Chương 212: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Ngọc Phong Sơn là nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp ở ngoại ô, nơi này sát bờ Vị Thủy, dưới núi có hội chùa, sân vườn. cho người du ngoạn ngắm cảnh. Phù Dung Quan là phúc địa khai sơn truyền đạo triều đình ban cho đạo môn, chiếm địa nguyên nửa ngọn núi, hương hỏa quanh năm cường thịnh, mỗi ngày khách hành hương trên dưới ngàn người, ngày lễ ngày tết càng là lấp kín đường lên núi.
Chiều mồng một tháng ba, Hứa Bất Lệnh ngồi xe ngựa, men theo tiểu đạo vòng quanh núi, đi tới Phù Dung Quan.
Bên trong Phù Dung Quan là nơi khách hành hương thanh tu, chỗ ở tạm rất nhiều, cũng có học sinh vào kinh thành đi thi trong túi không tiền ký túc ở đây, lâu dần, các nơi trong đạo quán đều có mặc bảo tiền nhân lưu lại, tính là một đạo phong cảnh khác với tầm thường.
Bởi vì thân phận, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không khả năng ở chung với khách hành hương, Lục phu nhân đặc ý chọn một nơi thanh tu trên sườn núi sau Phù Dung Quan, ở đó rừng trúc vờn quanh, bối sơn vọng thủy, mở cửa liền có thể thấy được Trường An nguy nga cách xa mười dặm và sơn trang lâm viên dưới chân núi, tính là nơi thưởng cảnh tốt nhất trên núi.
Nha hoàn hộ vệ chuyển đồ dùng thường ngày vào trong nhà, sau khi thu dọn ngăn nắp chỉnh tề liền quy củ lui ra ngoài, ở lại gần đó chờ đợi sai bảo.
Ninh Ngọc Hợp cũng là người trong đạo môn, đến Phù Dung Quan không khả năng không vái sơn, bèn một mình luận đạo với quán chủ.
Phòng xá trang nhã được bao phủ trong mưa bụi, Hứa Bất Lệnh một thân áo trắng, ngồi dựa trên xe lăn bằng gỗ, trên đùi được đắp một tấm thảm, an tĩnh nhìn lên mây bay trên trời.
Lục phu nhân dời ghế đẩu ngồi sát bên cạnh, hộp cơm đặt ở trong tay, bên trong có một hộp táo xanh, lải nhải nói chuyện.
Lệnh Nhi, mấy ngày này ở lại Phù Dung Quan tĩnh dưỡng cho tốt, nghe đạo sĩ nói"Tâm thành tắc linh", ngươi phải thả lỏng tâm tư, ừm. Hình như là cảm ngộ thiên địa gì đó, ta cũng không hiểu.
Nói xong cầm một trái xanh táo đưa đến bên miệng Hứa Bất Lệnh, còn"A"một tiếng, ra hiệu Hứa Bất Lệnh há mồm.Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, lại cũng hết cách, ngoan ngoãn há mồm tiếp lấy táo xanh, vừa nhai vừa nói.
Biết rồi biết rồi, Lục di cũng phải thả lỏng tâm tư, tĩnh dưỡng cho tốt, thường xuyên thức đêm không tốt cho làn da.
Lục phu nhân chẳng chút để tâm, khe khẽ hừ một tiếng.
Ta lại không phải tiểu cô nương, không tốt thì cứ không tốt thôi. Chỉ cần thân thể ngươi tốt lên là được.Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, đưa tay cầm lên một trái táo xanh, đưa đến bên mồm Lục phu nhân.
Lục phu nhân tự nhiên mà vậy liền hé miệng, nào ngờ Hứa Bất Lệnh chợt thu tay lại, trực tiếp ném vào trong miệng mình.
.
Tay Lục phu nhân khẽ xiết chặt, liếc Hứa Bất Lệnh một cái, ánh mắt thoáng phần nguy hiểm.Hứa Bất Lệnh khẽ cười, lại cầm một trái táo đưa tới.
Lần này Lục phu nhân không mắc mưu, thả hộp xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Bất Lệnh.
Không biết lớn nhỏ.
Lát sau liền đứng dậy căng lên dù giấy, bước nhanh đi ra sân viện, Thắp hương đi, lát nữa khả năng thái hậu sẽ tới thăm, lúc đến nhớ gọi ta một tiếng.
Bước nhanh trong mưa phùn, dù nhỏ xanh đen phối hợp váy dài xanh sẫm, cảnh tượng vô cùng mê người.
Trước kia Hứa Bất Lệnh thực ra không mấy chú ý tới mấy thứ này, nhưng không biết vì sao, nghe được hai tiếng"thái hậu", ánh mắt bất giác chuyển qua trên mông Lục phu nhân, còn hơi có chút liên tưởng.
Kết quả Lục phu nhân không nghe thấy đáp lời, trong mưa ngoái đầu nhìn lại, thoáng hiện vẻ nghi hoặc.Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, làm ra bộ dáng ngắm cảnh.
Được.
Lục phu nhân khẽ gật đầu, lúc này mới đi ra lối nhỏ giữa rừng.
.Sa sa sa.
Trong tiếng mưa rơi, trên núi càng lộ vẻ u tĩnh.
Hứa Bất Lệnh ngồi được một lúc, lão Tiêu liền dẫn theo hai tên hộ vệ đi tới bên ngoài phòng xá, đặt hai vò rượu dưới mái hiên.
Tiểu vương gia, hôm nay đi dạo phiên chợ, gặp được một vò rượu ngon, ngài có muốn nếm thử không?Lão Tiêu kéo băng ghế ngồi xuống cạnh xe lăn, quải trượng đặt lên gối, cầm lên vò rượu không lớn lắm, đưa cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh uống một năm Đoạn Ngọc Thiêu, đối với rượu ngon tự nhiên rất hứng thú, đưa tay tiếp lấy vò rượu, mở nắp ra, đưa đến trước mũi ngửi ngửi.
Mùi rượu nhàn nhạt xông vào trong mũi, nồng mà không gắt, dư vị lâu dài, đúng là rượu ngon khó được, chẳng qua so với Đoạn Ngọc Thiêu lâu năm thì vẫn kém chút.
Còn được.Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, rốt cuộc trời mưa vô sự, liền để hộ vệ mang tới hai bát rượu, đổ đầy, cùng lão Tiêu ngồi dưới mái hiên đối ẩm, bắt đầu nghiêm túc bình giám.
Ở cái niên đại khuyết thiếu hạng mục giải trí này, có thể cùng người trong đồng đạo luận rượu ngon mỹ nhân, cũng tính là nhã sự hiếm có.
Lão Tiêu nhấp một ngụm, hơi chút hồi vị nói.
Ừm. Chậc chậc chậc. Hương vị không sai, khẩu cảm lại bình thường. Khó trách chỉ dám đòi hai mươi lượng. tiểu vương gia cảm thấy thế nào?
Hứa Bất Lệnh nhấp một ngụm rượu xuống bụng, đang tính bình phẩm mấy câu, đột nhiên khẽ nhướng mày.
Rượu này chắc chắn không có độc, lão Tiêu thân làm cận vệ, ngoài mặt tùy tiện, trong lòng lại vô cùng tỉ mỉ, không khả năng từ trên đường ôm về một vò rượu độc.
Nhưng mà sau khi chén rượu xuống bụng, Hứa Bất Lệnh lập tức phát hiện hàn độc thời thời khắc khắc tứ ngược nơi bụng lại chợt vô thanh vô tức tan biến khi rượu dịch chảy xuống, tửu kình dâng lên.
?
Trong mắt Hứa Bất Lệnh hiện đầy vẻ kinh ngạc, bưng chén lên nhấp thêm một ngụm, tử tế cảm giác.
Hàn độc nơi ngực bụng sẽ mang đến thống khổ như vạn kiến xé tim, rượu manh như Đoạn Ngọc Thiêu có thể đè xuống, nhưng cũng chỉ là áp chế, tửu kình đi qua liền sẽ tái phát.
Mà bát rượu trong tay này sau khi xuống bụng, hiệu quả áp chế đau đớn nhanh đến lạ thường, theo huyết dịch lưu thông, tửu kình lan đến toàn thân, làn da theo đó từ từ đỏ lên, khí huyết bị hàn độc trở tắc cũng lưu sướng mấy phần, cảm giác thoải mái hệt như. Hệt như lúc thái hậu bảo bảo mắt trắng dã.
Lão Tiêu ngồi ở bên cạnh cũng phát giác được màu da Hứa Bất Lệnh có biến hóa, vội bắt lấy cổ tay Hứa Bất Lệnh, hơi chút dò xét, tức thì khẽ nhíu mày.
Hắc. Rượu này. Rượu này.
Rượu này có thể giải Tỏa Long Cổ!
Nét mặt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ khó mà tin tưởng, tay cầm bát rượu sửng sốt đương trường.
Đã nói không có thuốc nào chữa được.
Lão Tiêu nhíu mày trầm tư, lát sau liền quay đầu vẫy vẫy tay.
Nhanh đi, tìm về tên bán hàng rong kia.
Lão Đại lão Nhị không dám dây dưa, vội vàng bước nhanh ra khỏi Phù Dung Quan, đi thẳng tới Trường An Thành tìm tên bán hàng rong khi trước.
Hứa Bất Lệnh bưng lên bát rượu, lông mày nhíu chặt, lại không phải bởi vì tìm được giải dược mà kích động, bởi vì chính hắn đã có cách. Vò rượu này tới rõ ràng có hơi không đúng lúc.
Lão Tiêu, vò rượu này tới từ đâu?
Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, lắc đầu nói.
Một tên bán hàng rong, nói là từ Tây Vực vận tới. Ngôn hành cử chỉ đều không có vấn đề, ta chưa từng uống qua nên mua một vò. Tỏa Long Cổ không có thuốc nào chữa được, trên đời làm sao có thể có giải dược. Chẳng lẽ là dược liệu ngâm rượu ở Tây vực có chỗ đặc thù, nên mới có hiệu quả giải độc.
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu, thả chén rượu xuống.
Không khả năng, tên bán hàng rong kia chắc là người có tâm an bài. Ta cường hành động khí ở ngoài Thái Cực Điện, dẫn đến Tỏa Long Cổ độc phát, nếu không có thái hậu, kiếp sau hẳn phải ngồi xe lăn.
. Vò rượu này tới quá kip thời, như trong tuyết tặng than, dù không có thái hậu, ta cũng có thể khôi phục một ít, rõ ràng là cố ý cứu ta.