra khỏi thành, lúc đến nơi thì đạo quán đã sắp đóng cửa. Cũng may mặt mũi hai nhà Tiêu Lục rất lớn, nghe nói Lục phu nhân tới, đạo quán vội vàng lần nữa mở cửa quét dọn, để Lục phu nhân có thể thanh nhàn thắp hương trong chính điện.

Lục phu nhân lo lắng cho thương thế Hứa Bất Lệnh, tâm tư tự nhiên thực thành, cường hành quỳ một đêm trước tượng Tam Thanh tổ sư, đủ loại cầu khấn thì thầm một lượt, tiền hương hỏa đương nhiên càng không cần phải nói, dọa cho lão đạo trưởng Phù Dung Quan sợ không dám nhận.

Sáng sớm, Lục phu nhân lại không nghỉ ngơi trong đạo quán mà trực tiếp mang theo nha hoàn hộ vệ đi về.

Vốn dĩ nha hoàn hộ vệ bồi tiếp ngao suốt một đêm, người ngựa mệt mỏi, hẳn nên nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng Lục phu nhân cứ thấy trong lòng bất an, cảm giác. Ừm. Cũng nói không ra là cảm giác gì. Chỉ biết tựa hồ có gì đó không đúng, lại nói không ra là lạ chỗ nào.

Lục phu nhân xuống xe ngựa, bước nhanh đến dưới cửa chính sơn son thiếp vàng, gọi nha hoàn tới, nhẹ giọng dò hỏi.

Lệnh Nhi không sao chứ?Nha hoàn không dám trêu đùa với Lục phu nhân trong bộ dạng nghiêm túc thế kia, vội khẩn khoản đáp.

Tiểu vương gia không sao, thái hậu nương nương trông một đêm, lão Tiêu đi ra báo bình an mấy lần. À.

Nghe vậy tâm tình căng cứng của Lục phu nhân mới từ từ thả lỏng, thoáng sửa sang lại búi tóc và váy áo, đoan trang hữu lễ chậm rãi đi vào hậu trạch.Hàng lang bên ngoài Thùy Hoa Môn là thông đạo duy nhất kết nội tiền hậu trạch, lão Tiêu chống quải trượng, đứng ở chính giữa cửa lớn như môn thần, gia đinh mũ nón xiên vẹo, trên mặt mang theo mấy gần gấp gáp hiếm thấy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một lần, lại đều không nhìn ra được cái gì.

Sàn sạt.Lục phu nhân mang theo mấy nha hoàn từ trong hành lang đi tới, tốc độ tương đối nhanh.

Trong lòng Lão Tiêu khẽ lộp bộp một tiếng, chỉ cảm thấy"Mạng thế tử xong rồi", vội mỉm cười đưa tay nói, Lục phu nhân trở về sớm vậy? Không ở lại nghỉ ngơi trong đạo quán?

Giọng rất lớn, đoán chừng môn phòng ngoại trạch đều có thể nghe thấy.Lục phu nhân bị dọa nhảy dựng, chẳng qua tính cách lão Tiêu vốn tùy tiện, nàng cũng không để ý, chỉ nhẹ giọng nói.

Tiêu lão, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng kinh nhiễu Lệnh Nhi. Ha ha.

Lão Tiêu đứng ở chính giữa Thùy Hoa Môn, có chút thổn thức lắc đầu, Tiểu vương gia gan lớn, không dọa được. Phù Dung Quan thế nào?

Lão Tiêu là cận vệ của Hứa Bất Lệnh, năm đó cường hành cõng Hứa Bất Lệnh đi ra từ trong núi thây biển máu, Lục phu nhân thấy lão Tiêu khách sáo hàn huyên, tự nhiên không thể mất lễ số, liền dừng bước ở bên ngoài Thùy Hoa Môn, mỉm cười nói.

Nghe hương khách nói rất linh, hi vọng có thể hữu dụng.

Lão Tiêu chép chép miệng, khẽ thở dài.

Cái thứ này, thà rằng tin là có, không thể tin là không, thắp hương vái bồ tát cũng là chuyện tốt. Ừm. thật ra tiểu vương gia cũng tin phật.

Lục phu nhân hơi khẽ nhíu mày.

Phù Dung quan là đạo môn. Lệnh Nhi tin phật? Sao ta chưa nghe nói qua?

Lão Tiêu miệng đầy bậy bạ, không lời tìm lời nói.

Vương phi tin phật, tiểu vương gia liền cũng tin theo.

Vậy à.

Lục phu nhân nhấp hé môi suy xét một phen, sau đó hỏi.

Thế phải làm sao. Lệnh Nhi tin phật, ta đi vái đạo sĩ, Đạo tổ lão gia liệu có tức giận không.

Chắc là không, tiền hương hỏa đến nơi là được rồi.

Ừm. Cũng đúng.

.

Không lời để nói.

Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, giương mắt nhìn trời.

Khí trời hôm nay rất không sai.

.

Lục phu nhân thoáng nghiêng đầu, mờ mịt ừ một tiếng, tiếp đó cất bước đi tới, chuẩn bị tiến vào hậu trạch.

Lão Tiêu không thể làm gì, đang định giả bệnh nằm xuống chắn đường, cũng may người hậu trạch không phải kẻ câm người điếc, cuối cùng cũng nghe được tiếng vang.

Sàn sạt.

Tiếng bước nhanh chạy chậm truyền đến.

Lục phu nhân giương mắt nhìn lên, một bộ váy dài màu đỏ lửa từ trong hành lang đi ra, bước chân hơi có chút bất ổn, trong mắt còn không che giấu được vẻ mỏi mệt, tóc tai cũng rối bời, hiển nhiên là vất vả một đêm.

Thấy cảnh này, trong lòng Lục phu nhân không khỏi ấm lên, biểu tình hòa hoãn mấy phần, cúi người thi lễ.

Tham kiến thái hậu. Khổ cực.

Ừm. Không khổ cực.

Thái hậu vừa mới bị Hứa Bất Lệnh giày vò chết đi sống lại, bây giờ hạ thân còn buốt nhức, đi đường cũng lung lay, lại không thể không bày ra khí độ đoan trang hữu lễ. Dừng bước trong hành lang, hai chân dưới váy bất giác khẽ run lên, chỉ cảm thấy muốn chết quách cho xong.

Lục phu nhân gật đầu đáp lại, đi tới trước mặt hơi chút đánh giá, đột nhiên cảm thấy có gì đó cổ quái. thái hậu tuy rất mệt mỏi, thế đứng cũng quái lạ, nhưng làn da non mềm, tinh thần khí cũng hơi khác trước đây, tựa hồ oán khí tích ứ mười năm trong thâm cung đều tan biến sạch.

Thái hậu phát giác được ánh mắt Lục phu nhân, trong lòng hơi nhảy, ngoài mặt lại vẫn bộ dạng thản nhiên như thường, tiếp tục tán nhảm việc nhà.

Tối qua không chợp mắt? Quay về liền đi nghỉ ngơi một lát.

Có nha hoàn ở đây, Lục phu nhân không tiện nhìn chằm chằm đánh giá thái hậu, chỉ khẽ liếc qua một cái.

Thái hậu cũng một đêm không ngủ?

À. Chiếu cố Lệnh Nhi, sợ ngươi lo lắng, bản cung nào dám chợp mắt.

Làm phiền thái hậu.

Mấy ngày nay Lục phu nhân không làm sao chợp mắt, tinh thần khó miễn có chút hoảng hốt, mặc dù cảm thấy thái hậu có gì đó không giống bình thường, chẳng qua thái hậu vất vả một đêm, thương thế Hứa Bất Lệnh lại chưa ổn định, cũng không tâm tư đoán mò, đành cố nặn ra ý cười, ôn nhu nói.

Thái hậu đi trước nghỉ ngơi một lát, ta tới chiếu cố Lệnh Nhi là được rồi.

Thái hậu đứng ngồi không yên, sợ bị Lục phu nhân nhìn ra nửa điểm dị dạng, nào dám ở lâu, ra vẻ trấn định lắc đầu cười nói.

Không sao, hôm qua chuẩn bị đi hoàng lăng, e là người bên kia đã đợi nguyên một ngày, bản cung vẫn nên sớm chút qua đó thì hơn, miễn cho lão nhân tôn thất lắm miệng dong dài.

Lục phu nhân ngẫm thấy cũng phải, đường đường thái hậu chạy tới chiếu cố thế tử phiên vương, chẳng khác gì quân chủ gác đêm cho thần tử, vốn đã không hợp quy củ, liền cũng không khuyên can, chỉ là quan tâm nói.

Thái hậu để ý thân thể hơn mới tốt, lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, ta không tiễn nữa.

Ừm.

Thái hậu gật đầu tỏ ý đã biết, cứ thế quay người đi ra Thùy Hoa Môn, bộ pháp đoan trang đại khí, đáng tiếc lúc đi xuống bậc thang chân run lảo đảo, dưới lưng truyền đến cảm giác đau nhói, sắc mặt thái hậu theo đó nhiên đỏ lên, nhưng ngay lập tức liền trấn định như thường. Cũng may đưa lưng về phía Lục phu nhân nên không bị phát hiện dị thường, thái hậu vội đưa tay đỡ lấy Xảo Nga, mềm giọng giải thích.

Thức một đêm, đúng là hơi mệt chút, nghỉ ngơi một lát là được, không cần lo lắng bản cung.

À. Đúng là làm phiền thái hậu.

Lục phu nhân chớp chớp tròng mắt, đưa mắt nhìn theo khuê mặt dần dần đi xa, trong lòng còn có chút cảm động. Đúng là hảo tỷ muội!
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất