Chương 209: Sư phụ và sư tỷ
Mồng một tháng ba, mưa xuân rả rích vẫn cứ không ngừng.
Xe ngựa và tùy tùng nha hoàn cầm dù chờ bên ngoài vương phủ, phía sau là mấy xe chở đồ dùng thườrng ngày, bàn ghế., và cả xe lăn bằng gỗ thợ mộc gấp rút làm ra trong hai ngày qua.
Nếu đạo sĩ Phù Dung Quan đã linh nghiệm, Lục phu nhân chỉ hận khômng thể ngay trong đêm liền đưa Hứa Bất Lệnh đến Phù Dung Quan tĩnh dưỡng. Chỉ là đêm đó bị Hứa Bất Lệnh sờ soạng một lần, Lục phu nhân không khỏi hơi chút thả lỏng.y. rốt cuộc nằm mơ đều dám sờ a di là nàng, đâu có giống là người sắp chết đến nơi.
Trừ đủ loại đồ dùng thường ngày, đi theo còn có Ninh Ngọc Hợp, chính đang cầm dù đứng an tĩnh chờ đợi bên xe ngựa.
Lục phu nhân tới đạo quán dâng hương, sau khi phát hiện Hứa Bất Lệnh có thể đứng dậy đi lại, liền càng thêm khách khí đối với đạo sĩ, còn đặc ý mời Ninh Ngọc Hợp tới để Hứa Bất Lệnh bái sư, như vậy Hứa Bất Lệnh liền tính là nửa đệ tử đạo môn, Tam Thanh tổ sư gia hẳn sẽ càng chiếu cố hơn một ít. Lại thêm giờ là lúc Hứa Bất Lệnh hư nhược nhất từ khi tới Trường An, đến cả đi đường đều lao lực, khẳng định phải cần vệ sĩ. Ninh Ngọc Hợp võ nghệ không sai, đi theo làm bảo tiêu chính thích hợp.
Dưới màn mưa, Ninh Ngọc Hợp khoác một bộ đạo bào màu đen, bên trong là áo lót trắng, tay cầm theo trường kiếm, đeo khăn che mặt, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn kim biển Thanh Khôi.
Ninh Ngọc Hợp là người giang hồ, xuất thân giang hồ danh môn, lúc tuổi trẻ từng cầm kiếm du lịch thiên hạ, đối với loại tiếng tăm được người đời công nhận này tự nhiên là kính nể xen lẫn một ít hâm mộ.
Chẳng qua nếu đã xuất gia, chuyện tranh danh đoạt lợi tự nhiên sớm đã coi nhẹ, trước mắt ý niệm trong lòng trừ báo thù ra thì chính là dạy dỗ hai tên đồ đệ cho thật tốt. Nàng dạy sở học cả đời cho Ninh Thanh Dạ, trên giang hồ đã có chút thanh danh, còn về Hứa Bất Lệnh.
Ninh Ngọc Hợp có chút khẩn trương, Đại Nguyệt"Thanh Khôi"hiển nhiên không phải dễ dạy như vậy, nếu dạy không tốt đến lúc đó bị đồ đệ chỉ điểm, chẳng phải thành trò cười cho bằng hữu giang hồ.
Chính đang trầm tư, trong phủ phò mã truyền ra tiếng vang, hộ vệ nâng lên nhuyễn sạp, Lục phu nhân đỡ lấy dù che mưa, đưa Hứa Bất Lệnh lên xe ngựa rộng thoáng.Bởi vì cần tu dưỡng mấy tháng trong đạo quán, Lục phu nhân còn phải thu dọn đồ đạc, xuống xe ngựa phân phó nha hoàn hộ vệ làm việc.
Ninh Ngọc Hợp cùng theo lên xe, ngồi xuống trong khoang rộng rãi hoa mỹ, khẽ gật đầu nói.
Hứa thế tử, đã đỡ hơn chút nào chưa?Hứa Bất Lệnh tựa lên sạp, trên người đắp chăn mỏng, đánh giá Ninh Ngọc Hợp một cái, trong lòng lại có chút buồn cười. Lúc hai người lần đầu gặp nhau, là Ninh Ngọc Hợp nửa chết nửa sống, giờ thì ngược lại.
Bạch. Khục. ban ngày có hơi buồn ngủ, ngoài cái đó ra thì không sao nữa cả.
?Ninh Ngọc Hợp lại không ngốc, tự nhiên nghe ra được Hứa Bất Lệnh năm lần bảy lượt lỡ miệng, lại thấy trong khoang xe không người, liền mềm giọng hỏi dò.
Sao thế tử cho là ta họ Bạch?
.Hứa Bất Lệnh ngước mắt nhìn lên trần xe.
Ừm. Dung mạo Ninh đạo trưởng giống một người quen của ta. Họ Bạch. Thế nên lúc trước mới tưởng lầm.
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, cởi bỏ diện sa, lộ ra gương mặt, đưa tay sờ sờ nói, Còn có người dung mạo giống ta?
Lời này không phải tự phụ, giống với Tuyên Hoà Bát Khôi, quả thực không dễ dàng.
Hứa Bất Lệnh không biết nói gì, đành chỉ phải khẽ gật đầu, Đúng vậy.
Ninh Ngọc Hợp hơi chút hiếu kỳ, hỏi dò.
Vị Bạch cô nương kia dễ nhìn không? Bạch cô nương. Rất trắng.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, nói lảng sang chuyện khác, hiển nhiên không tiếp tục nói bậy nói bạ ở chủ đề này.
Ninh Ngọc Hợp lắc đầu cười khẽ, nghĩ nghĩ, liền từ trong ngực lấy ra một tấm"Vô Sự Bài"bằng bạch ngọc, đưa cho Hứa Bất Lệnh, Vốn định làm cái lễ bái sư, chẳng qua trước mắt ngươi đang như vậy, không thể đại động can qua, liền hết thảy giản lược. Lệnh Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của Ninh Ngọc Hợp ta, hy vọng ngày sau ngươi bình an vô sự, thái thái bình bình.
Vô Sự Bài là một tấm ngọc bài trơn bóng, hai mặt đều không khắc hoa văn chữ viết, ngụ ý chẳng gặp chuyện gì cả.
Hứa Bất Lệnh thoáng do dự, nhìn ngọc bài đưa qua một cái, không trực tiếp thu lấy.
Ninh đạo trưởng thật định nhận ta làm đồ đệ?
Ninh Ngọc Hợp chớp chớp tròng mắt, hơi có chút thất vọng nói.
Lục phu nhân ngàn đinh ninh vạn dặn dò, nhất định phải để ta thu ngươi làm đồ đệ. Nếu thế tử không nguyện ý, vậy để ta đi nói với Lục phu nhân một tiếng.
Hứa Bất Lệnh khẳng định không lay chuyển được Lục phu nhân, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, đưa tay tiếp lấy ngọc bài, gật đầu hành lễ một cái.
Sư phụ.
Nghe thấy hai tiếng"sư phụ", ánh mắt Ninh Ngọc Hợp rõ ràng hơi biến, nhấp hé môi khẽ cười một tiếng, gật đầu, đưa tay sờ sờ lên trán Hứa Bất Lệnh, sau đó lại thu về.
Sau này tĩnh dưỡng cho tốt, đợi sau thanh minh vi sư mới sẽ đi, mấy ngày này tranh thủ dạy kiếm thuật cho ngươi. Về sau thuận tiện thì có thể tới Trường Thanh Quan, nếu không tiện, ta liền cùng sư tỷ ngươi đi Tây Lương. Làm đồ đệ, nhất sơn nhất quán nhất bồ đoàn, chắc là cầm được ra tay chứ?
Sư tỷ.
Trong lòng Hứa Bất Lệnh cảm thấy có gì đó là lạ, song vẫn mỉm cười gật đầu.
Một câu nói mà thôi, cửa lớn Túc Vương Phủ vĩnh viễn mở rộng với sư phụ và sư tỷ.
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu.
Đúng rồi, võ nghệ ngươi như vậy tốt, lần trước ở Thái Cực Điện, tuy chưa thể tận mắt nhìn thấy, nhưng theo như bằng hữu giang hồ kể lại, ngươi sở học vô cùng hỗn tạp, còn có sư phụ nào khác không?
Ngộ tính ta tương đối tốt, về cơ bản xem qua một lần liền biết, chưa bái sư.
Ninh Ngọc Hợp gật đầu cười nhẹ, thoáng trầm tư suy nghĩ một lát, lại cũng không nói gì, cứ thế đứng dậy bước xuống xe ngựa, mặc cho Hứa Bất Lệnh một mình tĩnh dưỡng.
Hứa Bất Lệnh khẽ thở phào một hơi, cầm lên Vô Sự Bài nhìn xem, chế tác rất tinh mỹ, mặt trên xuyên một sợi dây màu đỏ, sờ lên bóng loáng nhẵn nhụi, chơi đùa một lát liền thu vào.
Ngoài cửa sổ, màn mưa sàn sạt.
Hứa Bất Lệnh đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài một phen, nha hoàn hộ vệ vẫn đang chuẩn bị, trên đường phố bên cạnh, một tiểu cô nương xinh đẹp chính đang nhón gót chân nhìn sang bên này, vóc người không cao, bộ ngực lại rất dọa người, hắn nhìn mà không khỏi lo lắng nàng nhón gót đứng lên sẽ mất cân bằng ngã nhào.
Thấy ánh mắt hắn nhìn lại, hai mắt tiểu cô nương sáng rực lên, vội vàng nhảy nhót vẫy gọi, trên môi hiện rõ ý cười rạng rỡ.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, cũng đưa tay lắc lư, ra hiệu tiểu Mãn Chi đi qua. Giờ đã có phương pháp giải độc, không cần Mãn Chi gà mờ này làm ám điệp nữa, để nàng từ chức đến vương phủ cho vui cũng được.
Đáng tiếc Chúc Mãn Chi sau khi thấy hắn ra hiệu liền đỏ mặt lên, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Lục phu nhân mấy lượt rồi lắc đầu, nói một câu, nhìn khẩu hình hẳn là"Hứa công tử không việc gì là được", lát sau liền vừa lòng thỏa ý chạy mất.
Hứa Bất Lệnh không khỏi có chút buồn cười, có lão Thất trông chừng, chắc cũng không có gì phải lo lắng.
Ninh Ngọc Hợp sớm đã phát hiện Chúc Mãn Chi đứng chờ ở bên đường, lúc này mới từ ngoài cửa sổ xe nói khẽ.
Lệnh Nhi, cô nương này hình như là tôn nữ của lão Kiếm Thánh Chúc Trù Sơn, cha nàng có chút bản lĩnh, rất lợi hại.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ nói.
Tìm đến nhà là được. Không đúng, Chúc gia hình như đã bị Đường gia diệt, vậy chẳng phải Mãn Chi là.
Ninh Ngọc Hợp bình thản nói.
Ta sớm đã đổi họ, không liên quan gì đến Đường gia nữa cả. Chuyện cũ năm xưa, sau này lại nói với ngươi.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn theo tiểu Mãn Chi dần đi xa, lúc này mới đóng lại cửa sổ.
..