Thế Tử Hung Mãnh

Chương 207: Hương vị hoa đỗ quyên

Chương 207: Hương vị hoa đỗ quyên




Màn mưa từ mái hiên rơi vào trong đình viện, hương hoa nhàn nhạt và tiếng chim hót quẩn quanh nơi đây.

Lục phu nhân mang theo mấy thiếp thân nha hoàn, hai tay đặt ở bên hông rbước nhanh đi tới, thỉnh thoảng còn quay đầu ngắm một cái, trong lòng cứ cảm thấy thái hậu là lạ chỗ nào, lại không nói ra được là lạ ở đâu.

Đi đến gần phòng ngủ Hứa Bmất Lệnh, Nguyệt Nô đột nhiên dừng bước.

Lục phu nhân thoáng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang.

Sao thế?

Nguyệt Nô đứng yên ở đó, trong mắt mang theo mấy yphần kinh hỉ và ngạc nhiên, đưa tay chỉ chỉ trước mặt, miệng há hốc, nửa ngày không thốt được nên lời.

Lục phu nhân thoáng khẽ nhíu mày, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn, lập tức sửng sốt đương trường.

Chỉ thấy Hứa Bất Lệnh hôm qua còn nằm bẹp trên giường, đến cả ngồi dậy đều khó khăn, lúc này tay đang vịn khung cửa, đứng ở lối ra vào phòng ngủ, trên mặt mang theo ý cười rạng rỡ thân thuộc, tiếng nói mềm nhẹ truyền tới.

Lục di.

.Cả người Lục phu nhân khẽ rung lên, tâm tư vừa nãy bị quét sạch, thất thần thoáng chốc, sửng sờ nhìn Hứa Bất Lệnh, hai hàng lông mi rung động, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng.

Hứa Bất Lệnh cả người đau nhức không giả, đứng lên cũng không dễ dàng, đỡ lấy khung cửa vươn tay vẫy vẫy.

Lục di?

. A.Lục phu nhân cuối cùng cũng có phản ứng, vội kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân chạy đến trước mặt, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhào vào trong ngực Hứa Bất Lệnh, gắt gao ôm chặt lấy hắn, nước mắt theo đó tuôn rơi.

Lệnh Nhi. Ngươi. Ngươi.

Giọng run run, ngữ khí nghẹn ngào, kích động, kinh hỉ, khẩn trương, nghi hoặc, ủy khuất. Trăm loại cảm xúc kẹp lại trong đó, cuối cùng biến thành tiếng khóc nức nở.

Tình tự đè nén nhiều ngày, cuối cùng được Lục phu nhân phát tiết đi ra.Thấy Hứa Bất Lệnh mình đầy thương tích, nàng không khóc thành tiếng; thấy Hứa Bất Lệnh nằm bẹp trên giường không dậy nổi, nàng không khóc thành tiếng; nhưng lúc này, Hứa Bất Lệnh rốt cuộc đứng lên được, nàng liền nhịn hết nổi, khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Lệnh Nhi. Ô ô.

Hứa Bất Lệnh giang tay ra ôm lấy Lục phu nhân, rõ ràng chỉ là tiểu nữ tử, lại gắt gao quấn chặt khiến hắn có chút không thở nổi, nghĩ nghĩ liền cũng đưa tay ôm lấy Lục phu nhân, vỗ nhẹ lên lưng nàng, mềm giọng an ủi.

Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày, rất nhanh liền ổn thôi. Ô.

Gương mặt Lục phu nhân dán sát trên bả vai Hứa Bất Lệnh, sợ một giây sau Hứa Bất Lệnh lại nằm xuống, nàng cứ thế ủy khuất nức nở, nói năng lắp bắp, không nghe được đang nói cái gì.

Nguyệt Nô và mấy tên nha hoàn đứng ở trong hành lang, biết được tình tính phu nhân, ai nấy đều thở dài một hơi, cũng không đi lên xen lời, cứ thế yên ắng lui xuống.

Ô ô.Mưa xuân rả rích, tiếng nức nở kẹp ở trong đó, khiến người nghe mà chua xót.

Hứa Bất Lệnh đỡ lấy lưng Lục phu nhân, mặc cho nàng khóc lóc, phát tiết tâm tư tích ứ trong lòng. Mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, lại không khiến hắn nảy sinh chút tâm tư dị dạng nào.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục phu nhân mới nín khóc, tiếng nức nở cũng dần nhỏ lại.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói, Lục di, ta không sao, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là được.

Ừm.

Lục phu nhân khóc lớn một trận, tinh thần ngược lại tốt lên mấy phần, dần dần hồi thần lại, nhớ ra Hứa Bất Lệnh chỉ mới vừa đứng dậy được, nét mặt thoáng hiện vẻ khẩn trương, vội đỡ lấy Hứa Bất Lệnh, lắp bắp nói.

Nhanh, đi về nằm xuống, ai bảo ngươi ra đây.. Đi chậm chút.Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, được đỡ lấy về lại trong phòng, ngồi xuống, vốn còn định nói mấy câu, lại bị Lục phu nhân cường hành ấn nằm xuống.

Lục phu nhân mở ra chăn đệm, đắp kín mít cho Hứa Bất Lệnh, sau đó đi tới đi lui, lại không biết muốn làm cái gì.

Hứa Bất Lệnh thành thật nằm trên giường bệnh, thấy vành mắt Lục phu nhân đỏ bừng, vẻ mệt mỏi hiển rõ trên mặt, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ nói.

Lục di, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.Tâm tư kích động trong lòng Lục phu nhân còn chưa hoàn toàn ổn định lại, nói gì nghe nấy ngồi ở một bên, còn mỉm cười an ủi.

Ta không sao. Thái hậu không gạt người. Phù Dung Quan đúng là linh nghiệm. Lát nữa ta lại đi Phù Dung Quan thắp hương, không chừng ngày mai bệnh liền chuyển tốt.

Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười đành chịu, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói.

Phù Dung Quan là nơi phong thuỷ bảo địa, thương thế ta không mấy tháng không đỡ lên được, hay là đi Phù Dung Quan tĩnh dưỡng một đoạn thời gian? Nghe nói cảnh sắc nơi đó không sai.

Được hắn nhắc nhở, hai mắt Lục phu nhân lập tức sáng rực lên.

Đúng nhỉ, ngày mai ta đưa ngươi đi Phù Dung Quan tĩnh dưỡng, ngày ngày thắp hương, nhất định sẽ khỏi nhanh thôi. Hay là đi luôn hôm nay. Không được, ngươi không chịu được tàu xe xóc nảy.

Nội tâm Hứa Bất Lệnh ấm lên, thấy Lục phu nhân tâm lực tiều tụy, thần sắc hoảng hốt, bèn dời một chút vào bên trong.

Lục di, nằm một lát, có chuyện gì đợi tỉnh ngủ hẵng nói.

À.

Lục phu nhân biết mình thức đêm quá nhiều, thần chí đã có chút mơ hồ, lập tức cũng không gắng gượng chống đỡ nữa, đá giày xuống, cứ thế giữ nguyên váy áo nằm bên cạnh Hứa Bất Lệnh, lại vẫn ôm lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh như mấy ngày trước.

.

Tối qua khinh bạc thái hậu một đêm, không phá giới còn đỡ, giờ vừa phá giới.

Hứa Bất Lệnh ho khẽ một tiếng, giương mắt nhìn lên trần nhà, bộ dạng"Quân tử chớ động"

Mấy ngày nay Lục phu nhân một mực chiếu cố bên người, trừ quan tâm còn là quan tâm, trong lòng thật ra không có tâm tư khác thường gì cả, vừa dựa đầu lên gối liền nhắm mắt lại.

Chỉ là.

Lục phu nhân mới vừa nhắm mắt buông lỏng tâm thần, đột nhiên khịt mũi một cái, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại.

Hứa Bất Lệnh phát hiện thấy cánh tay Lục phu nhân hơi chặt, cả người liền cũng theo đó cứng đờ.

Trong lòng đột nhiên an tĩnh lại, đến cả tiếng hô hấp đều nghe được rõ ràng, yên tĩnh đến độ hơi có chút đè nén.

Hô. Hít. Hô. Hít.

Lục phu nhân từ từ nhắm mắt lại, nhịn thật lâu, bàn tay lại vẫn không nghe sai bảo sờ soạng lên đệm chăn gối đầu, tiếp tục ngửi ngửi.

. Lệnh Nhi. Sao gối đầu đệm chăn đổi hết cả thế này.

Hứa Bất Lệnh cũng nhắm mắt lại, nhịp tim đập nhanh đều cố tận lực ổn định, mềm giọng nói.

. Tối qua thái hậu chiếu cố một đêm, ta muốn uống rượu liền đút cho ta một ngụm, thái hậu không quá biết chăm sóc người, rơi đến trên chăn, thế là đổi.

À. Bảo sao mùi cứ là lạ.

.

. Không giống mùi rượu. Có hơi. Hơi giống mùi hoa đỗ quyên.

Ha ha, thế à. Kỳ thực hôm qua thái hậu rất vất vả, ngao đến tận canh ba, thực sự nhịn không được, bèn ghé bên giường ngủ lại, trong phòng ấm áp chắc là ra chút mồ hôi. Ài, cảm động lắm, phải tìm cơ hội đáp tạ một phen mới được.

Lục phu nhân mệt nhọc bất kham, kỳ thật đã nửa mê nửa tỉnh, nhỏ giọng thầm thì.

Có gì mà cảm động. Nếu không phải nàng bảo ngươi tiến cung. Sao ngươi lại bị thương.

Trong phòng dần dần im tiếng, chỉ còn lại nhịp hô hấp bình ổn.

Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn hai hàng mi nhíu chặt trên mặt Lục phu nhân, chăm chú hồi lâu, đưa tay khẽ vuốt lên mũi nàng.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất