Thế Tử Hung Mãnh

Chương 208: Tiên trong họa

Chương 208: Tiên trong họa




Khôi Thọ Nhai được bao phủ trong màn mưa, xung quanh đình đài lầu các toàn là sương mù mông lung, chung quanh Túc Vương Phủ nhiều thêm một ít hộ vệ Tiêu gia, Lang Vệ. vân vân, ngẫu nhiên cũng có người giang hồ thân phận trong sạch đi đến trước cửa chính, đứng cách xa quan sát kim biển"Thanh Khôi"thiên tử ngự ban, tiếng tán dương nghị luận thỉnh thoảng lại vang lên.

Góc đường bên ngoài Vương phủ, Tùng Ngọc Phù gánh lên dù nhỏ tránh ở bên cạnh bồn hoa, thỉnh thoảng ló đầu nhìn một cái, tưởng muốn lên cửa lại có chút không dám.

Lần trước ở ngoài Thái Cực Cung, nàng tận mắt nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đứng ra, lấy tư thái thiên nhân đánh cho sứ thần địch quốc quỳ đất xin tha, trong lòng khá là kích động. Hứa Bất Lệnh bị thương, đã từng chạy tới muốn xem xem, chỉ tiếc trong hoàng thành, một cô nương như nàng tự nhiên không thể đi loạn. Đến sau Hứa Bất Lệnh trở về trong phòng, đi bái phỏng cũng không thích hợp, liền đành chỉ biết chờ ở đây.

Tùng Ngọc Phù đứng ngoài cửa phủ len lén quan sát hai ngày, thấy biểu tình nha hoàn và ngự y ra vào dần dần thả lỏng, có vẻ thương thế đã ổn định lại, theo lý mà nói có thể ra mặt bái phỏng một phen, song nàng vẫn có chút ngượng ngùng, rốt cuộc người ta đang dưỡng thương, đi vào làm phiền không được hay ho cho lắm.

Nhưng mà.

Nghĩ đến chuyện Nhạc Lộc Sơn, Tùng Ngọc Phù không khỏi có chút đau đầu.

Tuy Hứa Bất Lệnh đáp ứng đến lúc đó sẽ đi gặp, nhưng cụ thể lúc nào đi lại không nói, cứ vậy mà đi, vạn nhất già đầu bảy tám mươi tuổi mới đến thì sao.

Sớm biết liền không nói"Hứa thế tử khẳng định xảy ra chuyện", mồm quạ đen.

Tùng Ngọc Phù đưa tay đánh nhẹ lên môi, cảm thấy vẫn nên đợi thêm mấy ngày, xác định Hứa Bất Lệnh bình yên vô sự rồi hẵng đi, đến lúc đó chúc phúc một câu,"Hứa thế tử khẳng định bình an trở về Tây Lương", tránh miễn bị Hứa Bất Lệnh ghi hận trong lòng.

Tùng Ngọc Phù đợi bên ngoài vương phủ nửa ngày, không thấy được Hứa Bất Lệnh có dấu hiệu đi ra, bèn hậm hực đi tới Trúc Tịch Nhai.Lần trước Từ Đan Thanh lộ mặt trong hoàng thành, bởi vì Hứa Bất Lệnh hoành không xuất thế không ai để ý, nhưng sau đó rất nhiều vương hầu công khanh kịp hồi thần liền khác.

Vô số văn nhân mặc khách, công chúa phu nhân, tiểu thư nữ hiệp cũng bắt đầu tìm kiếm tung tích Từ Đan Thanh, mục đích không giống nhau, cầu họa, cầu được họa, luận bàn, giao hữu., ngăn cũng ngăn không được.Danh tiếng"Họa Thánh"Từ Đan Thanh quá lớn, vốn định trực tiếp rời khỏi Trường An. Nhưng Tùng Ngọc Phù không đi mà cứ phải đợi người, Từ Đan Thanh cũng không tiện rời đi một mình, đành phải thấp thỏm trốn ở trong phòng không ra khỏi cửa, chỉ cần trong ngõ nhỏ có chút động tĩnh liền tan biến, kể ra cũng thật đáng thương.

Tùng Ngọc Phù gánh lấy tiểu tán xuyên qua đường phố ngõ hẻm, đi đến bên ngoài tiểu viện trong Trúc Tịch Nhai, mở miệng nói, Từ bá bá, là ta, không phải người ngoài.

Trong sân viện an tĩnh một lát, đầu tường chợt có người nhô đầu ra quan sát, lúc sau cửa viện mới từ từ mở ra.Từ Đan Thanh thấp thỏm mở cửa cho Tùng Ngọc Phù nhanh đi vào, sau đó tức tốc đóng lại, có chút đau đầu nói.

Ngọc Phù, nơi này không thể ở lâu, sớm thu dọn đồ đạc đi thôi, bằng không lỡ mà bá bá bị tìm thấy, muốn đi cũng không được. Đợi thêm mấy ngày.

Tùng Ngọc Phù hé môi cười khẽ, chạy thẳng tới gian chính, nhìn bức tranh đang hong khô treo ở trên giá vẽ.Chắc bởi vì vừa mới vẽ xong, nét mực còn hơi chút ẩm ướt.

Trong bức vẽ là một nam nhân phong hoa tuyệt đại, lông mày đào hoa như mũi kiếm, trong tay cầm một thanh trường sóc đứng trên đỉnh Thái Cực Cung, áo trắng phiêu diêu theo gió, thân như thương tùng đúng im sừng sững, nét bút lông mạnh mẽ có lực khắc họa khí thế nhất kỵ tuyệt trần vô cùng tinh tế, vừa nhìn liền cảm giác được phong mang"Chúng sinh đều sâu kiến, duy ta chân tiên nhân", nhưng nếu nhìn lại liền có cảm giác vân đạm phong khinh, càng nhìn càng thích mắt, thấy thế nào đều không ngán.Hai tay Tùng Ngọc Phù đặt giữa eo, cười tủm tỉm nhìn bức tranh, đưa tay muốn sờ một chút lại sợ hủy đi bức họa, đành chỉ biết tròn mắt đứng nhìn.

Từ Đan Thanh đứng ở trước mặt, đưa tay vuốt râu, ánh mắt lộ ra mấy phần đắc ý.

Kiệt tác mà đời này bá bá mãn ý nhất, tổng cộng có ba bức, một bức là Thôi hoàng hậu"Đào Hoa Hồi Mâu", một bức là Ninh Ngọc Hợp"Kiếm Vũ", còn lại chính là này bức"Tiên Trung Họa"này. Kể ra, đây còn là lần đầu tiên bá bá vẽ nam nhân, ừm. đúng là khác hẳn với nữ nhi, như vẽ cổ mộc thương thiên chứ không phải tiểu kiều lưu thủy, cách cục, ý cảnh đều bất đồng.

Tùng Ngọc Phù không nghe lọt được nửa chữ, chỉ tròn mắt nhìn họa quyển, mãn ý nói.

Bá bá quả nhiên lợi hại, cám ơn nhé, bức tranh này ta sẽ cất giữ cẩn thận.

.

Nét mặt Từ Đan Thanh cứng lại, vuốt râu muốn nói lại thôi, ấp ủ hồi lâu, cuối cùng mới ha ha cười bảo.

Ngọc Phù a, quân tử không đoạt người sở ái, bức tranh này, trước mắt tính là bức họa bá bá đắc ý nhất.

Tùng Ngọc Phù khẽ nhíu mày, thoáng nghi hoặc hỏi lại.

Từ bá bá vẽ tranh, chẳng phải đều là tặng người?

Tặng người.

Từ Đan Thanh chớp chớp tròng mắt, rất là xoắn xuýt nói.

Năm đó ta họa Bát Mỹ Đồ, thật ra là muốn cho chính mình xem.

Vậy sao lại tặng người?

Từ Đan Thanh trầm mặc thoáng chốc, sau đó đành chịu nói.

Tặng người. Là bởi vì bọn họ không cho bá bá bạc, còn đánh bá bá. Ai.

.

Tùng Ngọc Phù lập tức hiểu rra, có chút thổn thức thở dài một hơi, nghĩ nghĩ rồi nói.

Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, bá bá là văn nhân, không thể lật lọng được.

Bá bá là người giang hồ.

Người giang hồ lời hứa ngàn vàng.

.

Từ Đan Thanh ha ha cười hai tiếng, vẫy vẫy tay.

Thôi được, cho ngươi thì cho ngươi, ngươi đi về trước, đợi hai ngày, hong khô hẵng bảo ngươi qua lấy.

Lúc này Tùng Ngọc Phù mới mãn ý, cười hì hì chạy chậm đi ra.

Từ Đan Thanh thở dài một tiếng, đứng trước họa quyển suy xét một lúc, trong mắt đầy vẻ không nỡ.

Họa cả một đời, kết quả đến bức họa sau cùng đều không giữ được trên tay, thân là văn nhân không thể nhắc đến bạc, thanh danh ngược lại càng lúc càng lớn, nhưng có được gì đâu.

Thở dài thở ngắn chốc lát, đột nhiên tâm niệm Từ Đan Thanh khẽ động.

Nha đầu Ngọc Phù này. Hình như xem không hiểu họa.

Ý niệm tới đây, Từ Đan Thanh lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó mở ra giấy tuyên, mài mực chấp bút.

Đưa một bức họa mà thôi, lại không nói phải đưa bức này.

.

Mưa xuân yên ắng tưới mát vạn vật.

Sắc trời bất tri bất giác tối dần.

Túc Vương Phủ, phòng ngủ hậu trạch.

Lục phu nhân nằm nghiêng trên gối, trong mơ mơ màng màng, nét mặt dần dần đỏ lên, trong mơ về lại đêm ba mươi kia.

Bàn tay kia niết tới niết lui, làm sao giãy dụa đều giãy dụa không ra.

Tưởng muốn đứng dậy lại không lấy đâu ra sức, cảm thấy trên người nhức mỏi, định tìm thứ gì đó gãi gãi.

Bàn tay kia tựa hồ không giống lần trước, men theo bụng nhỏ trượt xuống.

.

Lục phu nhân mở to hai mắt, nhìn gian phòng mờ tối, trong mắt mang theo mấy phần mờ mịt.

Xột xoạt.

Tiếng vải vóc mài quẹt nhỏ nhẹ vang vọng bên tai.

Lục phu nhân dần dần hồi thần, sau lưng rất ấm áp, trên lưng có một cánh tay đang ôm nàng, nhè nhẹ xoa vuốt, tựa hồ còn có ý hướng xuống, bàn tay kia bắt đầu xoa lên khu vực thần bí của nàng, làm nàng nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hô hấp cũng dồn dập lên.

Đột nhiên Lục phu nhân mở to mắt, rốt cuộc nhớ được giờ mình đang ở chỗ nào, sau lưng là ai.

A.

Lục phu nhân khe khẽ rên lên một tiếng, cả người căng cứng, lặng lẽ dỡ ra cánh tay trên lưng, quay đầu liếc nhìn. Hứa Bất Lệnh nằm nghiêng sau lưng nàng, nàng khẽ động liền mở mắt, có chút mờ mịt chớp chớp tròng mắt.

Lục di.

.

Mặt Lục phu nhân vẫn đỏ hồng, cái trán rịn ra mồ hôi, mắt trợn tròn, tựa hồ khó mà tin tưởng.

Hứa Bất Lệnh thấy ánh mắt đó của Lục phu nhân, lập tức hiểu được vừa rồi nằm mơ sờ thái hậu nên chắc đã làm bậy, sắc mặt thoáng cứng đờ, song chỉ chớp mắt liền khôi phục như thường.

Sao thế?

.

Lục phu nhân nhấp hé môi, có khổ nói không ra, hơi chút trầm mặc một lúc liền đứng dậy tỏ vẻ như thường, khẽ cười nói.

Không có gì, tỉnh ngủ. Ngươi có thể đứng dậy là được, ta về Tiêu gia nghỉ mấy ngày. Ngươi. Có việc cứ nói với nha hoàn, ta tùy thời đi qua.

Nói xong Lục phu nhân cứ thế quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất